Cửa mở ra, xuất hiện một khuôn mặt xa lạ, là một phụ nữ trung niên.
Kiều Duyệt Nhiên đơ người mất hai phút mới nói, “Chào cô. Con là người giúp việc trước kia của Anh Miêu, hôm nay con mang canh cá qua cho Anh Miêu!”
“Vậy sao? Vừa đúng lúc, hôm qua cô làm cơm, anh Miêu rất không hài lòng, cô cũng không dám thở, con nhanh vào đây nói cho cô đi.” Nói xong, đầu bếp kia liền kéo tiểu Kiều vào trong nhà.
Nhìn dàng vẻ, chắc hẳn là anh Miêu còn chưa quay về, Kiều Duyệt Nhiên liền vào trong.
Ở trong nhà bếp nói rõ anh Miêu yêu thích những gì, không ăn thứ gì, thích ăn thứ gì.
Chuông cửa vang lên.
Kiều Duyệt Nhiên nghe thấy, cô đoán Miêu Doanh Đông về rồi, lúc nói có chút đãng trí.
Miêu Doanh Đông nghe thấy tiếng nói ở trong nhà bếp lúc bước qua có liếc mắt một cái.
Nhìn bóng lưng thướt tha của cô gái kia.
“Anh Miêu không thích ăn tiêu, hoặc là nghiền nát hạt tiêu ra, hoặc là dùng bột tiêu; không thích ăn tỏi, còn nữa, anh ấy không thích ăn đồ lạnh, thích ăn đồ nóng. Cô có thể ngẫu nhiên nấy những món ăn vặt truyền thống Trung Quốc cho anh ấy, anh ấy rất thích ăn...”
Miêu Doanh Đông nghe được, không nói gì, tự mình bước về phòng ngủ của mình, thay quần áo.
Rất nhanh, cô đầu bếp cũng làm xong cơm, Kiều Duyệt Nhiên giúp cô bưng ra.
Không biết chuyện mang canh cá sang Tam Nhi có nói cho anh ấy biết không.
Cô đầu bếp làm xong cơm, nói với Miêu Doanh Đông, “Thưa cậu, làm xong cơm rồi.”
Liền đi luôn.
Đại khái là sợ đêm dài lắm mộng, lại bị giáo huấn.
Kiều Duyệt Nhiên cũng muốn đi, không muốn ngẩn người với người đàn ông này.
Nhưng cô phải đổ canh cá của mình vào trong chén đựng của Miêu Doanh Đông, đem bình giữ ấm về.
Cô đi tới phòng ngủ của Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông không khóa cửa, anh đang quay lưng lại thay quần áo.
Đại khái là đang cởi cúc áo sơ mi, hình như phát sinh sự cố nhỏ gì đó, anh cởi bộ quần áo rồi đem ném vào thùng rác.
Sau đó, liền lộ ra phần lưng tráng kiện.
“Giúp tôi lấy một cái áo sơ mi khác!” Anh nói, không nhìn cửa nhưng biết Kiều Duyệt Nhiên đứng ở đâu.
Nhưng Kiều Duyệt Nhiên đứng ở cửa phòng nhưng ngại không dám vào.
Cô làm việc ở nhà anh không lâu, hơn nữa, trước kia, việc thay áo cho anh như thế này chưa từng làm qua.
Lúc cô dọn dẹp nhà cửa đều là lúc anh không có ở nhà.
“Cô đang do dự cái gì? Toàn thân tôi có chỗ nào cô chưa nhìn thấy?” Miêu Doanh Đông quay đầu nhìn Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên xấu hổ, đẩy toàn bộ cánh cửa ra, đi tới phòng để đồ của anh, tìm ra một cái áp sơ mi, đi đến trước mặt Miêu Doanh Đông.
“Thay tôi mặc!” Miêu Doanh Đông mệnh lệnh.
Kiều Duyệt Nhiên rõ ràng nghe ra được, anh ta đang nóng giận, nhưng mà, cô không biết, anh ta tức giận là vì cái gì.
Kiều Duyệt Nhiên thấp hơn anh một cái đầu, cô vừa mặc áo sơ mi cho Miêu Doanh Đông vừa nói, “Nhà Tam Nhi hầm canh cá, cô ấy nói tôi đem qua cho anh!”
