"Ai, chúng ta còn xem thường Chủ nhiệm Diệp, đây đều là bộ dạng trẻ tuổi của hắn gây họa! Chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người"
Trong lòng các Tổng giám đốc đều cực kỳ buồn bực, tâm tình thoải mái khi vừa cướp được gói thầu đã hoàn toàn bị giám đốc Ôn Bảo Linh chà đạp không còn một mống.
Trải qua khúc ngoặt của Ôn Bảo Linh, ba vị Tổng giám đốc tự dưng sinh ra kiêng kỵ với Diệp Phàm, tin phục sự lớn mật của Ôn Bảo Linh.
Ôn Bảo Linh đã có chuẩn bị, lập tức thúc dục Chủ nhiệm Diệp, nói là muốn ký hiệp định ý đồ trước, ngày mai có thể triển khai hiệp đàm.
-Được!
Diệp Phàm cũng cười sảng khoái, trong lòng rất bội phục tinh thần quyết đoán của cô gái này, chỉ thị cho Đoàn Hải thu xếp, không lâu sau giấy tờ đã chuẩn bị xong, ký kết hiệp định ý đồ trên bàn rượu. Ba vị Tổng giám đốc cho dù da mặt có dày lúc này cũng không tiện đứng ra giành mối làm ăn, dù sao trên thương trường cũng có quy củ, đây cũng là một loại quy tắc ngầm.
-Giám đốc Ôn, tôi không hiểu, công ty cô nghe nói cũng chỉ có 1500 vạn đăng kí tài chính, kinh phí hoạt động hẳn là càng ít, làm sao dám tiếp nhận khu nhà văn phòng của khu kinh tế, đây chính là một lỗ thủng tài chính khổng lồ.
Tào Tiễn Khôi khẽ cười nói, cũng không biết có tâm tư gì.
-Ha ha! Tổng giám đốc Tào, công ty Thiên Lạc chúng tôi bàn về phương diện tài chính hùng hậu tuy nói không so được với "Tập đoàn Phi Lộ Thải Hồng" các ông, nhưng chúng tôi cũng có chuẩn bị thủ đoạn trù bị tài chính ứng phó, đây là bí mật làm ăn của công ty chúng tôi, không thể truyền ra ngoài được.
Ôn Bảo Linh bình tĩnh mỉm cười, phản kích.
-Ha ha, tôi có chút bận tâm đến lúc đó tài chính các cô quay vòng xảy ra vấn đề gì, làm ra công trình không ra gì, khiến Chủ nhiệm Diệp phải giơ chân.
Tào Tẫn Khôi bắt đầu phun ra mùi thuốc súng. Tuy nói trên mặt Tào Tẫn Khôi vẫn giữ nụ cười, nhưng ai cũng có thể nghe ra một chút mùi vị trong đó.
-Ha ha…Điểm này không cần Tổng giám đốc Tào lo lắng, "Công ty Thiên Lạc" chúng tôi có uy tín tốt đẹp bảo đảm, cho dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ xây dựng khu nhà sinh hoạt làm việc kiểu vườn hoa mà Chủ nhiệm Diệp giao cho chúng tôi thành công trình minh tinh.
Ôn Bảo Linh bình tĩnh ứng đối, lại làm Diệp Phàm thầm kinh hãi một phen.
"Cô gái này không đơn giản!"
Trong lòng Diệp Phàm thầm khen, nhìn tư thế như định liệu trước mọi việc của cô ta, hẳn là sớm có tính toán, không phải ban đầu khi cạnh tranh đấu thầu, cô gái này đã áp dụng kế hoạch giương đông đánh tây chứ.
Chuyện này rất có thể, cô ta lấy phương thức đấu thầu để giương ra danh tiếng bản thân công ty mình trước, để cho các vị lãnh đạo Khu kinh tế Lâm Tuyền đều biết "Công ty Thiên Lạc", sau khi lấy được tín nhiệm, mục tiêu thực tế chính là căn cứ Quỷ Anh Than.
