* phiêu dương quá hải: lướt qua đại dương vượt qua biển (cá nhân mình thấy để hán việt vẫn là hay nhất)
Sáng ngày thứ hai, dưới mắt Scorpio thâm đen một mảng.
"Nhìn em không ổn tí nào, có muốn dùng một cái 'Thần chú nét mặt rạng ngời' không, thân mến?" Bên dãy bàn Slytherin, Pansy tao nhã nhấp một ngụm cà phê đen, dừng một chút, lại quên bỏ vào trong hai viên đường khối.
"Không cần, cám ơn, Pansy." Scorpio liếc liếc mắt nhìn con chồn sương đang cố gắng nhấc dĩa bạc ăn để ăn miếng trứng ốp lếch trong đĩa bên tay, vô lực mà thở dài, "Ăn bánh mì bên kia đi được không Draco, anh không thể khiến cho cả hai chân đều trở nên bóng nhẫy được." Chồn sương ném dĩa ăn, lộ ra một cái biểu tình bị mạo phạm.
Draco chưa từng có nghĩ rằng có một ngày bản thân lại phải đứng ở trên bàn Slytherin ăn sáng, càng làm người ta uể oải chính là, anh còn phải nghiêm chỉnh đánh nhau với sủng vật của mình một trận ra trò —— sau khi Salazar ném cái bọc từ nhà chuyển đến, vô cùng cảm thấy hứng thú mà duỗi cổ đến cọ Draco, bất đắc dĩ mà trở mình xem thường rồi đạp đạp chân nó vài cái, chồn sương gian nan dùng hai cái móng vuốt giữ chặt lấy lông vũ trên cổ con chim để bày ra vẻ "hữu hảo" —— vì động tác đó, Scorpio sặc nước bí đỏ vào trong lỗ mũi.
Đáng tiếc cuộc vui chẳng thể duy trì được bao lâu.
Giáo sư Severus Snape hiển nhiên đã muốn giải quyết xong bữa sáng của chính mình. Hiện tại, thầy từ chỗ ngồi của các giáo sư đi xuống, áo choàng phù thủy màu đen phía sau thầy cuồn cuộn tạo thành một cái cành hoa rất có khí thế, tiếng trò chuyện trên trường bàn Slytherin nháy mắt trở nên thấp xuống, tất cả mọi người khẩn trương mình chằm chằm viện trưởng, mỗi khi giáo sư nhìn không chớp mắt đi ngang qua một học trò, học sinh kia đều sẽ lộ biểu tình như thở phào.
Giáo sư độc dược quả nhiên đứng ở trước mặt Slytherin năm hai, không nhìn đến những ánh mắt đồng tình người khác phóng tới, Scorpio một phen chặn ngang chồn sương, từ bên cạnh bàn đứng lên: "Giáo sư?"
Snape mặt không đổi sắc quét mắt nhìn cậu một cái, cứng nhắc nói: "Giữa trưa sau giờ ăn đến phòng làm việc của ta, trò Grater —— đương nhiên, còn có cậu, cậu Malfoy."
Nói xong, Snape nhanh chóng xoay người ly khai lễ đường, thật giống như không khí ở đây tràn ngập bệnh dịch đáng sợ vậy.
Khóa học đầu tiên Scorpio phải mang theo Draco đi đến lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, có lẽ là hiệu trưởng Dumbledore đã bắt chuyện với giáo sự phòng chống nghệ thuật hắc ám từ sớm, thời điểm Scorpio bước vào phòng học, Moody cũng không hề nâng đầu một chút, thực tế thì chuyện này tốt lắm, Scorpio tuyệt không cho là mình có thể xử dụng ngữ khí tôn kính thông thường để trả lời vị giáo sư này bất cứ vấn đề gì.
"Con mắt giả màu lam của ổng thiệt gớm đúng không?" Pansy chán ghét nhìn vị giáo sự đang vùi đầu chuẩn bị trên bục giảng, "Còn có những hành vi làm người ta ghê tởm của ổng nữa."
Đặt Draco lên bàn, chồn sương lượn trên bàn một vòng, cuối cùng vừa lòng tìm thấy một góc, lấy cái trình độ khá nhất mà một con chồn sương có thể làm tao nhã ngồi xuống. Phía sau vang lên cái "Bộp" tiếng sách vở đặt lên bàn thật lớn, Scorpio nhíu mày nhìn lại, quả nhiên thấy tổ ba người Gryffindor ngồi xuống phía sau họ.
