Cái bộ này ra sách nhìn cực kỳ sang và quý sờ tộc luôn í:((( tiếc là tui tiếng trung ba chữ bẻ đôi nihao:)))))
_________
Sau bữa sáng Draco từ chỗ giáo sư Snape lấy được tờ đăng kí đội viên đội ngũ trường tạm thời —— vốn cái này nên lấy từ chỗ đội trưởng đội Quidditch Nhà, nhưng từ năm trước, sau khi Flint mỹ mãn ôm Wood (*chú ý: một tên Gryffindor chết tiệt) của anh ta cùng tốt nghiệp, đội Quidditch Nhà Slytherin đã không còn đội trưởng.
Vừa vặn học kỳ này lại không có Cup Quidditch, chuyện này vì thế cứ bị mọi người quên lãng từ khai giảng.
Chỉ dùng khoảng thời gian một hóa học độc dược đã điền xong bản đăng kí, Draco không cho bất cứ ai xem nội dung anh viết trên bảng kí danh đã đưa nó lại cho giáo sư Snape, lúc trở về, thần thái trên khuôn mặt tinh xảo của bạch kim quý tộc trông vô cùng đắc ý —— "Tôi nghĩ giáo sư Snape ám chỉ tôi, nên đệ trình thêm một bản xin nhận chức đội trưởng đội Quidditch." Bài tập đã có Goyle nhận đổ vào bình nộp lên, hiện tại hai người họ chỉ đến thu thập mặt bàn bày hỗn độn nhiều thứ.
Có lẽ Draco xác thực cố ý, tóm lại những lời này từng chữ một đều bị Harry ngồi ở phía trước vừa vặn nghe hết, lúc Draco nói những lời này, cậu bé vàng Gryffindor đang đem món độc dược tỏa ra một mùi đáng sợ của mình trong vạc cạo xuống —— nó vốn phải ở trạng thái chất lỏng bình thường, nhưng không hiểu sao từ lúc Ron bỏ máu thằn lằn vào trong xong, toàn bộ độc dược đều đông đặc lại dính cứng ngắc dưới đáy vạc.
Nghe Draco nói xong, Harry buông cái kẹp, xoay người kinh ngạc bật ra: "Cái gì chứ?! —— đội trưởng Quidditch không phải trường đã chọn xong từ trước khai giảng rồi sao? —— ngay cả huy hiệu cũng sẽ được gửi đến theo thư mà."
Hai vị Slytherin đang nói chuyện với nhau đằng sau bị tiếng nói chen vào này hù một phen.
Nhưng Draco vẫn phản ứng lại trước, anh nhướng mày, chậm rãi nói: "Mỗi Nhà đều có phương thức chọn lựa khác nhau, vậy thì có vấn đề gì —— hơn nữa, nó thì mắc mớ gì tới ngươi nữa hả, thánh nhân Potter?"
Ron ném cái dao nhỏ cầm trong tay vào vạc, thở phì phò qoay đầu lại giúp Harry: "Chúng tao chỉ tò mò hỏi một chút, mày đâu cần phải ép người ngang ngược như vậy, Malfoy."
"Cũng đâu có cách nào, trước mặt các ngươi chỉ số thông minh ưu việt của ta cứ tự nhiên phát triển không kìm được thì ta biết làm sao... giáo sư Snape đang nhìn bên này đấy, hồng mao." Draco hướng Ron giả cười, so với Harry mà nói, hiện tại hắn đối với Ron càng không khách khí, "Thầy ấy có lẽ sẽ muốn tới đây cho một ít đánh giá về sai lầm ngu xuẩn đem móng thằn lằn lửa biến thành máu thằn lằn huyết lửa của ngươi đấy."
Ron trừng mắt nhìn Draco một hồi, mười giây sau bừng tỉnh hiểu ra, mặt đỏ lừ hùng hổ phi về bàn vội vội vàng vàng lật bản ghi chép độc dược, Gryffindor nhanh chóng quét mắt một lần sau đó hét thảm một tiếng.
Goyle kinh ngạc huých huých cánh tay Draco, nhỏ giọng nói: "Làm sao cậu biết nó bỏ máu vô đó? Vừa rồi toàn bộ quá trình làm độc dược cậu chẳng hề nhìn lên mà."
