Edit+beta: LQNN203
Hai chữ "cảnh sát" đã tác động rất lớn đến đám trẻ này, chúng không những không im lặng mà còn trở nên hỗn loạn hơn, chúng vừa khóc vừa la hét yêu cầu Tô Dao đưa chúng về nhà ngay.
Những đứa trẻ ồn ào đều là những đứa trẻ không hiểu chuyện, những đứa lớn đã biết, chúng như những người anh, người chị lớn xoa dịu bọn trẻ và dặn chúng không được khóc, không được làm ồn, nếu không sẽ thu hút đám sát thủ, không những không trở về được mà còn bị giết.
Hiện trường cuối cùng cũng yên lặng, Tô Dao lấy sợi dây và băng dính cô mang theo, trói chặt năm người canh giữ đã ngất xỉu và dùng băng keo bịt miệng họ lại.
Không cần Tô Dao nói, đứa trẻ lớn hơn trong số các con tin đã giúp cô kéo dân làng vào một ngôi nhà trống ở bên cạnh.
Lượng thuốc mà Hứa Gia Hải đưa cho có thể khiến bọn họ ngủ một ngày một đêm, thời gian đủ để cảnh sát đột nhập vào đây. Đề phòng vạn nhất, Tô Dao buộc chặt họ vào cột nhà ở giữa.
Đứa trẻ lớn nhất đi đầu thấp giọng hỏi: "Chị cảnh sát, khi nào chúng ta mới về nhà?"
Tô Dao lau mồ hôi, quay đầu liếc nhìn vào trong rừng rậm tối tăm, cười nói: "Sẽ nhanh thôi, em tên là gì?"
Đứa trẻ trả lời: "Em tên Tiểu Khải, mười bốn tuổi, là người lớn tuổi nhất ở đây."
Mười bốn tuổi không thể gọi là trẻ con được nữa, Tiểu Khải so với Tô Dao một mét bảy còn cao hơn một chút, tính cách điềm đạm nhất trong những đứa trẻ này.
Tô Dao vỗ vỗ vai Tiểu Khải, nhìn cậu nói: "Bây giờ, chị bổ nhiệm em làm đội trưởng của nhóm trẻ con này, đội trưởng Khải, em phụ trách xoa dịu bọn trẻ."
Tiểu Khải cười: "Không thành vấn đề, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Tô Dao đếm số người, thấp giọng hỏi: "Sao lại chỉ có ba mươi tư người, còn một người nữa đâu?"
Tiểu Khải cau mày: "Dương Dương hôm nay bị tiêu chảy nên không đi dự tiệc cưới với tụi em, hiện tại vẫn đang ở trong nhà nghỉ ngơi."
Nói rồi cậu lấy trong túi ra một gói kẹo cưới: "Những viên kẹo này là em lén giấu mang về cho em ấy."
Tô Dao nhìn nơi giam giữ, căn nhà giống như một nhà máy lại giống nhà tù, ẩn trong bóng tối, bị cây lớn chắn ngang, chỉ có một hai cửa sổ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Trần Ngân Hà nói với cô rằng ngôi nhà đó đầy camera và bom.
Cô phải chạy đến để đưa Ngô Hướng Dương ra ngoài, mẹ cậu bé vẫn đang tìm kiếm cậu khắp nơi với thông báo mất tích, cô không thể mang theo thi thể bé xíu ấy giao cho người mẹ tội nghiệp kia.
Hơn nữa, cô không chắc trong ngôi nhà đó còn có người dân sát thủ nào nữa hay không, không có là tốt nhất, nếu có thì người đó không đợi được đồng bọn và con tin sẽ ý thức đã xảy ra chuyện, gọi đồng bọn tới, cảnh sát không kịp tiến vào đám trẻ con này lại một lần nữa trở thành con tin.
Cô phải chạy đến ngay lập tức, khống chế người dân sát thủ đang chờ tiếp ứng, đưa Ngô Hướng Dương ra khỏi căn nhà đó.
