Quan Thuật

Chương 584: Thừa cơ gây khó dễ




-Giai Trinh trước kia khi nhậm chức ở Lâm Tuyền có phải từng xảy ra chuyện gì không vui với chủ nhiệm Diệp Phàm không? Tôi hy vọng cô ấy có thể cùng đồng chí Diệp Phàm xử lý tốt quan hệ đồng nghiệp, cùng xúc tiến thúc đẩy Khu kinh tế Lâm Tuyền phát triển.
Cổ Bảo Toàn thuận miệng nói.
-Chuyện này tôi cũng không rõ, để tôi hỏi lại Giai Trinh. Tuy nhiên, tôi nghĩ, cho dù có chút va chạm nhỏ, người tuổi trẻ, lúc nào cũng dễ giải quyết có phải không? Tôi tin tưởng sau khi Giai Trinh đến thị trấn Quy Hồ nhất định sẽ xử lý tốt quan hệ với đồng chí Diệp Phàm, phối hợp với đồng chí Diệp Phàm, làm tốt công việc của Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Hạ Cẩm Tùng cười nói.
-Vậy tôi an tâm rồi, có lẽ căn bản không có chuyện gì lớn, ha ha......
Cổ Bảo Toàn cười ha ha để điện thoại xuống.
-Bí thư Cổ, tôi nghe nói mấy ngày trước chủ nhiệm Diệp có tiếp xúc với thư ký trưởng Phí Ngọc của Phí gia ở tửu lâu Ngư Dương, chuyện này có vẻ kỳ lạ. Chủ nhiệm Diệp Phàm hình như không hòa hợp với Phí gia, thậm chí có thể nói là đối đầu. Phí gia nhiều lần cũng giơ đao lên, tuy nhiên chủ nhiệm Diệp vận khí tốt cũng tránh thoát được. Mấy ngày qua, công ty Võ Thần của Phí gia quay lại Quỷ Anh Than, nói là muốn đền bù khuyết điểm của mình, cùng công ty Thiên Lạc tới từ địa khu Đức Bình hợp tác xây cất lại Quỷ Anh Than.
Phó chủ nhiệm thường vụ Khu kinh tế Lâm Tuyền Trương Quốc Hoa nói.
-Được rồi, công ty nhận thầu xây cất công trình xảy ra sơ sót chịu tới làm lại coi như là một thái độ tốt. Tuy nhiên Quốc Hoa, anh phải theo dõi sát sao, đừng để xuất hiện vấn đề gì khác, Lâm Tuyền cũng không chịu được giằng co nữa đâu.
Sau khi để điện thoại xuống, Cổ Bảo Toàn nhíu mày.
Y lẩm bẩm nói: "Quỷ dị! Chẳng lẽ Diệp Phàm hòa hảo với Phí gia rồi, trở thành người cùng chiến tuyến. Bọn họ rốt cuộc làm giao dịch gì, có lẽ Phí Ngọc lợi dụng thân phận thư ký trưởng áp chế Diệp Phàm bỏ qua cho công ty Võ Thần của Phí gia. Có một số việc, quan lớn một cấp là có thể đè chết người, huống chi Diệp Phàm kém Phí Ngọc vài cấp, ngay cả là mình cũng khó chống đỡ.
Ba ngày sau.
-Chủ tịch thành phố, Bí thư Chu lên trường đảng trung ương học tập rồi. Bây giờ Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà khẳng định phải bãi miễn, không biết có thể sắp xếp cho tôi một người thích hợp để tương trợ tôi khai triển mở rộng công việc không.
Gần đây Phí gia và Tiếu gia Ngư Dương lần lượt bị Bí thư Cổ chèn ép, có lẽ cách đồng chí Cổ Bảo Toàn toàn diện nắm trong tay hội nghị thường ủy không xa nữa.
Nếu để Cổ Bảo Toàn tranh thủ nhận được vị trí Bí thư Ủy ban kỷ luật, vậy sau này bên tôi khai triển mở rộng công việc sẽ càng khó khăn.
Mặc dù tôi cũng không phải muốn chống lại đồng chí Cổ Bảo Toàn, nhưng quyền phát ngôn bên trong thường ủy quá yếu cũng ảnh hưởng lớn tới quyết sách phương diện thi hành năng lực của chính quyền huyện.
Vệ Sơ Tinh khổ sở báo cáo với La Hạo Thông.
