Quan Thuật

Chương 566: Tiếu gia cũng bị kéo xuống nước




-Tốt lắm, được! Tuy nhiên, nếu như trong 25 ngày các anh không thể hoàn thành hạng mục công trình lần này thì nói thế nào?
Tiếu Ngạo Sương cũng không phải là chiếc đèn nhỏ đã cạn dầu, ép tới, dù sao cũng phải mò chút gì trở lại mới đúng, nếu không cũng bị Diệp Phàm vô lại khi dễ thì quá thảm có phải không?
-Nếu làm không được chúng tôi phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, trả lại cho cô 500 vạn, cô có rút lui hay không tự do quyết định. Hơn nữa, 500 vạn dự chi tập đoàn giao cho mặt tiền cửa hàng, sau khi tài chính khởi động chúng tôi có thể chuyển lại cho cô.
Diệp Phàm kiên quyết, biểu lộ quyết tâm, chứng tỏ với Tiếu Ngạo Sương, tôi thật sự thành tâm hợp tác với tập đoàn.
-Được! Chúng ta lập tức thông qua hiệp ước, chúng tôi sẽ đưa 500 vạn cho các anh.
Tiếu Ngạo Sương cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với nữ thư ký bên cạnh:
-Cô lập tức viết một chi phiếu chuyển khoản 500 vạn cho Khu kinh tế Lâm Tuyền, kêu bọn họ chuẩn bị ký hợp đồng, đồng thời ký thành hai bản, bao gồm hợp đồng chuyển nhượng.
Sau khi Tiếu Ngạo Sương nói xong liền chào hỏi đám người Lô Trần Thiên và Cổ Bảo Toàn, xe đi hơn mười thước còn nhô đầu ra hô:
-Chủ nhiệm Diệp, tôi ở thị trấn Lâm Tuyền chờ anh trở lại ký hợp đồng.
Tiếu Ngạo Sương mới vừa đi, Tổng giám đốc Hồ Thái Hòa của Công ty hữu hạn giấy Lâm Tuyền vội vã chạy tới, bước nhanh đến trước mặt Diệp Phàm:
-Chủ nhiệm Diệp, tôi nghe nói công trường Quỷ Anh Than xảy ra chuyện có phải không?
-Ừ! ài, đây là tài liệu, anh xem đi?
Trong lòng Diệp Phàm lại chấn động, sắc mặt càng khó coi, đoán chừng Hồ Thái Hòa tới đây cũng không phải có việc gì tốt.
-Chủ nhiệm Diệp, nếu sửa lại lại tốn thêm thời gian 20 ngày, nhà xưởng lại kéo dài, tổn thất thật sự tương đối lớn.
Nhà máy chúng tôi do ba công ty Thủy Châu hùn vốn 3500 vạn, cộng thêm nhà máy giấy Lâm Tuyền các anh đầu tư, tài chính đăng kí đạt đến hơn 5000 vạn.
Dự tính sản lượng sản phẩm năm đạt tới hơn năm ngàn vạn, một ngày đưa ra gần 20 vạn sản lượng, lợi nhuận đoán chừng cũng có khoảng 8 vạn.
Nếu như muốn lật lại nền đất sẽ phải gánh chịu một khoản tiền rất lớn. Hơn nữa, tài chính sửa sang lần này xí nghiệp giấy Thái Hưng Thủy Châu chúng tôi nhất định sẽ không bỏ tiền, lần trước chúng tôi đã bỏ ra 200 vạn, ài…
Hồ Thái Hòa thở dài, sắc mặt hết sức khó coi, tuy nhiên chủ tịch Hồ Thế Lâm có giao đãi không được làm khó Diệp Phàm, cho nên giọng nói của Hồ Thái Hòa còn tương đối uyển chuyển.
-Thật xin lỗi Tổng giám đốc Hồ, chuyện lần này hoàn toàn là Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi chịu trách nhiệm. Tiền lật lại nền đất hoàn toàn do Nhà máy giấy Lâm Tuyền chúng tôi thanh toán. Các anh không cần bỏ tiền gì cả.