Draco không quá đắc ý hừ một tiếng qua xoang mũi, "Thằng ngốc cũng có thể biết, bởi vì máu thằn lằn lửa có công dụng ngưng kết độc dược..." Anh dừng một chút, quét mắt liếc Goyle một cái, bổ sung, "Đương nhiên, không phải đang nói ngươi." Goyle hướng anh cười ngây ngô, sau đó dễ dàng nhấc vạc đặt xuống dưới bàn.
...
Ngày qua ngày rất nhanh, chỉ chớp mắt khoảng cách đến lễ Giáng Sinh chỉ còn ba ngày. Scorpio mỗi ngày đều vì chuyện lựa quà cho mọi người mà vội đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cậu không thể không viết một lá thư cho cha để hỏi thử, xem trong nhà còn có cái gì có thể lấy ra cho được, hoặc là ông có đề nghị gì có thể giúp cậu kịp mua một phần trước khi tất cả cửa hàng đóng cửa hết.
Đối với cái này, ông Grater hồi âm kiên trì cho rằng Scorpio là một thằng con hư đốn ăn cây táo rào cây sung, cả ngày chỉ biết tìm đủ cách để đục khoét nhà mình.
"Có chuyện gì đấy, sắc mặt cậu rất khó coi." Thanh âm lười biếng từ đỉnh đầu truyền đến, trên giấy viết thư bởi vì có người đứng phía sau mà in thành một bóng mờ.
Scorpio luống cuống tay chân nhét thư hồi âm từ nhà mình vào túi sách, lắc đầu nguầy nguậy, ngẩng đầu vừa thấy, Draco đang nhướng mày, vẻ mặt không vui từ trên cao nhìn xuống cậu. Người đứng bên cạnh Draco chính là Pansy, mà ——
"Thiên! Pansy!" Scorpio tán thưởng, "Ây da, hình tượng tóc dài của chị cũng đẹp lắm nha."
Có lẽ là nhờ dùng một bùa sinh sôi nhanh cải biên từ bản cũ, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, mái tóc đen ngắn ngang tai nguyên bản của Pansy bỗng chốc đã dài tới eo, thẳng tắp buông xuống rũ bên thắt lưng, theo đường cong sau thắt lưng mà tự nhiên lay động, điều này khiến cô trông quyến rũ bất ngờ.
Pansy rất hưởng thụ đối với lời ca ngợi của Scorpio, cô thõa mãn gật nhẹ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên bàn Slytherin có Alpha ngồi xuống, người sau lập tức đem cánh tay cường tráng vòng qua eo cô. Pansy lấy cho mình một miếng thịt bít-tết: "Chị chuẩn bị dùng chiếc trâm cài tóc mà lễ Giáng Sinh năm ngoái em tặng cho chị tại vũ hội giáng sinh, Scorpio thân mến, chị phát hiện cho dù phối với bộ lễ phục kiểu dáng Tây Âu của chị, cũng không hề không hợp."
Sau khi Pansy ngồi xuống, ghế dựa bên người Scorpio cũng được kéo ra, Draco ngồi xuống, mang theo hơi thở băng tuyết ngoài lễ đường. Scorpio rùng mình một cái, hơi xê dịch sang bên.
"Vậy cũng rất tuyệt." Cậu hướng Pansy làm mặt nghịch ngợm, "Em còn đang nghĩ năm nay nên đưa chị cái gì đây nè."
Bên cạnh Scorpio, động tác xắt bít-tết của Draco hơi khựng lại, thản nhiên nhắc nhở: "... Bây giờ cách lễ Giáng Sinh chỉ còn có ba ngày."
"Em biết mà." Scorpio than thở.
"Càng là người quan trọng, càng nên chuẩn bị tốt quà trước tiên." Draco mặt không đổi sắc dạy dỗ.
Scorpio cười khan hai tiếng: "Sớm biết thế năm nay sẽ tặng Bích Thúy cho anh... Sớm một năm, có đủ thành ý chưa?"
Lúc này đây, phản ứng của thiếu gia Malfoy đối với lời cậu nói chính là mí mắt cũng lười nâng. Sờ sờ chóp mũi, Scorpio gác dĩa ăn, kéo kéo ống tay áo sang trọng của Draco, anh không hề bị đả động, rút tay áo mình về, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: "Làm cái gì?"
"Anh chuẩn bị đưa em cái gì nha?"