Tô Dao đưa nhóm trẻ em đến một nơi tương đối an toàn, bảo chúng trốn đi, đồng thời liên tục cảnh báo: "Dù có nghe thấy gì thì cũng đừng ra ngoài, đừng làm ồn, đừng nhúc nhích."
Một số em nhỏ sợ đến mức vừa khóc vừa run không dám kêu, nước mắt giàn giụa, một số em nhỏ không kiềm chế được tiếng khóc đã bị các em lớn bịt miệng không cho khóc ra tiếng.
Tô Dao lại vỗ vỗ vai Tiểu Khải: "Đội trưởng Khải, nơi này giao cho em trước."
Tiểu Khải mỉm cười: "Chị cứ yên tâm đi đi, chị cảnh sát."
Tô Dao không dám chậm trễ nữa, tranh thủ màn đêm bao trùm, cô xoay người vội vàng đi vào nhà giam.
Sau khi đi qua mấy vật che đậy, Tô Dao nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Khải, trái tim cô nhảy loạn xạ: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
"Em muốn đi cùng chị để cứu Dương Dương. Em đã ở đây tám năm, thân thủ khá giỏi," Tiểu Khải nói và lấy ra một con dao găm từ thắt lưng của mình, "Không tin chị nhìn xem."
Ngay khi giọng nói của cậu ta rơi xuống, con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chém về phía cổ của Tô Dao với tốc độ cực nhanh.
Tô Dao né tránh, sắc mặt của Tiểu Khải đã thay đổi, cậu ta không còn là một thiếu niên đáng thương nữa, khóe môi hơi cong lên, trong mắt hiện lên sự tàn bạo khát máu.
Trong tám năm, cậu ta đã được Hứa Tiềm thuần hóa từ một đứa trẻ đơn thuần ngây thơ trở thành một sát thủ máu lạnh và tàn nhẫn.
Tiểu Khải mỉm cười, nụ cười trên mặt không có chút ấm áp.
"Sư phụ nói chỉ cần giết được người đầu tiên, em có thể từ nhà tù chuyển đến thôn sinh sống, sau đó sẽ được tự do," Tiểu Khải hơi cúi đầu, vung dao găm trong tay, như một con rắn độc chờ cơ hội, "Không bằng bắt đầu từ chị đi, chị cảnh sát."
Tô Dao biết đứa nhỏ này đã hoàn toàn bị đồng hóa, lý luận với cậu ta cũng vô dụng, cô phải vội vàng chạy tới cứu Ngô Hướng Dương, không có thời gian dong dài với cậu ta.
Tô Dao lấy dao găm từ thắt lưng ra, cười nói: "Chỉ với cậu sao có thể là đối thủ của chị, không tìm vài người giúp đỡ sao?"
Tiêu Khải nhếch môi dưới, giễu cợt: "Tại sao tôi phải nhờ giúp đỡ, chờ bị cướp công sao, tôi sẽ tự tay tóm chị, trình lên sư phụ."
Tiểu Khải nhìn chiếc váy màu vàng tươi trên người Tô Dao: "Mạng sống của chị rất có giá trị."
Tô Dao nhẹ nhàng thở ra, đối phương không thông báo cho người khác, cô chỉ cần giải quyết cậu ta, mọi chuyện lại có thể diễn ra như kế hoạch.
Sau tám năm rèn luyện thành sát thủ, tốc độ hành động của thiếu niên cực kỳ nhanh, bạo lực khát máu khiến mọi tế bào trong cơ thể cậu ta đều hưng phấn.
Tô Dao còn chưa kịp chuẩn bị, Tiểu Khải lại cầm con dao lóe sáng về phía này, Tô Dao nhanh chóng vung tay lên, "keng" một tiếng, hai con dao găm va chạm dữ dội trong màn đêm, quét ra một tia lửa thiêu đốt.
Đây không phải là một đối thủ dễ đối phó.
