Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 64:




Phản ứng đầu tiên của Cố Cửu Tư sau khi nghe xong đương nhiên là muốn trốn chạy ngay lập tức.
Một chân vừa mới chạm xuống đất đã nhanh chóng bị Trần Mộ Bạch phát hiện, ngay sau đó anh tóm lấy cô rồi áp chặt xuống dưới giường.
Hai cánh tay của Trần Mộ Bạch chặt chẽ khóa lấy cổ tay cô, ép dọc xuống hai bên người, giam cố dưới thân mình, vẻ mặt lộ rõ sự nguy hiểm, chằm chằm nhìn cô, nghiến chặt răng gằn từng từ một, “Em dám trốn thêm một lần nữa xem!”
Cố Cửu Tư vừa mới tỉnh rượu, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị chế trụ, cô mở to mắt vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Anh chống tay, nâng cả người trên che chắn trước cô, cúc áo sơ mi trên người rộng mở, cô chỉ cần hơi hạ tầm mắt xuống là có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh, nếu như tiếp tục nhìn xuống… cô không dám nhìn xuống nữa, tầm mắt lay động không ngừng nhưng không tìm được nơi nào, cuối cùng chỉ còn cách cố gắng ngẩng đầu nhìn gương mặt anh.
Rèm cửa sổ còn chưa được kéo hết, để lại một khe hở giữa hai tấm rèm. Ánh nắng vàng từ khe hở đó xuyên thẳng vào trong, chiếu lên người, lên gương mặt anh, để lại những vệt sáng vàng óng ánh bao phủ lấy anh. Những vệt nắng nhỏ nhoi ấy nhẹ nhàng phác họa từng đường nét trên gương mặt, từng đường từng nét đều rõ ràng, hoàn mỹ, Cố Cửu Tư nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên trong cô lại xuất hiện một cảm giác an tâm trước nay chưa từng có khiến cho cô không nỡ rời tầm mắt đi nơi khác, ước mong thời gian có thể dừng mãi tại khoảnh khắc này.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn cho rằng anh giống như satan đến từ bóng đêm, u ám đáng sợ, lại không hề biết anh dưới ánh mặt trời rực rỡ này lại có thể giống như một thiên sứ tốt đẹp như vậy.
Có lẽ ánh nắng quá đỗi chói mắt, Trần Mộ Bạch hơi động đậy, muốn tránh khỏi những tia nắng đang chiếu thẳng lên người mình.
Cố Cửu Tư nhìn anh, ngơ ngẩn lên tiếng, “Trần Mộ Bạch, anh đã gặp thiên sứ bao giờ chưa?”
Không đợi câu trả lời đến từ phía anh cô đã tiếp tục lên tiếng, “Em đã gặp rồi, chính là lúc nãy.”
Ánh mắt cô càng lúc càng long lanh trong suốt, ngay đến cả ánh mắt cũng ngập tràn ý cười, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng chưa bao giờ có. Trần Mộ Bạch đột nhiên mỉm cười, đôi mắt hẹp dài cũng thấp thoáng sự vui vẻ rõ ràng, giữa hàng lông mày của anh lúc này không còn sự phiền muộn nữa, chỉ còn lại dịu dàng mà thôi. Cố Cửu Tư đột nhiên có cảm giác đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên năm nào đã quay trở về rồi, thế nên bất giác cũng mỉm cười theo.
Anh dần dần cúi người xuống, hơi thở dịu dàng, nóng bỏng không ngừng thổi lên gò má cô. Lần này, cô không trốn tránh nữa, nụ hôn của anh cuối cùng rơi xuống giữa mi tâm của cô, âu yếm mà trịnh trọng.
Thời khắc đó, khóe môi hai người họ cùng cong lên một góc độ giống nhau, góc độ đó chắc được gọi là hạnh phúc.
Yêu một người cuối cùng sẽ rũ bỏ lớp hào quang, trở thành một người bình thường như bao người khác. Yêu một người rồi sẽ tháo gỡ đi sự phòng bị của bản thân mình, trở nên dịu dàng, ấm áp hơn. Yêu một người rốt cuộc cũng vứt bỏ đi mọi sự che giấu, trở nên thấu hiểu lẫn nhau. Yêu một người kết cục sẽ cùng nhau già đi, trở nên chậm chạp. Thế nên ngay lúc mới bắt đầu cần phải tích góp sự yêu thương đủ lớn, sự quyến luyến đủ nhiều để những ngày tháng dài đằng đẵng sắp tới, có thể đối chọi lại được thời gian, rượu càng ủ lâu càng dễ say lòng người. Bọn họ chỉnh là như thế. Tình cảm càng sâu sắc càng lắng đọng càng trở nên trân quý.