"Ta thiệt không hiểu lắm, Weasel." Pansy nghiêng về trước chỉnh chỉnh ghế dựa, xem thường nói, "Nhiều vị trí như vậy, sao mi nhất định phải ngồi sau chúng ta thế?"
Ron Weasley mặt đỏ lên, cậu ta há há miệng, cuối cùng hung tợn mà phun ra: "Tôi thích ngồi chỗ này đấy, không mượn cô xen vào!"
"A, mấy buổi học trước mi có thể cách xa chúng ta bao nhiêu liền cách ấy nhỉ, sao, bé Grater bên cạnh thì ngay cả không khí xung quanh cũng đều thơm mát cả?" Pansy trào phúng không tử tế mà cười nhạo.
Scorpio đỏ mặt hồng, không nhìn cái con chồn sương đáng ghét kia đang ở trên bàn hướng mình nhe răng châm chọc, cậu vô lực mà nói: "Đừng, Pansy, em không muốn tham dự cuộc chiến của mọi người đâu."
"—— chúng tôi không có địch ý, Parkinson." Hermione đem quyển sách giáo khoa nặng trịch từ trong túi sách ra ném trên bàn, không thể nhịn được nữa mà cau mày nói, "Thực tế thì hành vi của giáo sư Moody cũng không đúng hoàn toàn, đúng vậy, tôi đồng dạng cho rằng thân là một giáo sư thì không nên xem việc biến học sinh thành động vật làm nội dung trừng phạt, điều đó thật quá đáng."
"A, tiểu thư vạn sự thông hôm nay ăn sáng đến hư não luôn rồi?" Pansy rất kinh ngạc chuyển cao mi, không mang theo địch ý nói, "Cô vì Slytherin nói chuyện sao?"
Hermione trở mình xem thường, khô cằn nói: "Vô luận là Nhà nào."
"Đáng tiếc Draco đã muốn biến thành chú chồn sương đáng yêu." Sau khi Pansy trên dưới đánh giá cẩn thận Hermione, không chút nào cảm kích mà hất mặt trở về kết thúc cuộc đối thoại vô nghĩa này. Trên bục giảng, giáo sư Moody đã bắt đầu giảng bài, ổng moi ra một con nhện lớn từ trong hũ thủy tinh, cũng làm gì đó đối với nó, Scorpio chỉ mơ hồ nghe được "Không thể tha thứ" cái này cụm từ đơn, mắt nhìn Draco, người sau đang hết sức nhìn chăm chăm về hướng bục giảng, có vẻ rất tập trung tinh thần nhưng vẫn bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ.
"Không thể tha thứ gì vậy?" Scorpio hạ giọng hỏi Pansy.
"—— 'Unforgivable Curses' (Lời nguyền không thể tha thứ) —— là cách gọi chung của Imperio (Lời nguyền độc đoán), Crucio (tra tấn), cùng Avada Kedavra (lời nguyền chết chóc), chúng đều là phép thuật hắc ám, chỉ cần có ý định áp dụng một trong số đó với người khác, sẽ lãnh đủ mãn đời trong ngục Azkaban." Hermione Granger hơi ngã người về phía trước, nhanh chóng giải thích.
"Cám ơn, tiểu thư vạn sự thông." Pansy châm chọc cuốn lên khóe môi, Hermione không thoải mái mím môi, cuối cùng ngồi trở về không nói được một lời, Pansy vừa lòng chuyển hướng sang Scorpio, ngạo mạn nói, "Đại khái chính là như lời của tiểu thư vạn sự thông vậy đó."
Lúc này, phía đầu phòng học truyền đến những tiếng kêu sợ hãi, có lẽ là trong quá trình đối thoại Moody đã làm gì đó, hiện tại mũi nhọn trên đũa phép của ổng hạ xuống, con nhện lớn kia bắt đầu kịch liệt run rẩy, co rút, làm người ta sởn gai ốc chính là, cái loại cảm giác này giống như sẽ lây lan, sợ hãi bao phủ mỗi người ở đây, tựa hồ mỗi người đều biến thành con nhện đáng thương đó, đau nhức, tuyệt vọng...
" Crucio (tra tấn)." Thanh âm Zabini trầm thấp, nghe có vẻ không thoải mái cho lắm, "Dám dùng nó ở trước mặt học sinh, vị giáo sư này lá gan thực lớn."