...
Bên kia, Hứa Gia Hải cõng Hứa Tiểu Uyển đến hiện trường tiệc cưới trong thôn.
Hứa Tiểu Uyển nằm trên người Hứa Gia Hải, bí mật áp má vào tóc anh, đồng thời ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trên đầu: "Anh Gia Hải, hôm nay có nhiều sao quá."
Hứa Gia Hải nhìn xuống bóng hai người dưới ánh trăng, xốc Hứa Tiểu Uyển lên: "Ừ."
Hứa Tiểu Uyển ôm cổ Hứa Gia Hải: "Anh Gia Hải, hai ngày nay có phải anh không vui không, anh cũng không nói nhiều."
"Không có," Hứa Gia Hải vừa đi vừa nói chuyện, "Lúc trước từng nghe cô nói về chị Mộng Mộng, nhưng sao gần đây không nói nữa, hình như cô ta cũng không đến dự đám cưới của cô."
Hứa Tiểu Uyển đặt cằm lên trên đầu Hứa Gia Hải, trầm mặc một hồi mới mở miệng, muốn nói gì lại không nói.
Bên tai cô dần dần vang lên âm thanh ồn ào, cô càng ngày càng đi tới gần nơi tổ chức tiệc cưới, Hứa Tiểu Uyển ôm chặt Hứa Gia Hải: "Anh Gia Hải."
Hứa Gia Hải: "Ừ, cô nói đi, tôi đang nghe."
Hứa Tiểu Uyển có chút đỏ mặt, nhìn xuống chiếc váy cưới màu đỏ trên người, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thích em không? Không phải thích kiểu bạn bè, là loại tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, cho dù chỉ là một chút, chỉ trong chốc lát thôi."
Hứ Gia Hải nghe Hứa Tiểu Uyển căng thẳng mà thở gấp, nhất thời không lên tiếng.
Nếu là ngày thường một cô gái đáng yêu như vậy hỏi anh thế này, cho dù anh đối với người ta chỉ có ba phần tình nghĩa, thì gã phóng túng là anh cũng có thể nói thành bảy phần từ cái miệng như bôi mật của mình.
"Không." Hứa Gia Hải nhẹ nhàng nói, bên tai nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào, âm thanh cực kỳ trầm thấp nhanh chóng bị tiếng côn trùng đêm át đi.
Vai anh ướt đẫm một thứ gì đó, những ngôi sao trên đầu anh rất rực rỡ, vì vậy không thể là mưa.
Cô cả đời đều sống trong giả dối, mọi người ở đây đang bảo vệ cô đồng thời lừa dối cô.
Ngay cả bản thân anh, kể từ khi anh biết cô là con gái của Hứa Tiềm, kể từ khi anh bước chân vào khu rừng rậm này, mọi lời anh nói với cô đều là dối trá và lợi dụng.
Nghe Hứa Tiểu Uyển nói lời này, Hứa Gia Hải có thể nói lời ngọt ngào với cô, tiếp tục lừa dối và lợi dụng cô.
Anh không muốn nói dối cô nữa, anh muốn cô sống trong thế giới thực. Khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ thú nhận danh tính của mình với cô, nói rằng anh là một bác sĩ pháp y và là một cảnh sát.
Cô là một cô gái tốt và xứng đáng được đối xử chân thành.
"Tiểu Uyển," Hứa Gia Hải bước chậm lại khi nhìn sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn cách đó không xa, "Dù thế nào đi nữa, em sẽ là cô gái khó quên nhất trong trí nhớ của tôi."
Hứa Tiểu Uyển lén lau nước mắt trên cánh tay, mỉm cười: "Để dỗ em vui, anh lại nói dối em."
Hứa Gia Hải dừng ở cửa tiệc cưới: "Tôi không gạt em, cũng không phải đang dỗ em."
Anh dừng bước chân, sau đó khẽ cười: "Tôi là người đa tình, có thể một ngày nào đó tôi sẽ bất ngờ yêu em."