Mấy ngày sau đó Trần Mộ Bạch đều không tới công ty, không mệt mỏi, không chán nản đưa Cố Cửu Tư đến hết bệnh viện này tới bệnh viện khác, Kết quả cuối cùng đều giống như những gì bác sĩ Châu đã nói, hy vọng quá đỗi mong manh.
Lúc đến một bệnh viện cuối cùng, Trần Mộ Bạch đã thể hiện rõ ra sự sốt ruột, bực bội của mình. Đang kiểm tra, vị bác sĩ kia vô tình hỏi một câu, “Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, tay của cô Cố sao lại bị thương như vậy?”
Cố Cửu Tư ngây ra, còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Trần Mộ Bạch vang lên, “Không biết làm sao bị thương thì không chữa được sao?”
Vị bệnh nhân này do đích thân viện trưởng dặn dò bàn giao lại, bác sĩ đương nhiên cũng không dám tỏ ra thất lễ, “Đương nhiên được, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
Cho dù vị bác sĩ kia có tỏ thái độ tốt tới cỡ nào, thế nhưng sắc mặt của Trần Mộ Bạch vẫn không hề hõa hoãn.
Tối đó, Trần Mộ Bạch ngồi trên sofa bôi rượu thuốc lên tay Cố Cửu Tư, thế nhưng vẫn không chịu nói lấy một lời, trông thật giống một đứa bé đang giận dỗi vậy.
Cố Cửu Tư nhìn mãi nhìn mãi sau đó đột nhiên mỉm cười, đối với chuyện này cô đã sớm chuẩn bị xong tâm lý và chấp nhận rồi. Duy chỉ có anh, mỗi lần nhớ đến nó thì trong mắt sẽ vụt qua sự phức tạp, ảo não, chán nản, tiếc thương và dường như còn đau xót.
Trần Mộ Bạch vừa ngẩng đầu đã nhận ra Cố Cửu Tư đang nhìn mình mỉm cười, anh dường như đã đoán ra được cô đang nghĩ gì, thế nhưng vẫn muốn hỏi ra bằng lời, “Em cười cái gì.”
Cố Cửu Tư sợ rằng nếu mình cứ tiếp tục cười nữa chắc anh sẽ trở mặt với cô mất, nên thôi không cười nữa, nghiêm túc lên tiếng, “Em nói cho anh nghe lý do vì sao tay em bị thương như thế vậy, chuyện này em chưa từng nói với bất cứ ai nhưng bây giờ em muốn kể cho anh.”
Động tác trên tay anh đột nhiên ngừng lại, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp hơn lúc nãy, ánh rũ mắt xuống không nhìn cô nữa “Em đừng nói, anh… anh không muốn biết.”
Anh biết rõ rằng có một số vết thương tuy rằng không bao giờ có thể lành hẳn thế nhưng chí ít từ ngoài nhìn thấy nó vẫn rất tốt. Nếu như lại phải xé mở vết thương đó ra mà nỗi đau đó vẫn không hề giảm bớt, vậy thì anh không muốn cô phải trải qua nỗi đau đến tê tâm liệt phế như vậy một lần nữa.
Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn ánh mắt đang khép hờ của anh, không chắc chắn nên hỏi lại lần nữa, “Anh thực sự không muốn biết sao?”
Trần Mộ Bạch không hề nâng tầm mắt lên nhìn, dứt khoát lên tiếng từ chối, “Không muốn.”
Cố Cửu Tư dường như hơi thất vọng, “Được, em cứ nghĩ anh sẽ muốn biết.”
Trần Mộ Bạch xoay người lấy một tờ giấy ướt lau thật kỹ tay mình, vẻ mặt vẫn như cũ, “Nếu như muốn biết, anh tự giác sẽ hỏi em.”
Cố Cửu Tư cũng hiểu anh đang khó chịu nên cố ý muốn chọc anh vui lên, “Trước đây không phải anh còn nhờ chú Phương đến thăm dò thử sao.”
“Chuyện của trước kia thì nhắc lại làm gì.” Trần Mộ Bạch tự lẩm bẩm một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Có còn đau không?”
Cố Cửu Tư mỉm cười, “Trời âm u mới đau, mấy ngày hôm nay thời tiết rất đẹp nên không đau đâu.”
Trần Mộ Bạch gật đầu, “Sau này nếu lại đau nhất định phải nói với anh, anh tìm được một phương thuốc Đông y để ngâm và chườm nóng, từ ngày mai em bắt đầu dùng thử xem sao.”