Tuy nhiên phương diện thời gian có thể kéo dài 20 ngày, xin Tổng giám đốc Hồ thông cảm cho tình hình của Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Đương nhiên, nhà máy giấy cũng sẽ nhận một phần bồi thường, chuyện này do bên nhà máy nguyên liệu giấy bàn bạc giải quyết với các anh thế nào hả?
Thái độ Diệp Phàm tương đối tốt, nói chuyện rất xuôi tai.
Đó là bởi vì trong lòng Diệp Phàm thật sự cảm thấy xấu hổ, chủ tịch Hồ Thế Lâm hoàn toàn vì chữa bệnh cho con trai nên mới tới đầu tư, nếu cứ làm cho người ta hao vốn thì cũng quá mất mặt.
-Được rồi, tôi sẽ báo cáo tình hình với chủ tịch Hồ.
Hồ Thái Hòa ấm ức bước đi.
-Bí thư Cổ, tôi muốn nhờ huyện phối hợp với Ủy ban kiểm tra điều tra rõ chuyện này. Lần này lật lại nền đất, tổn thất của Quỷ Anh Than phải lên đến 300 vạn, cộng thêm bồi thường cho công xưởng người ta, tôi đoán phải đạt tới 600 vạn.
Tổn thất kinh tế là một phương diện, mặt khác sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Khu kinh tế Lâm Tuyền, tôi muốn xin điều tra chuyện này đến cùng, bất kể liên quan đến người nào, cũng phải bắt y cho bằng được.
Nếu không, sẽ tổn thương nặng nề đến trái tim của các cán bộ khu kinh tế.
Diệp Phàm nói rất trang trọng, thật ra bóng gió đem mũi nhọn nhắm vào Phí gia Ngư Dương, bởi vì công ty Võ Thần chính là do Phí Vũ Vân con trai Phí Mặc quản lý, toàn bộ Ngư Dương đều biết.
-Điều tra! Chuyện này đương nhiên phải điều tra, có thể không điều tra được sao?
Vệ Sơ Tinh không nhịn được đầu tiên, thiếu chút nữa giận đến phun máu, cục diện tốt như vậy thiếu chút nữa bị nhóm người đó làm hỏng.
-Đúng! Chuyện này phải điều tra đến cùng. Bí thư Diệp, chuyện này tôi sẽ nhờ các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật thành phố, cần huyện Ngư Dương phối hợp như thế nào cứ nói một câu, huyện sẽ toàn lực phối hợp các anh hành động.
Cổ Bảo Toàn suy nghĩ lát, kiên quyết nói, thầm nghĩ:
"Chuyện lần này thật đúng là quỷ dị, công ty Võ Thần là của nhà họ Phí ở Ngư Dương, Ủy ban Kỷ luật thành phố không thể nào không biết. Ủy ban Kỷ luật thành phố đã biết rồi còn mạnh mẽ động thủ, chứng tỏ chuyện này phải có chỉ thị của bí thư thị ủy Chu Càn Dương. Bí thư Chu làm như vậy là có mục đích gì"
Cổ Bảo Toàn nhất thời nghĩ mãi không rõ, chẳng qua đã đoán được Bí thư thị ủy Chu muốn xử lý Phí gia, mình phải theo sát bước chân ông ấy, đụng độ một trận với Phí gia Ngư Dương, làm lính hầu cũng là cơ hội biểu hiện, cho nên thái độ của Cổ Bảo Toàn mới có thể kiên quyết như thế.
- Chủ tịch thành phố Lô vừa lúc ở đây, cũng xin mời lãnh đạo có chỉ thị.
Diệp Đạo Minh nói có vẻ cung kính, nhưng thật ra là thử dò xét thái độ của Lô Trần Thiên đối với chuyện lần này.
Nghe nói Lô Trần Thiên quan hệ tương đối tốt với bí thư Chu Càn Dương, thái độ của y có lẽ sẽ đại biểu cho thái độ của Bí thư thị ủy Chu.
Đây chính là một cây chong chóng đo chiều gió, Diệp Đạo Minh mặc dù là phó bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố, một cán bộ cấp Trưởng phòng chân chính. Nhưng y cũng hiểu được con cọp Phí gia kia không hề dễ đụng vào, bởi vì trong thành phố còn có thư ký trưởng Phí Ngọc chống đỡ, người ta tốt xấu gì cũng là thường vụ, hơn nữa trên tỉnh Phí gia cũng có mấy người.
