[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 12: Cửa máu 1:Nhật ký




Chúng tôi khẽ nhặt cuốn sách lên, phủ đi lớp bụi dày bám trên đó, cẩn thận đọc từng trang giấy đã ngả màu bằng ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ.
Ông ngoại gọi điện vào ngày 1/6/2037. Trời u ám, nói bà ngoại sắp không qua khỏi. Bảo mẹ về nhà với bà, ngày thường mẹ rất quan tâm tới bà nhưng không hiểu sao lại từ chối một cách quyết liệt, nhất quyết không chịu về.
____
Ngày 9/6/2037, trời u ám mẹ không đi làm, bà ấy có vẻ rất sợ hãi. Bà sợ cái gì?
____
Ngày 12/6/2037 trời u ám, tôi thấy mẹ cứ khóc lén. Khi tôi hỏi bà ấy sao lại khóc, mẹ không nói gì, chỉ ôm chặt tôi, ôm rất chăt. Tôi cảm thấy khó thở.
____. Ngôn Tình Xuyên Không
Ngày 21/6/2037 mưa nhỏ, bà ngoại mất rồi. Ông gọi điện báo cho mẹ, sau khi cúp máy mặt mẹ tái mét, mãi khuya mới về đưa tôi một viên ngọc đỏ máu, dặn tôi treo ở cửa sổ dù chuyện gì xảy ra cũng không được tháo xuống.
____
Ngày 22/6/2037 mưa to, mẹ mang hành lý rời đi cùng bố. Chỉ để lại tôi và bà Wang – người việc nhà nhiều năm, trước khi đi họ dặn tôi và bà Wang nếu thấy họ về thì tuyệt đối đừng mở cửa.
____
Ngày 12/7/2037 mưa to, mẹ trở về. Tôi nhớ lời dặn của bố mẹ nhưng vẫn mở cửa. Tôi nhớ họ quá.
____
Ngày 1/8/2037, không đúng, đó không phải là mẹ.
____
Ngày 15/8/2037 mưa to, con không ngoan, không nghe lời bố mẹ. Để cái thứ đáng sợ đó vào, nó đang ở ngoài kia. Con khát và đói nhưng không dám ra ngoài. Con có chết không? Con phải làm sao đây?
____
Gấp lại cuốn sách, ai trong chúng tôi cũng nặng nề khó tả. Tiểu Nhất Bạch nhìn xa xăm nói.
“Rõ ràng bà cụ tầng hai không phải mẹ chủ nhà mà là người giúp việc.
“Vậy còn con quái vật đó thì sao?”
“Trên giá dép cửa ra vào xếp đầy chồng mới mua. Tôi nghĩ một người phụ nữ thích giày thì khi đi du lịch phải mang theo vài đôi chứ.”
“Mà hai người không muốn biết bà cụ lặp lại ba chữ gì sao?”
“Vậy cậu nghe thấy bà ấy nói gì?” Tôi bối rối hỏi.
“Bà ấy không hề nói “thịt chưa chín” đâu. Ý bà ấy muốn nói với chúng ta là “người chưa đi.”
“Tiểu Bạch, ý anh là người phụ nữ váy đỏ chúng ta gặp ngày đầu tiên vẫn chưa đi.”
“Đúng vậy, có thể bà ta tìm chỗ ẩn nấp rồi ăn thịt cô bé.”
Tôi và Lưu Thiên Bang run rẩy tới không nói được gì còn Tiểu Nhất Bạch cầm chắc vòng ngọc máu trên tay, nhìn đầy hy vọng.
“Cho dù đây là cái quái gì đi nữa, được tạo thành từ cái gì đi nữa cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là viên ngọc máu có thể ngăn chặn con quái vật.” như nhớ ra mộ điều quan trọng, Tiểu Nhất Bạch gấp gáp hối thúc.