“Thật ra em không còn quan tâm nữa rồi, từ lâu em đã biết sẽ chữa không khỏi”, Cố Cửu Tư cong môi mỉm cười, giọng nói cũng trở nên ấm áp, nhẹ nhàng khác xa so với bình thường, “Thời gian trì hoãn đã quá lâu rồi, bác sĩ cũng nói cho dù có chữa kịp thời, bàn tay này sau này chắc cũng không dùng được nữa.”
Lúc nói câu này trên gương mặt cô còn mang theo một nụ cười nhạt nhòa, nhìn qua thì có vẻ kiên cường, thế nhưng trái tim anh lại vì những lời này của cô mà bỗng dưng đau đớn. Anh giơ tay ra nắm chặt lấy bàn tay phải của cô, cả bàn tay đều lạnh lẽo vô cùng, dường như anh vẫn còn chưa hết sạch hy vọng, “Thực sự không có cảm giác gì sao?”
Cố Cửu Tư giơ tay xoa nhẹ lên hàng lông mày đang cau lại của anh, bọn họ chưa bao giờ thân mật đến thế, thế nhưng động tác này lại tự nhiên thành thạo, giống như đã từng làm rất nhiều lần trước đó rồi.
“Có chút ít, thật ra đã hồi phục khá tốt rồi, lúc mới đầu còn tê dại, cứng ngắc bây giờ nếu như không nói, người khác căn bản không thể nhìn ra.”
Đúng, không ai nhìn ra được, biết bao nhiêu ngày tháng đã qua, cô vẫn luôn xuất hiện ở trước mắt anh, thế nhưng anh lại không nhận ra điều đó. Anh biết cô rất ít khi dùng tay phải, còn tưởng rằng cô là người thuận tay trái, chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Một lúc lâu sau, Trần Mộ Bạch mới lên tiếng, cảm giác có chút tự trách, có chút ủ rũ, “Cứ thử đi, nhỡ đâu lại được.”
Coi như là khiến anh an tâm đi, Cố Cửu Tư gật đầu đồng ý.
Hai bọn họ hiếm hoi mới có thể yên bình, hài hòa ở cạnh nhau như thế này. Tuy rằng hai bên không ai nói chuyện nữa, thế nhưng vừa ngẩng đầu đã có thể thấy được người kia khiến cho hai người họ đều cảm giác có thể ngồi một chỗ, yên tĩnh ở cạnh nhau như thế này cũng là tốt rồi
Trần Phương đứng ở trong góc nhìn một lúc, sau đó mỉm cười, xoay người bước đi. Đứa bé mà ông luôn dõi theo chăm nom từ bé cuối cùng đã có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi. Sự nóng nảy, lạnh lùng, ngang ngược của anh đều có thể bị xóa nhòa đi chỉ bởi một ánh nhìn lặng lẽ, dịu dàng của người con gái đang ngồi trước mặt anh.
Cuối cùng ông cũng coi như hoàn thành lời hứa với một người nào đó.
Những ngày tháng gần đây quá đỗi yên bình, yên bình đến mức khiến cho Cố Cửu Tư bắt đầu cảm thấy không yên tâm.
Thư Họa quá đỗi yên tĩnh, Trần Minh Mặc cũng bình tĩnh như vậy, tất cả mọi thứ đều khiến cho cô cảm thấy lo lắng.
Thế nên khi cô nhận được tấm thiệp mời đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của Thư Họa cô đã có thể cảm nhận được một âm mưu nào đó đang sắp xảy ra.
Trần Mộ Bạch đi công tác ở ngoại thành không hề ở đây, tối đó lúc nói chuyện điện thoại với anh, Cố Cửu Tư có đề cập tới vấn đề này, muốn hỏi ý kiến của anh.
Trần Mộ Bạch dường như vô cùng hài lòng với sự dựa dẫm này của cô, giọng nói cũng mang theo sự vui vẻ, “Đi, sao lại không đi, còn phải sợ cô ta hay sao?”
Cố Cửu Tư không phải là sợ Thư Họa, cô chỉ sợ rắc rối, phiền phức, cô cũng chẳng trông cậy được rằng Thư Họa có thể nghĩ ra một âm mưu kinh thiên động địa, thế nhưng sự càn quấy, ngang ngược của cô ta cũng đủ khiến cho người khác phải đau đầu rồi.
Trần Mộ Bạch cảm giác được sự do dự của cô, “Là hôm nào, để anh xem có thể thu xếp về kịp để đi cùng em không.”
Cố Cửu Tư nói ra một ngày cụ thể, Trần Mộ Bạch suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời, “Ngày đó chắc anh có thể về kịp, đến lúc đó em cứ đi trước, sau đó anh sẽ đến thẳng nhà họ Thư tìm em.”
Cố Cửu Tư đồng ý, ai ngờ được ngày hôm sau lại nhận được điện thoại của Đoàn Cảnh Hi, cũng là vì về vấn đề này.