Draco bị hỏi đến sửng sốt, tiếp đó tựa như nhìn quái vật mà xoay đầu nhìn Scorpio, một lát sau, lúc này mới chậm rãi nói: "Nửa tháng trước tôi đã nói cho cậu rồi."
Scorpio cười tủm tỉm, mềm nhẹ nói: "Không, anh có nói gì đâu."
"Có, " vương tử Slytherin hiển nhiên đã có thể hoàn toàn miễn dịch đối với giọng điệu lấy lòng rõ rành rành này, thần tình lạnh nhạt nhả từng chữ, "Một quyển sách tên là 《 Kỹ xảo xã giao và ngôn ngữ》, nhớ rõ không?"
Nụ cười nghịch ngợm trên mặt Scorpio nát vụn.
"Ấy, cậu sẽ không cho rằng lúc ấy tôi nói giỡn chứ?" Draco lộ ra vẻ mặt cười như không cười, chậc lưỡi lắc đầu, "Đứa nhỏ đáng thương."
Đối diện hai người, Pansy rốt cục không thể nhịn được nữa mà bộc phát tiếng cười ha hả.
Scorpio không thèm phản ứng lại với Draco suốt bữa trưa, sau khi mỹ mãn thưởng thức xong bữa ăn, Draco còn nói với Zabini: "Đây là bữa trưa thư thái nhất, bình yên nhất của tôi trong hai năm qua", Scorpio buông "cạch" cái ly tinh xảo trong tay một tiếng, đứng vụt lên xách túi sách của mình —— quỹ đạo của nó lớn đến mức phang trúng Draco khiến anh choáng người, Scorpio hừ một tiếng qua xoang mũi, khinh miệt dùng khóe mắt liếc vương tử Slytherin một cái, không thèm quay đầu mạnh mẽ đạp chân rời đi.
"... Hai người chẳng bao giờ yên tĩnh được một ngày cả." Zabini bất đắc dĩ lắc đầu.
"Còn chờ cân nhắc đã." Draco thần sắc biếng nhác hướng anh giả cười, khẽ xoa cánh tay bị đụng đau, "Được rồi Blaise, tôi định đi thư viện một chuyến, cậu đi không?"
"... Tớ không biết đến thư viện xem cậu cùng tiểu Scorpio tiếp tục cãi nhau thì có gì hay." Zabini nhún vai, "Muốn đi thì tự cậu đi đi."
Draco bấy giờ không nói gì, chỉ vỗ vai Zabini một cái, sau đó phân phó Goyle và Crabbe đi cùng với Zabini —— từ ngày tiến vào trường học, hai tên này chưa bao giờ bước vào thư viện dù chỉ là một bước, Goyle còn nói không khí trong thư viện sẽ khiến cả người cậu ta ngứa ngáy.
Tùy tay xách lên túi sách, trên đường đến thư viện, Draco nhanh chóng tự hỏi bản thân còn có luận văn chương trình học chưa làm. Đến khi tới nơi, anh hơi dừng lại bước chân, thoáng liếc mắt nương theo ánh đèn mờ mờ tìm được chỏm đầu màu đen trong một góc phòng —— cậu đang ở cùng một chỗ với đám Gryffindor đáng ghét kia, vừa khe khẽ nói nhỏ vừa hằng hái thảo luận gì đó.
"—— có lẽ là muốn anh vượt qua một cái hành lang, hai bên sẽ có vô số cái cổ tay xương xẩu tận lực nguyền rủa anh!" nghe Harry miêu tả âm thanh quái đảng phát ra khi mở trứng vàng, Scorpio ngáp dài một cái vô tình nói.
"—— đó là thứ bị cấm! Scorpio!" Hermione nghiêm túc phủ quyết, Scorpio nhún vai, tỏ ra mình chỉ là đang nói giỡn. Cậu nghĩ một lúc, lại hỏi: "Chuyện mọi người nói là thật hả? Giáo sư Black mời giáo sư Snape tham gia vũ hội giáng sinh ấy?"
"Là thật —— hơn nữa Sirius càng hy vọng cậu gọi chú ấy là 'Sirius' mà không phải là 'giáo sư Black '." Harry lộ ra vẻ mặt nghiêm túc cực kì.
"...... Cái này cũng thật mộng ảo quá đi, tôi nghi buổi sáng hôm nay tôi còn chưa rời giường nữa quá." Scorpio đáp trả bằng biểu tình hoảng hốt.