Scorpio không thoải mái mà xê dịch mông, đem Draco từ trên bàn kéo xuống đặt trên đùi mình, chồn sương toàn thân đều cứng ngắc, tưởng như mạch máu trong huyết quản đều đông lại thành băng —— việc này cũng không có gì, mỗi người đều sợ hãi, mồ hôi lạnh trên lưng Scorpio đến nay còn chưa biến mất ——
"Merlin chứng giám!"
Bên cạnh Scorpio, giọng nữ trào phúng đầy bén nhọn đánh gãy cơn sợ hãi đang nhấn chìm mọi người, thình lình, Pansy Parkinson đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, khiêu khích nói, "Hãy lập tức ngưng ngay nó lại, giáo sư Moody, thầy không phát hiện Gryffindor trước mặt thầy đã muốn tè ra quần sao?"
Không có người cười, ánh mắt của mọi người nhanh chóng tụ lại hàng trước nhất trong lớp học, cũng rất nhanh tìm được mục tiêu, Neville Longbottom sắc mặt trắng bệch, cậu gắt gao nắm lấy cái bàn mặt trước, màu đỏ nơi khớp xương ngón tay đều lui đi biến thành tái nhợt như bệnh, cậu trừng đôi mắt mùa hổ phách, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Phần lớn những đứa nhỏ đến từ gia đình pháp thuật đều lộ ra ánh mắt hiển nhiên, tất cả họ đều biết, mười mấy năm trước vợ chồng Longbottom bị đúng cái chú ngữ ở tại đây tra tấn đến phát điên, hai người bây giờ vẫn đang nằm ở St.Mungo, sống nhưng cũng như chết rồi.
Mà Neville Longbottom là đứa con duy nhất của họ. Ai cũng biết, cái chú ngữ này đối với Neville mà nói ý nghĩa đến tột cùng là có bao nhiêu đáng sợ.
"—— thật đẫm máu! Ông ấy không thể như vậy!" Sau tiếng quát lớn vang lên đồng thời ở phía sau cũng truyền đến tiếng rên rỉ nho nhỏ, giọng Hermione Granger trở nên khẩn trương, "A Merlin, cậu làm sao vậy, Harry?"
"Không, không có gì." Giọng nam trầm thấp khàn khàn trả lời, Harry Potter nhu nhu vết sẹo hình tia chớp trên trán, cậu ngẩng đầu nhìn vị giáo sư trên bục giảng, vừa lúc đối diện với con mắt phép của người sau, không quá thoải mái mà kích động dời đi tầm mắt, trong lòng Harry xẹt qua một tia nghi hoặc. Moody hướng cậu nhếch miệng nở nụ cười tà ác, lộ ra chiếc răng giả màu đen, sau đó ông cắn nhẹ đầu lưỡi, dùng đũa phép điểm điểm chỉ về phía con nhện kia, thấp giọng thì thầm: "Avada Kedavra( Avada Kedavra)."
Lục quang chói mắt bắn ra từ đầu đũa phép, ánh sang ấy cơ hồ khiến mọi người không mở ra được hai mắt, trong nháy mắt, không khí trong toàn bộ phòng học phòng chống nghệ thuật hắc ám đều như bị ngưng đọng, mọi người trừng lớn mắt, nhìn con nhện vốn còn đang run rẩy không ngừng lật mình một cái, không nhúc nhích mà nằm ngửa ở trên bàn.
An tĩnh đến đáng sợ.
Ron mãnh liệt ngưởng ra sau này, ghế đập lên đá lót sàn phát ra âm thanh chói tai "Dát" chói tai, cậu ta suýt nữa ngã đụi từ trên băng ghế xuống.
Có mấy nữ sinh Gryffindor bắt đầu nhỏ tiếng nức nở.
Slytherin bọn nhỏ thì biểu tình khác nhau. Pansy sắc mặt trắng bệch, không nói được một lời gắt gao nhìn chằm chằm phía đầu lớp học, Zabini thì hơi nhíu mày, có vẻ như đăm chiêu. Scorpio vuốt vuốt mảng da lông mềm mại trên lưng chồn sương, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay đều cọ hết lên lớp lông động vật mềm mại sạch sẽ trắng sáng, nếu tại thời điểm bình thường, Draco có lẽ đã sớm nhảy dựng lên hướng cậu nhe răng hoặc cắn cậu, mà hiện tại, người sau cứng ngắc mà gục ở chỗ này, cặp mắt màu xám bạc trông có vẻ thập phần mê mang và tràn ngập sợ hãi.