Mặc dù nói ngoài mặt cô ta làm việc rất hòa hợp với Bí thư Cổ Bảo Toàn, nhưng trên thực tế Vệ Sơ Tinh luôn cảm giác lực cản quá sâu, hạn chế hành động của mình ở chính quyền huyện.
Vệ Sơ Tinh là tiến sĩ du học, cô ta có rất tính toán thi hành biện pháp chính trị và suy nghĩ đi trước của mình, thông qua một thời gian ngắn kết hợp với Cổ Bảo Toàn, luôn cảm giác Cổ Bảo Toàn khống chế quyền lực quá cường liệt.
Hơn nữa ở phương diện quan hệ giao tế, y sắp biến thành tinh. Mấy tháng nay chính quyền huyện hoàn toàn triển khai công việc dựa theo suy nghĩ của Cổ Bảo Toàn.
Vệ Sơ Tinh có khi cũng nói lên một số ý kiến của mình, nhưng hơn phân nửa sẽ không được Cổ Bảo Toàn tiếp thu. Chuyện nhỏ Cổ Bảo Toàn sẽ buông tay, chuyện lớn tuyệt đối khống chế.
Cho nên, Vệ Sơ Tinh cảm giác quyền nói chuyện của mình trong hội nghị thường ủy quá yếu, bất lợi cho khai triển mở rộng công việc, muốn thực hiện một số suy nghĩ của mình, ở thời đại của Cổ Bảo Toàn hình như không có khả năng.
-Sơ Tinh, chuyện bên này tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi, đoán chừng ngày mai sẽ có quyết định xuống. Lần này Chu Càn Dương đi Yến Kinh học tập, cũng là một cơ hội tốt. Bộ máy Ngư Dương muốn lật lại một lần nữa cũng quá khó khăn.
Tứ đại gia tộc Phí, Ngọc, Tiếu, Tạ kia thế lực thâm căn cố đế, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến một số quyết sách, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tẩy bài một lần nữa.
Đừng nói là tôi, ngay cả Chu Càn Dương đoán chừng cũng đã sớm tính toán muốn khai đao với chính quyền Ngư Dương, tuy nhiên cuối cùng ngăn cản khắp mọi mặt quá nhiều.
Lưới quan hệ các phương diện cứ ùn ùn kéo đến, từ trong tỉnh đến thành phố lại đến các xó xỉnh trong huyện vặn vẹo. Một cây đao muốn chém đứt những mạng lưới quan hệ này chỉ sợ không kịp.
Tôi nghĩ hành động của Ủy ban kỷ luật thành phố lần này chính là trò chơi gõ núi dọa hổ của Chu Càn Dương. Y còn không phải muốn dùng cái này uy hiếp Thư ký trưởng Phí Ngọc phải nghe lời một chút. Xem ra thật sự nhận được một chút hiệu quả.
Vụ án của Ủy ban kỷ luật cuối cùng sẽ vô cớ mà chết, bắt mấy con tôm nhỏ là xong việc, đầu sỏ chân chính thì không ai động đến.
Tuy nhiên, Cổ Bảo Toàn muốn lập tức toàn diện nắm trong tay hội nghị thường ủy huyện Ngư Dương cũng không dễ dàng như vậy, tuy nói bây giờ Phí gia và Tiếu gia có hơi bình lặng, nhưng ngồi loạn cũng là thời cơ chúng ta quật khởi, loạn thế tạo anh hùng…. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chủ tịch thành phố La Hạo Thông phân tích một số chuyện bí mật cho Vệ Sơ Tinh.
-Chủ tịch thành phố, gần đây tôi phát hiện hình như Cổ Bảo Toàn có chút đề phòng đồng chí Diệp Phàm nhân vật số một Khu kinh tế Lâm Tuyền. Lần này điều chỉnh nhân sự trong huyện, chỉ đáp ứng vị trí phó Chủ nhiệm Khu kinh tế do Diệp Phàm tự mình đề cử. Còn Diệp Phàm phản đối Hạ Giai Trinh nhảy từ xã Tây Bàn đến thị trấn Quy Hồ làm bí thư.
Tôi thấy sau này cuộc sống của chủ nhiệm Diệp Phàm sẽ khó khăn hơn, trong đảng uỷ Khu kinh tế căn bản không có ai ủng hộ hắn. Tôi rất coi trọng đồng chí Diệp Phàm, tiểu tử này rất có năng lực, là một cành củi khô có thể làm nên đại sự.