“Cô hầm sao?” Anh cúi đầu hỏi Kiều Duyệt Nhiên.
“Ừ.”
“Thay tôi cảm ơn Tam Nhi.”
“Được, tôi sẽ nói với cô ấy.” Kiều Duyệt Nhiên ngẩng đầu, giúp anh cài cái cúc thứ hai bên trên.
Anh vẫn luôn cúi đầu, dường như đang nhìn Kiều Duyệt Nhiên.
Trái tim Kiều Duyệt Nhiên đập nhanh.
“Anh Miêu, anh cũng về nhà rồi, sao lại còn thay quần áo?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi một câu.
“Một lúc nữa phải đi ra ngoài.”
“À.” Kiều Duyệt Nhiên giả vờ thản nhiên cười, “Xem ra việc làm ăn của anh Miêu rất tốt.”
“Không phải làm ăn, mà là xem mặt, là người mẹ tôi giới thiệu.” Miêu Doanh Đông còn cúi đầu, dường như đang nhìn Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên đã cài xong cái cúc cuối cùng, cô lại cúi đầu, sau đó lại cười, “Ừ.”
Miêu Doanh Đông nói xong liền ra ngoài ăn cơm.
Kiều Duyệt Nhiên nói cô phải đi.
“Một lát nữa tôi đưa cô đi!”
“Tài xế của Tam Nhi đang ở dưới lầu.”
“Vừa nãy tôi có gặp rồi. Tôi đã cho ông ta đi rồi. Buổi tối cô cũng không phải tới nhà Tam Nhi mà, tôi đưa cô tới trường.”
Kiều Duyệt Nhiên đờ đẫn, người này làm sao vậy?
Kiều Duyệt Nhiên nhặt chiếc áo sơ mi trong thùng rác mà Miêu Doanh Đông vừa nãy vứt, kiểm tra tỉ mỉ.
Chính là một cái cúc, chiếc cúc bị đứt một đường. Đại khái là anh Miêu lúc thay quần áo dùng sức quá, vì vậy mới kéo ra một đường nhỏ.
Nhìn thấy anh Miêu đang ăn cơm, Kiều Duyệt Nhiên tìm thấy túi kim chỉ, chuẩn bị may lại chiếc áo đó.
Trời sắp tối, mặc dù là buổi chiều, nhưng mà khâu quần áo mà nói thì ánh sáng có chút không đủ.
Kiều Duyệt Nhiên đi lên ban công, nghiêng người.
Miêu Doanh Đông nhìn cô, hỏi một câu, “Cô đang làm gì đó?”
“Bộ đồ này chỉ bị đứt một đường nhỏ, khâu xong liền có thể mặc!” Kiều Duyệt Nhiên vô cùng quen thuộc với những công việc thủ công này, “Mà anh Miêu, quần áo của anh đắt như vậy, quá lãng phí rồi!”
“Khâu xong tôi cũng không mặc!” Món ăn trên bàn rất nhiều, nhưng món duy nhất mà Miêu Doanh Đông có thể ăn được một miếng chỉ có canh cá.
Không nên trách anh quá kén chọn, cũng không phải anh ăn nghiện thức ăn do Tiểu Kiều nấu, mà là Tam Nhi đặc biệt chọn một đầu bếp nhanh nhẹn tháo vát nhưng nhận thức chưa cao mà thôi.
Dọn dẹp nhà cửa thì ổn, nhưng nhận thức trong việc nấu ăn lại kém, không bằng một phần mười của tiểu Kiều.
Như vậy mới có thể so sánh sự quan trọng của tiểu Kiều.
Khiến Miêu Doanh Đông mỗi lần ăn cơm đều nhớ tới tiểu Kiều.
Kiều Duyệt Nhiên ngưng một hồi, có chút ngại ngùng mở miệng, “Anh Miêu thực sự không mặc sao?”
“Không mặc!”
“Nếu như không mặc vậy thì có thể cho tôi không? Vứt đi lãng phí lắm!”
Cánh tay Miêu Doanh Đông ngừng lại một chút, ý của Kiều Duyệt Nhiên là gì anh hiểu rất rõ – tặng cho bạn trai cô.
“Khâu xong thì để xuống!” Anh nói.