Trầm mặc một hồi, Pansy mãnh liệt đứng lên, ghế của cô nàng nặng nề đổ trên mặt đất, hất mạnh túi sách qua lưng, cô nàng Slytherin tóc đen cảm xúc nom cực kì bất ổn, cô lớn tiếng tuyên bố, sắc mặt tái nhợt như ma ——
"Huyết tinh, thô lỗ, thấp kém! Nếu Dumbledore đã muốn điên rồi —— ông ta không nên mời một thần sáng thần kinh đã không bình thường —— sao ông không ngoan ngoãn ở nhà uống cà phê chờ vào quan tài đi —— ta cự tuyệt tham gia một cái chương trình học như vậy! Hen gặp lại! Moody! Giáo sư!"
Vài người quay đầu lại mắt mở trừng trừng nhìn cô, ước chừng không đến nửa phút sau, vài cô gái nhà Gryffindor vừa rồi còn khóc cũng bắt đầu run rẩy thu thập bút lông chim bình mực, khi mà Pansy ngẩng đầu ưỡn ngực mà từ phía trước rời khỏi phòng học, cũng xám nghét đi theo ra ngoài —— bọn họ kéo theo nhiều người hết mức, bắt đầu là nữ sinh, sau đó là nam sinh, đến cuối cùng, trong phòng học còn lại chính là nhóm nam sinh Gryffindor với số lượng không nhiều lắm cùng đại đa số nam sinh Slytherin.
"A, Pansy cái đồ kỹ nữ lỗ mãng!" Là nữ sinh duy nhất còn lại trong toàn phòng học, Daphne Greengrass cảm tình phức tạp mà mắng, quay đầu cười cười liêu mái tóc vàng sáng óng, cũng đứng lên, trên lưng mang túi sách, giày cao gót dẫm lên đá lót sang chuyên dụng trên mặt đất phát ra âm thanh"Cộp cộp" dễ nghe vang rõ trong khoảng không, thẳng đến khi cô nàng hoàn toàn rời đi, âm thanh đó liền trở thành âm vang duy nhất trong phòng học.
"Tốt lắm, chúng ta bắt đầu tiếp tục lên lớp." Moody thanh âm thô ách mà tuyên bố.
"Coi ổng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng kìa!" Ron ở phía sau Scorpio hoảng sợ nói với Harry, "Phòng học còn lại nhiều nhất không đến mười người!"
"Cậu nói đúng rồi Ron, ông ta chỉ thích thú thôi, không quan tâm phía dưới có người đang nghe hay không đâu." Harry Potter u ám trả lời.
Thẳng đến khi trời đứng bóng (buổi trưa), toàn bộ khối năm ba năm nom cảm xúc cũng đều xẹp lép —— hiển nhiên, sau Gryffindor và Slytherin, Ravenclaw cùng Hufflepuff cũng chịu phải nội dung học tương tự, chỉ có Pansy vừa nhìn qua là biết tâm trạng không tồi, cô nàng hiện tại đã có thể chuyện trò vui vẻ —— người con gái có nội tâm thập phần cường đại.
Scorpio bĩu môi, đem sốt cà chua trước mặt đẩy ra chút, nó làm cho cậu nhớ tới một ít hình ảnh không mấy vui vẻ.
"Sao thế, Scorpio." Pansy lấy qua sốt cà chua, cho một chút lên mặt khoai tây nướng trước mặt mình, cô nàng chăm chú nhìn nước sốt cà chua sền sệt đỏ tươi như có điều suy nghĩ, trêu tức mà cười hì hì nói, "Có phải tên điên mắc bệnh thần kinh kia lại làm cho mọi người nhìn ra đồ vật chết tiệt gì đó không —— à, đừng nói, chị không muốn biết chút nào đâu." Dưới ánh mắt xem thường của Scorpio, Pansy mang theo cảm giác thành tựu trăm phần trăm, tao nhã đưa khoai tây nướng vào miệng.
Mọi người ăn uống cũng không được ngon, Draco chỉ tượng trưng mà đảo nát khoai tây một chút, vào lúc bữa cơm trưa chấm dứt, Dumbledore đứng lên khỏi dãy bàn, vỗ vỗ tay, tuyên bố: "Bọn nhỏ —— bọn nhỏ, thỉnh cho lão già dài dòng ta một chút lực chú ý."