Hứa Tiểu Uyển cúi đầu hôn lên tóc Hứa Gia Hải nơi không ai có thể nhìn thấy, nụ hôn nhẹ nhàng đến mức Hứa Gia Hải cũng không nhận ra.
"Cảm ơn anh, anh Gia Hải." Hứa Tiểu Uyển xuống khỏi lưng Hứa Gia Hải, xoay người, bước chậm qua cổng tiệc cưới, đi ngang qua sân mà không nhìn lại một lần.
Tiệc cưới sắp kết thúc, Hứa Tiềm đã cảnh báo trước rằng không ai được phép say xỉn, tất cả mọi người có mặt đều hết sức cảnh giác.
Hứa Tiềm nhìn thấy Hứa Tiểu Uyển từ bên ngoài đi vào, liền ra hiệu với cô: "Tiểu Uyển, lại đây."
Hứa Tiềm nhìn Hứa Tiểu Uyển, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, giọng nói khàn khàn khó nghe ra một hai phần độ ấm: "Con đã khóc, sao con lại khóc, ai bắt nạt con?"
Hai mắt Hứa Tiểu Uyển ngân ngấn nước, nở nụ cười: "Không có, không phải con kết hôn sao, lưu luyến bố."
Hứa Tiềm vỗ vai Hứa Tiểu Uyển: "Con về nhà trước đi, bố có chuyện muốn nói với chú rể." Nói xong liền gọi hai người có thân thủ tốt đến nhờ họ bảo vệ Hứa Tiểu Uyển.
"Chờ đã," Hứa Tiềm gọi Hứa Tiểu Uyển, mở rộng vòng tay ôm cô, "Được rồi, trở về đi."
Hứa Gia Hải đứng dưới đèn lồng lớn màu đỏ trong sân, châm một điếu thuốc, nhìn Hứa Tiểu Uyển ra khỏi nhà, bước ra cổng sân, tan vào màn đêm u ám.
Anh dập tàn thuốc, xoay người đi về hướng đối diện, Cục phó Vương giao nhiệm vụ cho anh và Tô Dao đảm bảo an toàn cho con tin, không biết Tô Dao đã xảy ra chuyện gì.
Trong sảnh cưới, Trần Ngân Hà dựa vào sân khấu, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đã bốn mươi phút rồi anh không gặp Tô Dao.
Hứa Tiềm, lão điên ấy, bắt cô mặc chiếc váy màu vàng tươi đó. Mục đích rất rõ ràng, hắn muốn tái diễn cảnh tượng Tô Dao giống như Hạ Nhược Đàn năm đó, bị bắn vỡ đầu ở trước mặt anh.
Mặc dù Tô Dao đã nhờ Chu Vũ Trần chuyển lời đến anh, nói rằng cô liều chết cũng sẽ không trở thành công cụ để Hứa Tiềm đe dọa anh.
Nhưng đó là người phụ nữ của anh, dù chỉ một chút nguy hiểm tiềm tàng ở cô cũng khiến anh không yên.
Trần Ngân Hà đứng dậy khỏi sân khấu, chuẩn bị ra ngoài xem.
Hứa Tiềm đi tới, chặn đường Trần Ngân Hà, dùng đôi mắt xám đục nhìn anh: "Con rể, tiệc cưới kết thúc rồi, con ra ngoài làm gì?"
Trần Ngân Hà lạnh lùng nhìn Hứa Tiềm: "Đừng gọi tôi như vậy, ghê tởm."
Dây thanh quản bị thương của Hứa Tiềm khiến tiếng cười của ông ta giống như tiếng gió rít ngoài cửa sổ: "Đi theo tôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện cảm động."
Trần Ngân Hà phớt lờ lão già mất trí, nhấc chân tiếp tục đi về phía cửa.
