Kiều Duyệt Nhiên đang nghĩ, điện thoại reo lên, cô cầm lên xem, sau đó ngơ người, tài khoản của cô nhận được một triệu.
Cô vốn không quen biết người giàu có nào, ngoài Miêu Doanh Đông, trước đây nợ anh ta một triệu còn chưa trả được, tại sao anh ta lại đột nhiên cho mình một triệu nữa? Chẳng lẽ là muốn giải quyết cho xong?
Dù sao lần trước ở trên núi, anh cho cô tiền, cô không lấy.
Cô gửi tin nhắn cho Miêu Doanh Đông: Anh Miêu, anh không cần cho em nhiều tiền vậy đâu.
Miêu Doanh Đông lúc này đang đi giao thiệp, anh cực hiếm đi giao thiệp, giai cấp tư sản như anh, trước giờ đều là người khác nhờ vả anh, anh không vui vẻ gì với những bữa ăn của người khác.
Có thể mấy hôm nay cảm thấy khá cô đơn chăng, dù sao buổi tối cũng không có chỗ ăn cơm, cho nên đành đi.
Nhìn thấy tin nhắn này của Kiều Duyệt Nhiên, không đầu không đuôi.
Không trả lời.
Kiều Duyệt Nhiên chờ cả đêm, tin nhắn của anh Miêu cũng không đến, cô nghĩ: Có thể anh Miêu chính là phong cách làm việc như vậy, trước nay kiêu ngạo quen rồi, có thể việc mà anh đã quyết định sẽ không thay đổi nữa chăng.
Nhưng mà tiền của anh, Kiều Duyệt Nhiên không muốn nhận, muốn trả lại cho anh.
Nhưng mà tài khoản wechat chuyển khoản không tiện, hơn nữa, một triệu cũng quá lớn, wechat vốn chuyển không được, ngày mai cô phải đến ngân hàng.
Ngày hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên đến ngân hàng, có ý định muốn kiểm tra xem rốt cuộc có phải là tiền của Miêu Doanh Đông chuyển cho cô không, nhưng cuối cùng, cô không có tư cách của Miêu Doanh Đông, dĩ nhiên là tra không được, nhân viên cũng không nói với cô.
Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, chắc chắn là anh ta, thế là đã đem một triệu này chuyển cho Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đang ở công ty, nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản này, cau mày nhẹ.
Tối hôm qua, cô nhắn tin cho anh, anh tưởng cô đang tìm đề tài để trò chuyện với anh, nhưng mà hôm nay lại trả tiền cho anh, từ đâu mà cô có số tiền lớn như vậy?
Số tiền này, anh không đụng đến.
Bây giờ anh đang ở trong phòng làm việc của mình.
Trên bàn làm việc vẫn còn cái đĩa ở Haydi, dù sao thì cái đĩa này là của cô tặng cho Tam Nhi, sau đó, Tam Nhi lại tặng cho anh.
Anh ném vào thùng rác.
……
Từ Thiến đứng trước cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.
Hôm qua bà hỏi Khương Thục Đồng lúc Tam Nhi đến Mỹ, cảm xúc của bà là như thế nào, Khương Thục Đồng nói Tam Nhi trước đây luôn học ở Mỹ, nó đã quen rồi, hơn nữa, trong khái niệm của bà, ba đứa con này, sau này cũng đều có gia đình của mình, vì vậy, từ sâu trong đáy lòng, theo quan niệm của bà, trong nhà chỉ có bà và Cố Minh Thành hai người.
Chỉ cần Cố Minh Thành còn, nhà sẽ còn, ba đứa con, thiếu đi người nào, thực ra cũng như nhau.
Đây mới là cảnh giới cao nhất của sự thể hiện tình cảm.
Miêu Chánh Đào đã đến, hỏi Từ Thiến đang nghĩ gì?
“Cút cút cút! Nhìn thấy anh ngày càng không vừa mắt!” Từ Thiến không chịu được nói.
“Bà xã đại nhân, anh lại làm gì không phải à?” Miêu Chánh Đào thời trẻ vẫn còn chút khí khái của nam tử hán, những năm nay, bị Từ Thiến đàn áp đến ngày càng nghe lời vợ rồi.
“Em nói Tiểu Cửu phải đi Trung Quốc rồi, em không nỡ biết bao! Thì ra trước giờ anh đều không cho em được một gia đình hoàn chỉnh!” Từ Thiến khá là hung hăng.
“Tiểu Cửu đi Trung Quốc, có liên quan gì đến việc anh có cho em một gia đình hoàn chỉnh không chứ? Nam nữ song toàn rồi, còn muốn sao nữa?” Miêu Chánh Đào không hiểu.
“Ông thật là không hiểu phong tình, bảo thủ không chịu thay đổi! Doanh Đông tuyệt đối đừng giống như ông!” Nói xong, Từ Thiến đã đi xuống lầu.
Gọi điện cho Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng vừa về nước, mấy hôm nay có chút mệt.
Bà nằm nghiêng trên sofa, đắp chăn, nhìn thấy là điện thoại của Từ Thiến, bà nói với Cố Minh Thành, “Điện thoại của thông gia anh.”
“Em nghe là được rồi!”
Khương Thục Đồng bắt lên, là Từ Thiến gọi đến, Từ Thiến nói, “Em gái à chị đã nghĩ qua rồi, aak dù sao cũng thiếu người trong nhà, Tiểu Cửu tạm thời không thể rời khỏi, cho chị thời gian 3 tháng, 3 tháng này, chị sẽ tuyển chọn người phù hợp, bất luận đến lúc đó có tìm được hay không, Tiểu Cửu cũng sẽ phải đi Trung Quốc! Doanh Đông không có bất cứ hứng thú gì với aak, chị phải tìm người từ bên ngoài!”
“Vậy thì cảm ơn chị nhé, em thay mặt Minh Thành cảm ơn chị!” Kiều Duyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Minh Thành.
Sau khi cúp máy, Khương Thục Đồng liền ngẩng đầu giành công với Cố Minh Thành.
“Đàm phán thành công là nằm trong dự đoán, phong độ của bà Cố, đoán là đã mê hoặc bà ta, hơn nữa, Lão Nhị cũng là con em mà? Sao lại giành công với anh?” Cố Minh Thành ngồi trên sofa, ngồi đến bên Khương Thục Đồng.
“Đây là anh nhờ em đi đàm phán nhé! Dĩ nhiên là giành công với anh rồi! Lão Nhị đã chờ một năm rồi, còn phải chờ thêm 3 tháng.” Khương Thục Đồng thì thầm.
“Có thể hiểu được, dù sao Tiểu Cửu sau này gả đi xa rồi, giữ cô ta thêm vài ngày. Nhưng mà cũng chẳng sao, hai người bây giờ có thể gặp nhau rồi.” Cố Minh Thành đáp.
“Tại sao lúc Tam Nhi kết hôn, em không luyến tiếc như vậy? Ngoài hình thức kết hôn, khá làm em hoảng hốt!” Khương Thục Đồng quả thật không hiểu.
“Em lòng dạ sắt đá!”
“Vậy thì không phải, anh mà rời xa em, em chết cho anh xem!” Khương Thục Đồng nói.
……