Bọn họ tình nguyện thâm hụt tiền trước nắm được công trình tòa nhà văn phòng, coi đây là bước lấy được tín nhiệm của các vị lãnh đạo khu kinh tế.
Quái, công trình Quỷ Anh Than chỉ có ba người là mình, Trương Quốc Hoa, Ngọc Xuân Thiền biết được. Chẳng lẽ trong hai người này có người lộ tin tức ra ngoài.
Hẳn là không thể nào, "Công ty Thiên Lạc" đến từ Địa khu Đức Bình, cách thành phố Mặc Hương chúng ta khá xa.
Hơn nữa chỗ đó còn nghèo hơn Mặc Hương chúng ta, thuộc về khu vực biên cương lâu đời. Ôn Bảo Linh làm sao có thể thò tay đến Mặc Hương.
-Tôi thật mỏi mắt mong chờ, ha ha…
Tào Tẫn Khôi bên ngoài có vẻ nói chuyện vui vẻ với Ôn Bảo Linh, trên thực tế đang so sánh sức lực lẫn nhau, ẩn chứa nhiều mùi thuốc súng bên trong.
10 giờ sáng ngày thứ hai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Bọn người Lô Trần Thiên và Cổ Bảo Toàn đến Lâm Tuyền, kỳ quái chính là Cục trưởng Cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng cũng đến Lâm Tuyền.
Sau khi long trọng khởi công nghi thức Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền xong, Lô Trần Thiên nghỉ ngơi một lát rồi về thẳng huyện, Vương Thiên Lượng ở trong đại lễ đường thị trấn Lâm Tuyền triển khai hội nghị công tác tài vụ lần đầu tiên của Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Y đầu tiên khen ngợi Khu kinh tế Lâm Tuyền đã đạt được thành tích rõ ràng ở phương diện trù bị tài chính, tuy nhiên lời nói phía sau có chút biến vị, mơ hồ có ẩn ý bên trong.
Vương Thiên Lượng nói:
-Các đồng chí, công tác tài vụ quan hệ đến sự liêm khiết của đảng, chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của ngàn vạn dân chúng. Nếu quản lý tài sản tốt có thể có lực xúc tiến các hạng mục sự nghiệp của kinh tế địa phương phát triển. Tuy nhiên! Nếu ứng dụng không được, có một vài đồng chí không tuân theo kỷ luật tài chính, không theo như lẽ thường làm việc, thì có thể tạo thành tổn thất trọng đại cho quốc gia.
Từ đó làm cho kinh tế địa phương phát triển chậm chạp, ảnh hưởng tới cuộc sống dân chúng, ảnh hưởng tới xây dựng phát triển thành trấn.
Có rất nhiều đồng chí, chỉ cần một phút sơ sẩy đã ngã vào vòng xoáy của tiền bạc, cho nên ở công tác tài vụ, kế toán, xuất nạp nhất định phải kiểm tra chặt chẽ, nếu không dễ dàng tạo thành lỗ hổng cho một số lãnh đạo trong tay có quyền lực nào đó chui vào.
Mười mấy vạn thậm chí hơn ngàn vạn tiền tham ô thất thoát ra ngoài đơn vị, bộ phận xuất nạp kế toán cũng không biết được, cái này là thất trách nghiêm trọng, thậm chí là không làm tròn trách nhiệm.
Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như tôi chuyển tiền không thông qua xuất nạp kế toán, nếu lấy ra một ngàn vạn, có lẽ tôi sẽ đem số tiền này ra ngoài đầu tư, cho vay cắt cổ. Một khi không thu hồi tiền về được thì chính là tổn thất trọng đại của quốc gia.
Khi Vương Thiên Lượng dõng dạc nói chuyện có một số ánh mắt của nhân viên công tác hữu ý vô ý đều liếc nhìn về phía đồng chí Diệp Phàm đanng ngồi trên đài chủ tịch.