"Cậu không phải là cảnh sát đầu tiên đặt chân đến mảnh đất này," Hứa Tiềm lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ nam, cúi đầu nghịch nó, "Bảy năm trước, có một người họ Cao, không biết làm thế nào có thể tìm thấy nơi này."
Đồng tử của Trần Ngân Hà đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay Hứa Tiềm, cố gắng không khiến giọng nói của mình run lên: "Ông lấy chiếc đồng hồ đó từ đâu ra?"
Hứa Tiềm mỉm cười, những nếp nhăn trên mặt được vén lên, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
"Nói đi!" Trần Ngân Hà nắm lấy cổ áo Hứa Tiềm, mạch máu trên mu bàn tay anh bật ra, gần như nhấc bổng ông ta lên khỏi mặt đất, "Ông đã làm gì ông ấy?!"
Trần Ngân Hà biết chiếc đồng hồ này, Longines trị giá năm vạn.
Năm ấy khi anh sắp tốt nghiệp Đại học Công an, bố nuôi của anh chuẩn bị tặng cho anh một món quà tốt nghiệp.
Sợ cậu con trai thừa kế tài sản kếch xù của nhà họ Hạ sẽ chướng mắt hàng rẻ tiền, người cảnh sát nghèo cõng theo khoản vay mua nhà đã tích góp thật lâu để có thể mua được một chiếc đồng hồ.
Lão Cao, Trần Ngân Hà thường gọi bố nuôi của mình như vậy, khi rảnh rỗi lão Cao đến quầy trong trung tâm mua sắm để xem chiếc đồng hồ này, điều này khiến Trần Ngân Hà biết mình sẽ được tặng gì từ rất sớm.
Trần Ngân Ha đã thông đồng với nhân viên cửa hàng, yêu cầu nhân viên nói với lão Cao rằng chiết khấu cho sự kiện nên chỉ còn một vạn. Lão Cao không mua, vừa về đến nhà đã mắng anh: "Đó là quà bố tặng cho con trai, con nháo cái gì vậy, còn biết thông đồng với nhân viên bán hàng, con tưởng bố con ngốc sao, bố đã theo dõi một năm rồi, nhãn hiệu đó chưa bao giờ được giảm giá."
Một hai ngày sau, lão Cao gọi điện cho anh nói rằng muốn tặng quà tốt nghiệp cho anh, bảo anh buổi tối về sớm một chút.
Anh đã về nhà sớm, nhưng lão Cao không về, và ông cũng không bao giờ quay lại.
Mãi cho đến hai năm sau, người ta mới tìm thấy một bộ xương trên núi Nhược Đàn.
Hứa Tiềm bị Trần Ngân Hà kéo cổ áo, vết sẹo xấu xí trên cổ bị bóp đỏ, ông ta nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên gõ vào cổ tay Trần Ngân Hà, cười gằn: "Người trẻ tuổi, đừng hấp tấp như vậy."
Trần Ngân Hà nới lỏng cổ áo Hứa Tiềm, sát khí trong mắt gần như biến thành thật cắt đứt cổ ông ta.
Hứa Tiềm cất đồng hồ vào túi, sửa lại cổ áo, xoay người bước ra ngoài, đôi mắt già nua ánh lên vẻ ác độc: "Đi với tôi, tôi sẽ cho cậu xem chiến lợi phẩm của tôi. Nhân tiện, tôi còn chuẩn bị cho cậu một sự ngạc nhiên."
Hứa Tiềm đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh: "Chu Vũ Trần đâu, sao không thấy người?"
Trần Ngân Hà: "Đừng nói nhảm, nhanh lên."
Hứa Tiềm cười nói: "Em trai của cậu có triển vọng hơn cậu rất nhiều. Cậu ta là một nhân vật tàn nhẫn thực sự."
Chu Vũ Trần từ bên ngoài đi vào, trên tay ôm một chậu cúc: "Đi thôi, vừa về lấy hoa." Đêm tối đến mức không ai nhìn thấy vết máu loang lổ trên chiếc quần đen của anh ta.