Cổ Bảo Toàn vừa trọng dụng hắn, lại vừa sợ thực quyền của hắn phát triển lớn hơn, tạo thành hậu quả nuôi hổ gây họa. Có lẽ từ bây giờ Cổ Bảo Toàn đã bắt đầu phân hoá quyền lực của Diệp Phàm.
Chuyện này rất bất lợi đối với phát triển kinh tế toàn bộ huyện, Diệp Phàm mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng lại là một cao thủ làm kinh tế.
Tôi không hy vọng nhìn thấy Khu kinh tế Lâm Tuyền cuối cùng bị chia năm xẻ bảy, kéo chân sau phát triển kinh tế toàn bộ huyện. Nói thật Khu kinh tế Lâm Tuyền chính là cây cỏ cứu mạng tôi.
Vệ Sơ Tinh thực sự có chút lo lắng.
Bởi vì Diệp Phàm cũng là một người tương đối cao ngạo, người này có một loại dũng khí nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Nếu như bị Cổ Bảo Toàn chèn ép quá mức chỉ sợ khiến cho bắn ngược, cuối cùng sinh lòng hung ác, biến Khu kinh tế Lâm Tuyền thành một bọc hỏng bét thì lớn chuyện.
-Đúng! Bệnh đa nghi của Cổ Bảo Toàn quá nặng. Nếu quyết định dùng người thì nên yên tâm dũng cảm sử dụng, chứ đợi đến khi người được dùng hiện ra một chút tài năng kinh thế, u lại lo lắng người đó chiếm mất hào quang của mình.
Lòng ham muốn cá nhân quá lớn, người như vậy khó thành đại sự.
Có thuộc hạ nào liều mạng bán mạng cho y, cuối cùng rơi vào kết cục gà bay trứng vỡ, được chim quên ná.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi muốn điều chỉnh thành viên tổ chức của Ngư Dương, không thể để cho Cổ Bảo Toàn chỉ tay che trời, rất bất lợi cho phát triển kinh tế trong huyện.
Sơ Tinh, cô nhất định phải đẩy nhanh tốc độ thành lập tổ chức thành viên của mình, Diệp Phàm chính là một người lựa chọn rất tốt.
Quan hệ của tiểu tử này với Tề Chấn Đào hình như cũng có chút nói không rõ. Người như vậy đoán chừng không tới hai năm là có thể dựa vào bản lãnh của mình, làm ra thành tích kinh người, đường đường chạy vào hội nghị thường vụ huyện.
Khu kinh tế Lâm Tuyền là một thí điểm của thành phố, tôi cũng tính toán để cho khu vực này trở thành kiểu mẫu có tác dụng dẫn đầu toàn thành phố, có lực kéo kinh tế toàn bộ thành phố tăng trưởng nhanh chóng.
Chúng ta tuyệt đối không thể để cho Cổ Bảo Toàn chiếm được thành quả của Khu kinh tế Lâm Tuyền, nếu chuyện đó do Diệp Phàm làm ra thì cứ buộc trên người hắn. Chúng ta không đi đoạt thành quả này, hơn nữa, còn phải giúp hắn một tay.
Cho nên, cô phải nghĩ kỹ, là ủng hộ Diệp Phàm hay là lạnh lùng bàng quan, dựa vào trí tuệ của cô, chuyện này không khó quyết định. Một hạt mầm tốt, không thể cứ phá hủy như vậy, ài......
La Hạo Thông bỗng nhiên thở dài, tuy nói mình là Chủ tịch thành phố, tuy nhiên cũng cảm giác bị quản chế khắp nơi, khai triển công tác của chính quyền thành phố cũng không phải đặc biệt thuận lợi, bởi vì phía trên còn có một bà bà quản gia là hội nghị Đảng ủy thành phố.
Dĩ nhiên, La Hạo Thông cũng biết rõ, chính là ngồi lên chiếc ghế lãnh đạo đứng đầu cũng chưa chắc có thể thực hiện toàn diện phương hướng chiến lược của mình.
Bởi vì thể chế quan trường Hoa Hạ quyết định dân chủ và tập trung lẫn nhau. Dĩ nhiên, sau khi có thể ngồi lên chiếc ghế lớn nhất có thể thể hiện ý đồ của mình lớn hơn, đây cũng chính là nguyên nhân mà ai cũng muốn làm lãnh đạo.