"Tốt lắm, trứng vàng." Harry ý đồ đem đề tài sửa đúng về quỹ đạo bình thường. Cũng theo bản năng vuốt ve quả trứng vàng trong ngực —— gần đây đi đâu Harry cũng đều mang theo nó, tuy rằng thực buồn cười, nhưng Harry dường như vẫn ôm hy vọng "Bỗng nhiên một ngày nhà tranh bật mở" "Chân thành sở tới kiên định" "Chờ nó mở miệng nói tiếng người báo cho mi biết nên làm cái gì" mà mang theo nó dạo khắp Hogwarts —— đương nhiên, mấy câu nói không hay ho gì này đương nhiên đều là đánh giá của Scorpio đối với hành vi của Harry, đã thế hai cái trong đó còn được chuyển giao nguyên xi từ Draco.
"Được rồi, tiếp tục về quả trứng vàng —— cám ơn, Weasley." Scorpio lại ngáp dài một cái, Ron mặt đỏ tai hồng đưa qua một miếng socola ếch, cậu hồn nhiên nhận lấy mà chẳng hề phát giác có cái gì không đúng, một phát cắn đứt đầu nó, socola ếch ở trên tay cậu ngừng giãy dụa luôn.
Draco đem hết thảy thu vào trong mắt, anh đương nhiên không đi qua đó, mà là hơi mân mê môi, sắc mặt bình thản tìm một vị trí ngồi cách tổ hợp hoà thuận vui vẻ kia một khoảng, sau đó mở quyển sách trên tay, nghiêm túc bắt đầu xem.
Trong một lần Scorpio không mục đích quét mắt nhìn quanh thư viện thì phát hiện mái đầu màu bạch kim đó.
Câu chuyện đang nói đến một nửa của cậu bỗng cắt ngang, Hermione kỳ quái hỏi: "Em sao thế, Scorpio."
"Em nghĩ mình phải đi rồi." Scorpio thở dài đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc, trước mặt cậu để đầy tư liệu về sinh vật huyền bí —— đó là luận văn do Hagrid bố trí, có trời mới biết, ngay cả Hagrid cũng muốn bố trí luận văn rồi.
"Làm sao, làm sao vậy? Cậu muốn đi đâu?" Ron khẩn trương hỏi.
Scorpio thần tình châm chọc dùng cằm hất về phía Draco, dùng âm lượng không nhỏ kéo dài cường điệu nói: "Đương nhiên đến đó rồi —— anh xem, tổ tông còn đang chờ tôi đến hầu hạ kia kìa!" Nói xong cậu ôm lấy sách, một bước biến ba chuyển đến bên người Draco ngồi xuống, người sau đang vùi đầu vào trên tấm da dê, vạch từng nét chữ hoa lệ quen thuộc một cách nhanh chóng.
Scorpio cũng không vội mở miệng, chỉ giở sách ra xem.
Mãi một lát sau, mới nghe thấy Draco dùng giọng điệu chán ghét của mình khẽ nói: "Thảo luận ra tới cái gì rồi?"
Scorpio nghĩ nghĩ, lắc đầu. Draco có chút kinh ngạc, buông bút lông chim xoay người lại: "Granger cũng không có?"
Scorpio kỳ quái nhìn anh một cái, lần thứ hai lắc đầu. Draco gợi lên khóe môi, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa. Slytherin năm hai căng thẳng lưng, cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên... Không thể nào? ... Cậu nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn Draco: "Anh đoán ra sao?"
"Có một lần tại lễ đường, cặp song sinh Weasley đã mở quả trứng vàng ra trong lúc đùa giỡn, " Draco dừng một chút, "Khi đó tôi nghe được vài âm thanh."
"Là cái gì?"
"... Không nói cho cậu biết." Draco quay đầu trở về, một lần nữa cầm lên bút lông chim, "Để Potter nghĩ nát óc chẳng có gì là xấu cả... Nếu như có cái gì có thể gợi ý, tôi chỉ sẽ nói cho cậu biết, mấy cái manh mối thối nát của bộ pháp thuật đều nội trong phạm vi học sinh có thể nắm giữ —— "
Lúc anh nói, cặp mắt màu xám bạc cũng liếc xuống luận văn dưới tay Scorpio, khẽ lắc đầu: "Chậc, tôi bắt đầu thấy đồng tình với gã khổng lồ máu lai kia rồi..."