Nếu làm không tốt sẽ rước họa vào thân, chuyện này Diệp Đạo Minh hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Chuyện lần này thật sự cũng không còn cách nào, nếu không ra mặt chỉ sợ đưa tới hậu quả lớn hơn nữa.
Bởi vì trong gọi thầu mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, công ty Võ Thần Phí gia cũng tham dự, hơn nữa nghe nói hội nghị thường ủy huyện Ngư Dương có thông qua chiếu cố một số điều khoản ưu đãi cho công ty địa phương.
Nếu như công trình hơn ngàn vạn bị Phí gia lấy được, vậy tổn thất tạo thành không phải sẽ càng lớn. Hơn nữa nếu sau này điều tra ra, chuyện này sẽ là trách nhiệm của Ủy ban Kỷ luật thành phố, hơn nữa Diệp Đạo Minh làm ở Ủy ban kỷ luật lâu năm, trong lòng vẫn có thiên lương.
-Theo như Bí thư Cổ nói, tuyệt đối không cho phép những người khác phá hư cục diện chiêu thương và thu hút đầu tư Ngư Dương, kéo chân phát triển kinh tế Ngư Dương.
Lô Trần Thiên biểu thị thái độ, Diệp Đạo Minh biết đây có lẽ chính là ý tứ của Chu Càn Dương, trong lòng cũng hạ quyết tâm.
-Lần này Ủy ban Kỷ luật thành phố đồng thời còn điều tra ra công ty Nhật Thăng Ngư Dương trong quá trình xây dựng trường học ở Ngư Dương đã xuất hiện một số vấn đề, chất lượng công trình cũng có vài vấn đề, chẳng qua vấn đề không lớn bằng Quỷ Anh Than.
"Công ty Nhật Thăng, đây không phải công ty do con rể Tiếu gia là Hướng Phi mở sao? Nghe nói chủ nhân thật sự sau lưng chính là Tiếu gia Ngư Dương.
Chuyện lần này thật đúng là ồn ào rồi, thành phố chẳng những phải động đao với Phí gia, hình như còn như liên đới đến Tiếu gia. Một lần động đến hai con hổ, thành phố có thể nuốt xuôi hay không?"

Trong lòng Cổ Bảo Toàn chấn động, tâm tình vốn đã hòa hoãn một chút, thoáng cái lại tăng lên, hai việc lớn đều xảy ra ở Ngư Dương, Bí thư huyện ủy như y khẳng định phải gánh vác một phần trách nhiệm.
-Xây dựng trường học, đây chính là việc lớn quan hệ đến an toàn tính mạng, chuyện này lại càng không nhỏ. Bí thư Diệp, hi vọng anh có thể điều tra rõ ràng, nhanh chóng đem tin tức truyền lại cho chính quyền huyện Ngư Dương, giải quyết thích đáng chuyện này, nếu không, xảy ra vấn đề, tất cả chúng ta đang đứng ở đây đều trốn không thoát. Chúng ta là cán bộ của Đảng, bất cứ lúc nào cũng phải bám sát quần chúng, đặt tính mạng của quần chúng lên vị trí đầu não mới được.
Lô Trần Thiên sắc mặt ngưng trọng, không ngờ tới Ngư Dương điều tra nghiên cứu, trái lại điều tra ra vấn đề chất lượng của hai công trình lớn.
-Chúng tôi đã điều tra rồi, chuyện trường học có lẽ cũng phải tiêu tốn hơn một trăm vạn mới gia cố lại được, tuy nhiên, trước mắt chỉ là kiểm chứng bước đầu, nếu nghiêm trọng còn phải xây dựng lại! Mấy phút trước, đồng chí Ủy ban kiểm tra chúng tôi đã phối hợp với các đồng chí của Viện Kiểm sát niêm phong công ty Nhật Thăng Ngư Dương và công ty Võ Thần Ngư Dương.
Người phụ trách chủ yếu Nhật Thăng là Hướng Phi và Phí Vũ Vân của Võ Thần đang bị đuổi bắt, hi vọng Cục Công an huyện Ngư Dương ra mặt phối hợp bắt giữ, cũng hi vọng Bí thư Cổ có thể ra mặt, đả thông công tác cho những người khác, khuyên bọn họ tự động đầu thú.