Đoàn Cảnh Hi nói chuyện qua điện thoại vô cùng lịch sự, ôn hòa, “Lần trước Thư Họa làm loạn lên, không mấy vui vẻ. Sinh nhật lần này con bé muốn cô có thể đến để tạ tội, con bé tuy rằng ngang ngược nhưng bản tính không hề xấu, sợ cô không muốn đi nên cố ý nhờ tôi gọi điện thoại tới để thuyết phục.”
Từ ngày hôm đó Thư Họa như biến thành một người khác, chủ động chạy tới nhà Đoàn Cảnh Hi để nhận lỗi, bảo đảm sau này sẽ không mắc phải nữa. Gác lại mọi chuyện, Đoàn Cảnh Hi dù sao cũng là cậu út của Thư Họa, thấy Thư Họa có lòng hối cải nên cũng tha thứ.
Đương nhiên Cố Cửu Tư phải nể mặt Đoàn Cảnh Hi, huống hồ cô và Trần Mộ Bạch đã hẹn sẵn rồi thế nên cô cũng nhanh chóng trả lời, “Hôm đó tôi nhất định sẽ đến.”
Bữa tiệc sinh nhật của Thư Họa ngày hôm đó, Cố Cửu Tư sợ có vấn đề gì xảy ra nên cố gắng đến đúng giờ, quà mừng sinh nhật cũng chuẩn bị thỏa đáng, khiến cho người khác không còn gì để bới móc. Cô vừa tìm được chỗ đứng thì bữa tiệc cũng bắt đầu, Thư Họa đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn, dáng vẻ đoan trang, thục nữ, thật có phong phạm của tiểu thư con nhà khuê các.
Cố Cửu Tư đứng ở trong góc lắng nghe, ai ngờ đâu Thư Họa nói lời cảm ơn xong thì đột ngột quay sang phía này, trên mặt còn mang theo nụ cười vô hại, “Nghe nói cô Cố đàn dương cầm rất hay, liệu có thể nể mặt tôi đàn một khúc mừng sinh nhật được không?”
Thư Họa nói câu này, tỏ ra vô cùng khiêm tốn, cũng coi như vô cùng nể mặt Cố Cửu Tư, dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh, nếu như Cố Cửu Tư từ chối thì đúng là “Không biết xấu hổ, không biết nể mặt người khác.”
Cố Cửu Tư hít một hơi thật sâu, rất nhanh đã bình tình trở lại, lên tiếng nói chuyện cũng coi như là bình thường, “Cô Thư chắc nhớ nhầm rồi, tôi không biết đàn dương cầm.”
Thư Họa vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là nụ cười có chút vặn vẹo, nói đầy thâm ý, “Sao lại không biết chứ, tôi còn từng tận mắt thấy cơ mà, cô Cửu đây là không nể mặt nhà họ Thư rồi?”
Trần Mộ Bạch, Cố Cửu Tư, Thư Họa, mối quan hệ giữa ba người này đã sớm lan truyền đi, tất cả mọi người ở đây, có ai không phải là cao thủ tình trường, thấy được tình cảnh bây giờ thì đều không cảm thấy bất thường, vẻ mặt ai cũng vui vẻ, hào hứng xem kịch hay.
Cả gương mặt Cố Cửu Tư ngay lập tức liền trắng bệch, cô chăm chú, im lặng đối mắt với Thư Họa, theo lý mà nói Thư Họa không thể nào nhìn thấy cô đàn, cô không biết Thư Họa đang nói bừa hay thực sự đã biết được điều gì đó.
Trước đó Trần Mộ Bạch có dặn dò Đường Kính phải để mắt đến cô, không biết từ lúc nào Đường Kính đã đứng bên cạnh Cố Cửu Tư, nhỏ giọng khuyên một câu, “Không phải chỉ là khúc mừng sinh nhật thôi sao, nếu cô ta muốn nghe thì em nể mặt cô ta đi, miễn cho cô ta ném cái tội không nể mặt nhà họ Thư lên đầu em.”
Chuyện tay của cô bị thương vẫn luôn được Trần Mộ Bạch che giấu, ngay đến Đường Kính cũng không biết, anh chỉ coi như hai người phụ nữ đang tranh giành, ghen tuông thôi, nên không suy nghĩ nhiều.
Cố Cửu Tư không thèm để ý đến Đường Kính, chỉ là ngẩng cao đầu, giọng điệu có cao hơn nhắc lại một lần, “Tôi thực sự không biết.”
Thư Họa nhún vai một cái, vẻ mặt cực kỳ vô tội, “Nếu như cô Cố đã mạnh miệng như vậy, thế thì chúng ta cùng xem một đoạn video này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.