“Nhanh lên, Râu Xồm, Hi Văn. Chúng ta chia làm hai nhóm, hai người xuống lầu một lấy thức ăn còn tôi xuống lầu hai đưa bà cụ lên đây.”
“Nếu chạy xuống thế này liệu có đụng phải con quái vật không?”
“Phải liều thôi, chúng ta còn ít người lắm rồi. Chỉ khi nó đi kiếm ăn ban đêm thì chúng ta mới có cơ may lên tầng ba. Qua đêm nay muốn đưa bà cụ và thức ăn lên thì sợ không đơn giản vậy đâu.”
“Được rồi Tiểu Bạch, nghe quyết định của anh vậy.”
Trong đêm tối tĩnh mịch, chúng tôi âm thầm mở cửa căn phòng, khi đã chắc chắn con quái vật không quay lại thì tôi và Lưu Thiên Bang nhanh chóng xuống thẳng phòng bếp tầng một để lấy thức ăn. Cả căn biệt thự không có lấy một ánh đèn nên chúng tôi chỉ có thể mò mẩm từng bước trong bóng tối. Khẽ mở cửa tủ lạnh, Lưu Thiên Bang đưa cho tôi mấy chiếc túi, nhỏ giọng hết cỡ.
“Cô lấy nước uống còn tôi lấy đồ ăn được chứ?”
Tôi nhẹ gật đầu, tay nhanh chóng lấy nước uống trong tủ vào túi, đôi khi tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trong lòng chỉ sợ con quái vật bỗng từ góc tối nào đi ra. Rất nhanh chúng tôi đã lấy đầy các túi nhu yếu phẩm, cả hai lặng lẽ xách đồ lên tầng ba. Giữa đường chúng tôi gặp lại Tiểu Nhất Bạch đang cõng bà cụ trên lưng. Cả ba ăn ý không phát ra tiếng động, sàn tầng ba nhớp nhúa trơn tuột nên chúng tôi không thể đi nhanh, nhất là Tiểu Nhất Bạch đang cõng bà cụ trên lưng. Nếu chẳng ngã thì không biết chuyện gì có thể xảy ra nữa. Nhưng ngay khi chúng tôi chỉ mới đi được một quãng hành lang tầng ba thì một tiếng gào quỷ dị vang lên, tôi quay đầu lại. Con quái vật đã phát hiện ra, trong lòng tôi dâng lên sự khiếp đảm chưa từng có. Con quái vật đó là người phụ nữ đã đón tiếp chúng tôi ngày đầu tiên nhưng giờ đây khuôn mặt đã bị biến dang. Mắt to đen không có lòng trắng, tứ chi trắng nhợt gầy guộc như que củi, miệng đang há to ra rộng tới đáng sợ. Nó dùng một tốc độ kinh dị chạy về phía chúng tôi.
Trong gang tấc bất chấp sự nước thối dưới chân, tôi dùng hết sức chạy vào phòng, không nghĩ nhiều mà ném thẳng túi đồ xuống đất, thẳng tay lấy cài vòng ngọc máu đang treo xuống ném cho Lưu Thiên Bang. Lưu Thiên Bang nhanh chóng bắt lấy, chạy vụt ra ấn thẳng viên ngọc vào bàn tay đã vồ lấy Tiểu Nhất Bạch và bà lão của con quái vật. Thứ gớm giết đó đau đớn rụt tay lại, nhân cơ hội này Tiểu Nhất Bạch cõng bà lão chạy vụt vào phòng. Tôi ngay lập tức đóng cửa lại, con quái vật bị chặn ngoài phòng tức giận tới thét gào, dùng bàn tay sắc nhọn vặn vẹo của mình đập cửa nhưng không làm gì được chúng tôi nên một lúc sau đành rời đi, theo thói quen cọ tiếng dao nĩa đinh tai nhức óc. Lưu Thiên Bang kinh hoàng thấy con quái vật qua lớp kính trên cánh cửa, chửi thề.
“Mẹ kiếp, đó là cái quái gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.