"Ô hô, ông ta còn rất tự giác hiểu cơ đấy." Zabini trào phúng nói, Scorpio kinh khủng liếc mắt nhìn anh chàng, phần lớn thời gian, Zabini vẫn luôn duy trì cái điệu bộ làm ra vẻ tao nhã ta đây của mình, rất ít khi trực tiếp công kích một giáo sư nào —— xem ra chuyện của giáo sư Moody mang đến cho anh kích thích không nhỏ, há.
"Trước khi nghênh đón bạn bè Dumstrang cùng Beauxbatons, hôm nay, thầy thật cao hứng vì có thể trước tiên hướng mọi người tuyên bố hai thành viên mới —— họ lần lượt sẽ là trợ lý cho giáo sư lớp bùa chú và lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, tham dự tất cả các chương trình học còn lại của tất cả ——dưới đây, chúng ta cùng hoan nghênh, người từ Azkaban vượt ngục trở về – thầy Sirius Black—— "
Trên dãy bàn Gryffindor vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cánh cửa lớn nơi đại sảnh đường "Bang" một tiếng mà phá khai, Sirius Black nhìn qua nhiều nhất chỉ có hai mươi tuổi, cuộc sống nghỉ hè vui vẻ tựa hồ giúp nét mặt của hắn càng trở nên toả sáng, mái tóc dài hơi xoăn dùng sợi dây màu đỏ buộc sau đầu một cách tao nhã, khuôn mặt anh tuấn mang nụ cười dí dỏm lại xấu xa, trên bàn dài Gryffindor và Hufflepuff phân tán vang lên tiếng thét nho nhỏ.
Nhìn ra khoảng trống phía sau Sirius ở cửa, có một loại dự cảm xấu dày đặc chen chúc bao phủ đầy đầu Scorpio.
Dumbledore vui tươi hớn hở nhìn Sirius làm đạt được chỗ bên cạnh giáo sư Snape, giáo sư độc dược sắc mặt đen thui, phun ra hơi thở nặng nề, chán ghét mà dịch chén đĩa của mình ra một chút, Dumbledore thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bọn nhỏ đang mong đợi, cặp mắt màu lam ánh lên tia từ ái: "Thầy Sirius Black sẽ đảm nhiệm phòng chống nghệ thuật hắc ám nhưng chỉ là nhiệm vụ trợ giáo thôi —— dưới đây, cho phép ta hướng tất cả giới thiệu một vị khách đặc biệt —— chàng trai đến từ phương Đông xa xôi mà thần bí, trên thực tế, ngay cả đối với thầy mà nói, những thứ người thầy trẻ tuổi này mang đến chính là tri thức vô tận cùng sự vật mới lạ vô cùng —— "
Không, đừng, em van thầy! Không cần là tên đó! Scorpio tuyệt vọng mà trừng cửa lớn.
Nơi cánh cửa rộng mở, một góc đạo bào màu trắng bằng tơ lụa dần dần lộ ra.
Dumbledore khoái trá lớn tiếng tuyên bố: "Chúng ta hãy cùng hoan nghênh người kế tục đạo gia đến từ Trung Quốc cổ xưa —— Văn Tín tiên sinh!"
Một thiếu niên cùng tuổi với phần lớn đại bộ phận học sinh* chậm rãi từ ngoài cửa tiến vào, thân mang đạo bào màu trắng vừa người khiến hắn nhìn qua cực kỳ cao ngạo, hơi rũ xuống hàng lông mi dày đậm, có chút lạnh lùng với cái mũi anh tuấn cùng cánh môi mỏng khẽ nhếch, nhưng tất cả đều chẳng ảnh hưởng tới mị lực của hắn. Hắn mặt không đổi sắc quét qua đại sảnh đường một vòng, cuối cùng, ánh mắt lạnh lẽo ngừng lại nơi cuối cùng bên trái ở dãy bàn Slytherin, cười nhàn nhạt.
* Ờ, chỗ này là "tiên sinh" cơ mà Văn Tín chỉ mới 15, 16 tuổi thôi (cỡ năm 5 hay năm 6 gì đấy), lại cùng tuổi với "phần lớn" người nên mình mạn phép sửa thành học sinh nhé ^^
Scorpio thần tình hắc tuyến, bị đả kích lớn vịn lấy mép bàn.
Làm một con chồn sương, vương tử Slytherin không hề hình tượng hất chén đĩa của chính mình.
Trên mặt Pansy nhanh chóng nổi lên một tia hồng hồng: "Merlin! —— hắn thật anh tuấn!"