Lời này bày ra rõ ràng có ý tứ phê bình Chủ nhiệm Diệp lần trước đi Hồng Kông hoạt động, không tuân theo quy luật kinh tế và sử dụng tài chính.
Cổ Bảo Toàn tuy nói sắc mặt không thay đổi, nhưng đôi môi cũng khẽ co quắp. Diệp Phàm vẫn bình tĩnh mỉm cười, nghiêng tai lắng nghe.
Vương Thiên Lượng nghênh đón một số tiếng vỗ tay thưa thớt, bởi vì tất cả mọi người đều biết Vương Thiên Lượng đang ám chỉ mắng chửi Chủ nhiệm Diệp, cho nên cũng không có mấy người dám vỗ tay, hơn nữa, tất cả mọi người là cán bộ khu kinh tế, Vương Thiên Lượng tuy nói là Cục trưởng Cục tài chính thành phố, nhưng tới từ bên ngoài.
Hơn nữa Chủ nhiệm Diệp cũng là một vị quan tốt biết làm việc thiết thực, lúc ấy cho dù có chút không tuân theo chế độ tài chính và kinh tế, nhưng cũng vì tình thế bắt buộc, vì tính bảo mật của công tác mà không tiết lộ.
-Vương Thiên Lượng đúng là đồ đàn bà, chỉ hiểu được một phương diện nhỏ mà dám tới phê bình người ta, kỷ luật tài chính và kinh tế ai mà không biết, đương nhiên cũng phải nhìn tình huống mà định ra.
Trịnh Lực Văn nhỏ giọng kêu lên.
-Còn không phải là quan báo tư thù, cháu trai y nghe nói vẫn chưa ngồi tù, chuyện này là thế nào chứ. Người của Viện Kiểm sát đều đi uống nước tiểu rồi phải không? Căn bản là không làm gì cả.
Chủ nhiệm nhà khách thị trấn Lâm Tuyền Trần Chân Minh nhỏ giọng mắng.
-Ài, có cách gì chứ, Cục trưởng Vương người ta nắm tài chính trong tay, một tay che trời, ngay cả Bí thư Cổ cũng có chút kiêng kỵ, còn không phải nghĩ cho đại cục, vì nhân dân toàn bộ huyện.
Trịnh Lực Văn thở dài.
-Hừ! Chủ nhiệm Diệp quá lương thiện, nếu theo tính tình của tôi thì sẽ làm loạn lên, tốt nhất là làm loạn đến thành phố buộc Viện Kiểm sát huyện bắt người.
Đoàn Hải bất mãn mắng.
-Bắt người, không đơn giản như vậy đâu. Các vị thử nghĩ xem, Viện Kiểm sát huyện khẳng định là muốn mò tiền từ Cục tài chính thành phố, bắt người còn mò được cái rắm gì. Thứ hai Chủ nhiệm Diệp cũng suy nghĩ cho đại cục, còn không phải là vì nhân dân Khu kinh tế Lâm Tuyền, chỉ để bản thân chịu thiệt thòi.
Triệu Thiết Hải cứ lắc đầu thở dài.
-Các đồng chí, vừa rồi Cục trưởng Vương đã nhắc lại lần nữa kỷ luật tài chính và kinh tế với mọi người, tôi hi vọng các đồng chí làm công tác tài vụ nhất định phải nhớ kỹ, theo như trình tự chính quy mà làm việc. Tuy nhiên đương nhiên, có nhiều thứ cũng phải nhìn tình huống mà định ra. Tỷ như nhân viên công tác tài vụ phải giữ bí mật nghiêm ngặt.
Sau khi họp xong Diệp Phàm ngồi trên ghế xoay một vòng, lẩm bẩm nói:
-Vương Thiên Lượng, con cọp không phát uy ông thật sự cho tôi là một con mèo bệnh có phải không? Đã muốn phân cao thấp chúng ta cứ làm một phen.