Diệp Đạo Minh nghiêm túc nói.
-Tôi sẽ lập tức trở về.
Quai hàm Cổ Bảo Toàn như bành ra, nói với Diệp Phàm:
-Đồng chí Diệp Phàm, chuyện chiêu thương và thu hút đầu tư của Lâm Tuyền tuyệt đối không thể buông lỏng, cần phải nắm chặt, hoàn thành gấp mới được, thứ đã tới tay tuyệt đối không thể làm nó bỏ chạy. Công trình sửa sang lại Quỷ Anh Than lập tức khởi động, cậu tự quyết định chuyện này, tôi không hy vọng xuất hiện người thứ hai như Phí Vũ Vân của công ty Võ Thần, hừ!
Cổ Bảo Toàn vội vã chào hỏi Lô Trần Thiên, sau đó cùng Vệ Sơ Tinh bực tức rời đi.
-Diệp Phàm, cậu có từng suy nghĩ chuyện tới thành phố công tác chưa?
Lô Trần Thiên ngồi trong văn phòng làm việc của Diệp Phàm thuận miệng nói. Nguồn: https://trumtruyen.vn
-Đến thành phố, tôi làm gì có may mắn như vậy, ha ha.
Sắc mặt Diệp Phàm hòa hoãn một chút.
-Hiện tại may mắn không phải phủ xuống rồi sao? Cậu đến Cục Chiêu thương thành phố nhậm chức phó Cục trưởng thì thế nào? Nếu làm ra thành tích không lâu sau có thể thăng lên phó Cục trưởng thường vụ, thế nào hả?
Lô Trần Thiên cười híp mắt hỏi, lại nói:
-Bầu trời thành phố sẽ bao la rộng rãi hơn, đường đi lớn, nhân mạch rộng, giao tiếp với lãnh đạo có vị trí cao hơn, có lợi cho con đường phát triển của cậu sau này. Nếu cậu cứ ở lại Ngư Dương, mặc dù nơi này không tồi, chẳng qua địa bàn hơi nhỏ, phương diện chiêu thương và thu hút đầu tư ở đây đương nhiên rất cần bàn tay của cậu, tuy nhiên cậu ở đây thật sự đáng tiếc.
-Cám ơn Chủ tịch thành phố Lô đã xem trọng tôi, nói thật, tôi dĩ nhiên muốn tới thành phố. Chẳng qua Khu kinh tế Lâm Tuyền mới khởi bước, trăm việc phải lo, tôi thật sự không nỡ rời khỏi nơi này.
Hơn nữa, tôi còn trẻ, làm ở đây mấy năm cũng không quan hệ gì, dù sao cũng phải tạo ra chút ít thành tích có lợi cho phát triển sau này, người không có nền tảng tới chỗ nào cũng dễ lung lay.
Điều quan trọng nhất là, tôi đã hứa với người trong thôn Đập Thiên Thủy nhất định phải sửa đường thật tốt.
Ngư Dương nghèo quá, cho dù muốn đi tôi cũng muốn để lại chút ít gì đó rồi hãy đi. Ài! Ở Đập Thiên Thủy hiện tại còn có một cô gái vì cứu tôi mà bị kẻ bắt cóc sát hại nằm xuống.
Cho nên, bất luận như thế nào, trước hết phải sửa đường xong đã. Nếu không, tôi đi tới đâu trong lòng cũng khó có thể yên bình.
Diệp Phàm hơi có vẻ kích động, nhắc đến cái chết của Diệp Nhược Mộng, trong lòng lại buồn bã, tiện tay móc ra một điếu thuốc đưa tới.
-Ừ! Cậu là người là trọng tình trọng nghĩa, trước kia tôi có nghe Lô Vỹ nói về cậu, cũng tốt, ở lại làm một hai năm, lúc nào cảm thấy không hài lòng muốn đến thành phố, cậu cứ nói cho Lô Vỹ một câu là được, cánh cửa thành phố lúc nào cũng mở rộng đón chào cậu.
Trong lòng Lô Trần Thiên cũng có chút cảm thán, nhận lấy điếu thuốc tiện tay châm lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.