-Giai Trinh, cháu có phải từng đắc tội với chủ nhiệm Diệp Phàm người đứng đầu Khu kinh tế Lâm Tuyền hay không?
Phó Chủ tịch thành phố Mặc Hương Hạ Cẩm tùng ân cần hỏi han. Hạ Giai Trinh là cháu gái của y, vốn vì chuyện lần trước có người chết đói mà Hạ Giai Trinh gặp xui xẻo, bị mất chức quan.
Lúc ấy tính toán của Hạ Cẩm Tùng là chờ tai tiếng chuyện này đi qua mới đưa Hạ Giai Trinh quay về thành phố, tuy nhiên tính tình Hạ Giai Trinh rất bướng bỉnh, nói là từ chỗ nào ngã xuống thì phải từ chỗ đó bò dậy, không chịu đến cục thành phố làm một tiểu trưởng phòng.
Sau này Hạ Cẩm Tùng đánh tiếng với Cổ Bảo Toàn, một lần nữa đề bạt Hạ Giai Trinh làm Bí thư xã Tây Bàn, tuy nhiên đó cũng là một xã nghèo nổi tiếng, không khác gì xã Khanh Hương mà Hạ Giai Trinh ở trước kia.
Bây giờ Liễu Chính rời thị trấn Quy Hồ nhậm chức phó chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền, hơn nữa mịt mờ lĩnh hội ý tứ của Diệp Phàm, sẽ đem tin tức này tiết lộ cho Hạ Giai Trinh.
Hạ Cẩm Tùng một lần nữa mặt dạn mày dày chào hỏi Cổ Bảo Toàn, hơn nữa cũng bóng gió đáp ứng tận lực chiếu cố huyện Ngư Dương trong phạm vi phân quản của mình. Cho nên Hạ Giai Trinh chiếm được công nhận của Cổ Bảo Toàn.
Tuy nhiên Cổ Bảo Toàn gần đây có chút đề phòng đối với Diệp Phàm, cho nên trực tiếp hỏi suy nghĩ của Hạ Giai Trinh. Lúc ấy Diệp Phàm cũng cố ý ra vẻ không thích Hạ Giai Trinh, cũng làm cho Cổ Bảo Toàn hạ quyết tâm, chuẩn bị đặt Hạ Giai Trinh làm Bí thư thị trấn Quy Hồ.
Mặc dù nói vị trí này cũng là cấp bậc trưởng phòng, tuy nhiên nhìn không giống nhau.
Kinh tế của thị trấn Quy Hồ dĩ nhiên tốt hơn xã Tây Bàn gấp mấy lần, hơn nữa bây giờ trực thuộc Khu kinh tế Lâm Tuyền, Bí thư của thị trấn Quy Hồ còn là một thành viên trong đảng uỷ Khu kinh tế Lâm Tuyền, thực quyền lớn hơn rất nhiều.
Quan trọng là tiền cảnh rộng mở, một khi đại quy hoạch Lâm Tuyền được hoàn thành, đường đi của sáu thị trấn hai thị xã trực thuộc Khu kinh tế sẽ được cải thiện chưa từng có.
Nếu muốn giàu có thì phải sửa đường trước, sau khi sửa đường xong dĩ nhiên sẽ đưa tới kim khổng tước. Một con đường tốt sẽ có lợi thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển.
Hạ Cẩm Tùng làm Phó Chủ tịch thành phố, biết rõ tầm quan trọng của Khu kinh tế Lâm Tuyền. Nghe nói đã được thành phố xác định làm nơi thí điểm. Một khi triển khai, nếu tình trạng phát triển tốt đẹp sẽ trở thành mô hình của toàn thành phố.
Nếu Hạ Giai Trinh làm tốt qua một năm sẽ nghĩ cách tiến vào đảm nhận chức vụ phó chủ nhiệm Khu kinh tế, lại tiến thêm một bước thăng lên cấp phó Chủ tịch huyện là chuyện không xa.
Tuy nhiên từ trong khẩu khí của Cổ Bảo Toàn, Hạ Cẩm Tùng cảm giác hình như đồng chí Diệp Phàm lãnh đạo của Khu kinh tế không thích Hạ Giai Trinh, cho nên mới hỏi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.