Hắn tiện tay cầm điện thoại gọi cho Tề Thiên:
-Tề Thiên, chuyện đi Hồng Kông đã quyết định rồi phải không?
-Đại khái đã quyết định rồi, tuy nhiên còn phải đợi một thời gian ngắn nữa mới lên đường, bởi vì sang Hồng Kông có một số công việc cần phải chú ý.
Trong khẩu khí của Tề Thiên khó nén nổi vui sướng, lại nói:
-Đại ca, việc này thật sự cám ơn anh.
-Cám ơn tôi, có thể! Đang có một chuyện cần cậu ra mặt đây.
Diệp Phàm cười khan nói.
-Đại ca xin nói, lên núi đao xuống biển lửa mặc anh chọn!
Tiểu tử Tề Thiên ra vẻ khẳng khái đại nghĩa.
-Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là một làm việc nhỏ, tôi muốn nhờ cậu viết một lá thư nặc danh kiện cậu.
Diệp Phàm nói.
-Em viết thư kiện em, đây không phải là ăn no rỗi việc sao, lão Đại, rốt cuộc anh đang đùa gì vậy?
Tề Thiên không hiểu ra sao, thất thanh kêu lên.
-Rất đơn giản, lần trước ở thị trấn Nam Khê cậu vì cứu tôi không phải đã chĩa súng về hướng Vương Tiểu Ba sao, cậu lấy chuyện này là cái cớ, tự viết thư tố cáo mình, nói là quân nhân nổ súng về dân chúng, ha ha…
Diệp Phàm quỷ dị cười nói.
-Em hiểu rồi, đại ca có phải muốn dùng chuyện này dẫn ra chuyện của Vương Tiểu Ba, sau đó xử lý y, dứt khoát bắt y tới bộ đội còn không xong việc. Mẹ kiếp, không xử y chết thì còn làm ăn gì được nữa.
Tề Thiên cười nói âm độc.
-Hừ! Bộ đội đương nhiên phải mượn dùng nhưng không phải là trực tiếp hạ độc y. Mà chỉ là mượn thế bộ đội xử lý y.
Diệp Phàm nói.
-Mượn thế thế nào?
Tề Thiên tỏ ra hứng thú, hỏi tới.
-Rất đơn giản! Chuyện cậu nổ súng, bộ phận bảo vệ nhất định sẽ phái người đến điều tra, chỉ cần vừa điều tra, cậu tiện tay đem chuyện xấu xa của Vương Tiểu Ba lôi ra hết.
Bộ đội tuy nói không quản chuyện của địa phương. Tuy nhiên sau khi thẩm tra chứng minh, bọn họ nhất định sẽ đem chuyện này chuyển cho địa phương.
Mà cấp bậc bộ phận bảo vệ Liệp Báo tương đối cao, cho tới bây giờ đều là trực tiếp liên lạc trong tỉnh, cho nên, cho dù bọn họ muốn chuyển vụ án cũng sẽ trực tiếp chuyển cho Viện Kiểm sát tỉnh. Tôi nghĩ, Viện Kiểm sát tỉnh nhất định sẽ đem vụ án lần này trở lại thành phố Mặc Hương, tôi tin tưởng Vương Tiểu Ba lần này khó chạy thoát khỏi sự giám sát của Viện trưởng tỉnh. Ha ha ha…
Diệp Phàm thư thái cười.
-Đại ca, chuyện này có thể…
Tề Thiên ấp úng nói ra nửa câu.
-Tiểu tử cậu, có phải sợ chuyện này sẽ quấy nhiễu chuyện cậu đi Hồng Kông hay không, tuyệt đối không có, hơn nữa một khi thẩm tra, cậu còn là vị đại anh hùng. Cậu cũng không phải là quân nhân nổ súng lung tung không tuân theo kỷ luật quân đội.
Diệp Phàm nói.