Lần trước, cô ít nhiều cũng có tính ngựa non háu đá, không nghĩ đến nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến tiền. Nhưng lần này, lại suy nghĩ rất nhiều thứ.
Rõ ràng có bạn trai rồi…
Cho dù anh ấy có bệnh, thì cô cũng có bạn trai rồi.
Nhưng bây giờ cô đang làm gì đây? Thực hiện khế ước sao?
Sáu giờ, Miêu Doanh Đông trở về, lần này, Kiều Duyệt Nhiên không đi, mà ở trong nhà đợi anh.
Tối nay cô không đi, mà đang yên lặng chờ đợi anh.
Nhìn thấy anh, cô liền nói, “Anh về rồi à?”
Rồi bắt đầu dâng cơm dâng canh lên cho Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông ăn cơm, Kiều Duyệt Nhiên ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.
“Không ăn sao?”
“Tôi không đói. Không có vị giác, đợi anh ăn xong, tôi rửa bát.” Kiều Duyệt Nhiên vẫn ngồi phía bên kia bàn ăn.
Hôm nay cô cố ý mặc một bộ đồ ở nhà, sợ Miêu tiên sinh ghét bỏ cô. Lần trước anh đưa áo quần của mình cho cô, cũng là một kiểu ghét bỏ đối với cô.
“Bây giờ không ăn, tối cô sẽ rất mệt!” Miêu Doanh Đông lại cười nói một câu.
Kiều Duyệt Nhiên vừa định nói, “Sẽ không”
Cô không mập, buổi tối cũng không thường xuyên ăn cơm. Nhưng cô đột nhiên nhớ lại tối thứ bảy tuần trước, mới làm được một nửa cô đã đói đến xây xẩm mặt mày, không nhấc mình lên nổi. Người đàn ông trước mặt này, thể lực thật kinh người.
Nhìn thấy cường độ tập thể dục của anh cũng có thể nhìn ra được.
Vấn đề là lúc đó, tâm lý cô rất lo lắng, nên không để ý đến chuyện đói hay không đói.
Kiều Duyệt Nhiên bây giờ hiểu ý Miêu Doanh Đông là gì, mặt liền đỏ bừng lên.
Đỏ mặt không phải vì có cảm tình gì với Miêu Doanh Đông, mà vì con gái ở độ tuổi này nghe đến mấy chuyện loại này, da mặt đều rất mỏng.
Cô không phải là phụ nữ ba bốn mươi tuổi, có thể cười nói đối diện mấy chuyện này.
Kiều Duyệt Nhiên cầm đùa lên, bắt đầu ăn vài miếng.
Rửa bát cô cũng rửa rất chậm.
Sau khi rửa bát xong, thời gian vẫn còn rất sớm. Cô ở lại đây cũng không có việc gì làm, đành ngồi đợi đến tối để làm cùng Miêu Doanh Đông.
Cô ngồi bên mép bàn, tính toán một chút, hôm nay không biết Hứa Thế An có việc gì hay không.
Anh ấy vẫn đang còn nằm viện, tối nay mẹ anh ấy sẽ vào chăm sóc, chắc cũng không có chuyện gì.
Điện thoại ở trên bàn đột nhiên reo lên.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn qua, là Hứa Thế An, anh hỏi cô hôm nay là thứ sau, sao không đến thăm anh, anh nhớ cô rồi.
Kiều Duyệt Nhiên đi đến trước cửa sổ, cô nghĩ một lát rồi nói gần đây buổi tối có thêm tiết học, có thể sau này thứ sáu cô không thể đến thăm anh được, anh hỏi cô thứ bảy đi được không?
“Nhưng mà Duyệt Nhiên, anh rất nhớ em, anh biết anh thêm mệt mỏi cho em, anh nên rời xa em mới đúng, nhưng anh không kiềm được nỗi nhớ em!” Hứa Thế An nói.
Kiều Duyệt Nhiên đứng bên cửa sổ, tay đặt lên cửa kính, “Em cũng như anh vậy!”
