Miêu Doanh Đông lái xe, đến nhà của Tam Nhi.
Miêu Doanh Đông và Cố nhị chơi cờ, tài chơi cờ của hai người không phân được cao thấp, chiến đấu đến trời đất tối sầm, không thể chia lìa.
“Tài chơi cờ của tiểu Cửu, đúng thật không phải đối thủ của anh!” Miêu Doanh Đông nói một câu.
“Đừng nhắc đến tiểu Cửu, nhắc tới cái tên này thì tôi đau lòng!” Cố nhị lại nói một câu.
Với tiểu Cửu xa nhau thời gian lâu như vậy, trái tim càng ngày càng hao mòn, vốn dĩ da thô thịt dày, hiện nay đã lộ ra những nốt xương trắng rồi, chạm vào một cái, thì đau.
“Vậy anh đến Mỹ thì nên biết được, không thể tránh được sẽ nhắc đến cái tên này mà!” Miêu Doanh Đông nói.
Không ngờ đến một ngày, Cố nhị đã chìm đắm trong cái tên của một phụ nữ, không thể thoát ra được.
Đã từng, anh ba không quan tâm nhất chính là sự tương tư!
“Tôi đến đây, chỉ là muốn đi những con đường mà cô ta từng đi, thành phố của cô ta, tôi đến qua! Như thế này sẽ gần với cô ta hơn, Cố nhị luôn bất thình kình bắt đầu xúc động.
Hơn nữa sự xúc động này, là phát ra từ nội tâm, rõ ràng không phải vì muốn làm người khác xúc động, mà là biểu hiện ra cho người khác thấy được.
Miêu Doanh Đông Nam Lịch Viễn còn có Cố Tam Nhi nhìn lại với nhau.
Sớm biết như vậy, sao trước đó chơi phụ nữ chơi đến điên như vậy chứ?
Miêu Doanh Đông thay đổi chủ đề, muốn cho Cô nhị vui vẻ lên tí, nói về tình hình anh ta hôm nay đến cô nhi viện.
Tam Nhi nghiêm túc nghe, “Vậy tiểu Kiều cũng khá đáng thương đó!”
“Có gì liên quan đến tiểu Kiều chứ?” Miêu Doanh Đông vừa nghe, nhăn lại chân mày.
“Tiểu Kiều chính là lớn lên trong viện cô nhi đó!” Tam Nhi đột nhiên thấy ngạc nhiên, xem ra anh hai thực sự không quan tâm đến tiểu Kiều đó, lần trước không biết tiểu Kiều học ngành gì, hiện nay lại không biết cô ta lớn lên tại viện cô nhi.
Miêu Doanh Đông không nói gì.
Mộc Quốc Trụ nói, viện cô nhi thật ra là một nơi kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu đó.
Những năm cô ta sống trong viện cô nhi, là tồn tại như thế nào chứ?
Tính cách nhẫn nhục chịu đựng nên thuộc về tính cách nhu nhược đó sao?
Cách một ngày nữa là thứ tư, lần này Cố Vi Hằng ở ba ngày tại nhà của Tam Nhi, ngày mai thì quay về!
Sau khi Miêu Doanh Đông tan sở đến nhà của Tam Nhi, theo lý mà nói, giờ này Kiều Duyệt Nhiên đã tan ca rồi mà!
Đúng như Kiều Duyệt Nhiên từng nói vậy, trải qua đêm đó, trải qua những tiền bạc đó, anh ta và Kiều Duyệt Nhiên xem nhau như người không quen biết!
Anh ta cũng không muốn nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên.
Miêu Doanh Đông vốn dĩ ở trên lầu cùng Nam Lịch Viễn, còn có Cố Vi Hằng đang bàn chuyện đầu tư.
Tam Nhi ở dưới lầu, không biết đang làm gì, một lát sau, dưới lầu truyền đến giọng nói “Ăn cơm thôi” Của Tam Nhi.
Ba người đàn ông ở trên lầu, bước đến cầu thang, nghe được dưới lầu truyền đến giọng nói của Tam Nhi.
“Cha mẹ của cậu xảy ra tai nạn xe sao, đúng như vậy sao? Họ đúng là cha mẹ ruột của cậu chứ?”
“Những năm qua cậu ở trong cô nhi viện, họ có đặc biệt đến thăm cậu không?”
“Cậu có cảm thấy cậu là con riêng của ai không? Hay là?”
Miêu Doanh Đông nghiêng đầu qua, mới nhìn thấy Tam Nhi và Kiều Duyệt Nhiên đang nói chuyện.