Hứa Tiềm đưa Trần Ngân Hà và Chu Vũ Trần trở về nhà, bước vào phòng treo đầy chiến lợi phẩm trên tường, trở tay đóng cửa lại.
Nhìn thoáng qua Trần Ngân Hà nhìn thấy chiếc trâm cài áo hoa cúc treo ở giữa, đó là phụ kiện yêu thích của Hạ Nhược Đàn, là phụ kiện do người bố ruột của anh tặng cho bà.
Tay nghề của chiếc trâm cài trông không được tinh xảo cho lắm, chất liệu cũng rất bình thường, không thể so sánh với trang sức vàng bạc trong tủ của Hạ Nhược Đàn, nhưng bà vẫn thích nhất chiếc trâm này.
Mỗi khi Chu Chính Thanh đi vắng, mỗi đêm khuya tĩnh lặng, bà đều nhìn cây trâm này mà rơi nước mắt.
Hứa Tiềm nhìn chằm chằm chiếc trâm hoa cúc trên tường, giọng nói khàn khàn giống như ma quỷ điên cuồng cười: "Đây là tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nhất, một vẻ đẹp tuyệt trần, mỉm cười chết đi."
Trần Ngân Hà bước tới và đấm vào ngực Hứa Tiềm, "rầm" một tiếng, lưng Hứa Tiềm đập vào một cái kệ. "Ầm!", tác động cực lớn của cú đấm đó đã đánh bật chiếc giá đỡ ra giữa chừng.
Hứa Tiềm ho khan vài tiếng, một ngụm máu lớn phun ra từ cổ họng, từ từ chảy xuống sàn nhà bằng gỗ tối.
Ông ta lau vết máu trên môi dưới, từ dưới đất ngồi dậy, cười nói: "Đúng vậy, giết tôi đi, giết tôi rồi cậu sẽ trở thành chủ nhân, giống như tôi giết sư phụ của tôi, sư phụ tôi giết sư phụ của ông ta vậy."
Đáng tiếc cuộc đời ông ta tội ác chồng chất, ông ta quá mạnh, không một thuộc hạ nào của ông ta dám giết ông ta.
Hứa Tiềm nhìn Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà nhìn Hứa Tiềm, sự lạnh lùng trong mắt anh giống như thanh băng sắc: "Giết ông chẳng phải làm bẩn tay của tôi sao."
Anh đã hứa với Tô Dao rằng anh sẽ quay lại và cưới cô thật trong sạch.
Phần đời còn lại của anh vẫn còn dài như vậy, anh muốn cùng cô sống thật chậm, anh muốn cùng cô bước trên thảm đỏ, tương lai họ sẽ có hai đứa con, họ sẽ sống đến chín mươi chín tuổi, chờ già đến không thể động đậy nổi, tìm một đêm đầy sao tay trong tay chết cùng nhau.
Chỉ cần có cô ở đó, anh sẽ không bị những bóng ma này làm cho phân tâm, cô là thanh minh dẫn lối của anh.
"Phải không?" Hứa Tiềm chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, ông ta bị thương, động tác rất chậm, giống như một đoạn phim quay chậm kéo dài vô tận, thậm chí giọng nói của ông ta còn lộ ra vẻ già nua hấp hối, "Có phải cậu đang nghĩ đến người phụ nữ tên Tô Dao không?"
"Nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là điều bất ngờ tôi dành cho cậu." Chỉ thấy giây tiếp theo, ác quỷ khát máu giật giật khóe môi, giơ tay lên nhanh như chớp, hướng ra bên ngoài nã một phát súng.
"Đoàng" một tiếng, trong sân, một bóng người màu vàng tươi chậm rãi ngã xuống.
Một chút máu chảy ra từ máu giữa lông mày cô, chiếc váy xếp tầng trải dài trên mặt đất, giống như một bông cúc non được tắm trong máu.