Đều là cũng nhớ anh!
Kiều Duyệt Nhiên không nói gì nhiều, sau đó cúp máy.
Tối nay ở lại nhà Miêu Doanh Đông, trong lòng cô thực sự rất mâu thuẫn.
Cùng làm chuyện yêu với một người đàn ông, thân thể thuộc về anh ta nhưng trong lòng lại nghĩ về một người đàn ông khác.
Nhưng cũng may mắn, Miêu Doanh Đông đều biết chuyện trước kia của cô, anh cũng không lôi ra ý gì khác. Anh chỉ quan tâm người làm ấm giường cho anh phải là xử nữ, còn cô ta là ai không quan trọng.
Trong nhà rất yên tĩnh, những lời Kiều Duyệt Nhiên nói chuyện đều vào hết tai của Miêu Doanh Đông. Cô gọi điện cho ai, anh cũng biết rất rõ nhưng không quan tâm. Có điều trong lòng có chút không vui. Hai người họ cứ chàng chàng thiếp thiếp, được, tối nay tôi sẽ cho anh xem, bạn gái anh với tôi làm chuyện gì với nhau?
Trong mối quan hệ này, anh là người bỏ tiền, Kiều Duyệt Nhiên thuộc về bên được mua, cô và bạn trai cô chỉ có thể đồng bệnh tương lân.
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy, anh mới là người bị chọc giận đây?
Lúc Miêu Doanh Đông tắm xong quay lại phòng, Kiều Duyệt Nhiên đã ngồi ở trên giường rồi.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông vào, cô liền nói: “Miêu tiên sinh, tôi cởi đồ cho anh nhé?”
“Ừm”.
Kiều Duyệt Nhiên bước đến trước mặt anh, đứng rất gần với anh, cô có thể ngửi thấy mùi hương vừa mới tắm gội xong, còn có mùi hương đàn ông làm cho cô trầm mê.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục giúp anh cởi đồ.
Cởi lớp áo ngủ bên ngoài ra, anh bên trong cái gì cũng không mặc.
Anh ấy cư nhiên lại…không mặc gì cả.
Điều này làm Kiều Duyệt Nhiên trở tay không kịp, mà ánh mắt của cô hay nhìn chằm vào giữa hông anh. Cô biết mình nhìn như vậy nhìn anh là rất háo sắc, nhưng ánh mắt cô dường như bị hấp dẫn không rời, làm sao cũng không dứt ra được.
Tim cô đập đến lợi hại, một câu cũng không nói ra được.
“Không phải học được kĩ xảo gì rồi sao? Học được cái gì?” Miêu Doanh Đông hỏi, âm thanh khàn đục, không giống âm thanh trước đây Kiều Duyệt Nhiên từng nghe.
Kiều Duyệt Nhiên chỉ là xem qua một chút mấy bộ phim A, không có tình tiết phim nên xem được một nửa đã bỏ ngang rồi. Nhưng cô không thể để Miêu Doanh Đông biết cô không học được gì, đó không phải là một tình nhân nên nói.
Mặc dù kĩ xảo cô không có, nhưng một chút thì vẫn biết, cô từ từ quỳ người xuống.
Miêu Doanh Đông nhắm hờ đôi mắt, rất thoải mái.
Quả nhiên, trẻ nhỏ dễ dạy.
Qua một đêm mây mưa triền mien, Kiều Duyệt Nhiên đã bắt đầu mơ hồ rồi, đầu cô nghiêng về một bên ngủ thiếp đi. Đây là lần đầu tiên ngủ cùng Miêu Doanh Đông, lần trước căn bản không tính.
Miêu Doanh Cửu từ một bên nhìn cô rất lâu, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng trần bóng loáng của cô, mái tóc đen dài xõa trên gối, anh cuối cùng lật người ra, từ bên cạnh ôm chặt lấy cô.
Kiều Duyệt Nhiên đã ngủ rồi, cô không biết chuyện gì!