Kiều Duyệt Nhiên cười cười, “Tam Nhi, cậu muốn đề cao thân phận của tớ sao? Cha mẹ tớ bị tan nạn xe qua đời rồi, tớ chưa bao giờ mơ tưởng về thân thế của tớ! Tớ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ dựa dẵm vào người khác. Tớ không có thân phận kinh người, thậm chí còn khá thê thảm. Nhưng mà, bản thân tớ chính là sự kiêu ngạo của tớ, không có gì để thấy tự bị cả!”
Ánh mắt kinh ngạc của Tam Nhi nhìn sang Kiều Duyệt Nhiên, và nói câu, “Tiểu Kiều, tớ thực sự khám phục cậu đó!”
Kiều Duyệt Nhiên cười cười.
Tam Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Miêu Doanh Cửu Và Nam Lịch Viễn còn có anh ba đứng trên cầu thang, và nói câu, “Xuống đây ăn cơm thôi, tam kiếm hiệp!”
Tiểu Kiều đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Miêu Doanh Đông qủa nhiên lại ở đây, cô ta nhanh chóng né tránh ra.
Và nói, “Tam Nhi, tớ về trước đây!”
“Không ở lại ăn cơm sao?”
“Không đâu. Gia đình cậu xum hợp với nhau, tớ về trước đây!” Nói xong, cô ta lấy balo thì đi.
Khi ăn cớm, Tam Nhi thấy bất mãn với Miêu Doanh Đông, giống như trong mắt của Miêu Doanh Đông, mạng của tiểu Kiều như cây cỏ dại vậy.
Nhưng cô ta tích cực vương lên, mang theo sức mạnh bất khuất.
Lúc nãy Tam Nhi hỏi cô ta có thể nào là con riêng của một người giàu có nào không, bởi vì Tam Nhi nhận được sư gợi ý đó từ Mốc Quốc Trụ, nhưng mà cũng không phải.
Thân phận thấp hèn của tiểu Kiều đã là một sự thật, giống như Miêu Doanh Đông thực sự khinh thường người ta.
“Anh hai, sao anh lại khinh thường tiểu Kiều chứ?” Tam Nhi hỏi, càng nghĩ càng tức giận, ngay lập tức bỏ xuống đôi đũa.
“Anh cần để mắt đến cô ta sao? Cho một lý do đi!”
“Người ta đã làm việc cho anh thời gian lâu như vậy, đã nuôi anh mập lên bốn kg đó!”
Tam Nhi cảm thấy giữa Kiều Duyệt Nhiên và Miêu Doanh Đông càng ngày càng mong manh.
Miêu Doanh Đông không nói chuyện.
Lần này, Miêu Doanh Đông đột nhiên có chút tâm trạng không tốt, ăn cơm xong, thì quay về.
Cố nhị sáng mai quay về.
Chiếc xe của Miêu Doanh Đông lái chậm lại xuyên qua những con phố nhộn nhịp, anh ta giống như đang suy nghĩ điều gì.
Chiếc xe không biết lái đến đâu!
Từ từ, anh ta phát hiện, đây quả nhiên là con đường đi đến bệnh viện của bạn trai tiểu Kiều.
Trời mưa nhẹ, anh ta đã khởi động cây gạt nước.
Bầu trời mùa hè đổ mưa, thích hợp thân phận độc thân như anh ta.
Ở dưới trạm đón xe buýt của bệnh viện, Miêu Doanh Đông nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên, đứng dưới ở trạm đón xe buýt, đang trú mưa.
Ánh đèn tại trạm xe buýt rất yếu, biểu hiện ra cô ta cũng rất nhỏ bé.
Cô ta kê cặp sách lên đầu, mái tóc đã ướt sũng, trên mặt trắng nhạt, có thể do lạnh.
Miêu Doanh Đông cười, trời mưa, ra ngoài không biết mang theo dù sao?
Bộ dạng của cô ta cũng rất khốn đốn.
Chiếc xe của Miêu Doanh Đông đậu đối diện con đường, trời tối, Kiều Duyệt Nhiên không chú ý đến anh ta.
Một tay của Miêu Doanh Đông cầm lên cây dù, tay kia cầm một cây dù khác, bước đến trạm xe buýt.
Anh ta ở bên cạnh nhìn cô ta rất lâu, cô ta mới chú ý đến anh ta.
Nước mưa không ngừng đánh trên mặt của cô ta.
Cô ta nghiêng đầu qua nhìn thấy Miêu Doanh Đông ở bên cạnh cô ta, khá ngạc nhiên đó, nhưng mà cô ta không có nói ra, lại quay đầu qua!
“Sao vậy, đắc tội với em, một câu cũng không nói sao?” Trong cơn mưa róc rách, giọng nói của Miêu Doanh Đông, truyền đến từ hoàng hôn.