Rơi Vào Ngân Hà

Chương 105: Tiệc cưới



Edit+beta: LQNN203

Váy màu vàng tươi nhẹ nhàng, vừa ấm áp vừa chói mắt, Tô Dao lấy váy ra khỏi hộp đen, dùng đầu ngón tay chạm vào một mảnh mềm mại.

Bên tai cô chợt vang lên lời nói của Chu Vũ Trần khi ở căn biệt thự xinh đẹp kia.

"Cô có ngửi thấy mùi máu không?"

"Đây là nơi mẹ tôi ngã xuống, ngày đó mẹ mặc một chiếc váy màu vàng tươi, làn váy tầng tầng lớp lớp, sáng chói giống như mặt trời, mẹ bảo vệ anh trai bằng cơ thể của mình."

"Hai mươi mốt năm rồi, anh tôi chưa từng đến đây kể từ khi được một người cảnh sát nhận nuôi. Tôi đoán anh ấy sợ hãi khi bước xuống con đường này."

Không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên trên thế giới này, chẳng có nghĩa lý gì khi họ chuẩn bị một chiếc váy giống hệt như Hạ Nhược Đàn đã mặc khi qua đời cho cô. Tô Dao tự nghĩ Hứa Tiềm đã biết cô là ai.

Một cơn gió thổi tới, cả căn phòng như đông cứng lại, Tô Dao cảm thấy lạnh cả người. Nếu cảnh năm đó tái hiện, Hứa Tiềm sẽ bắn vào đầu cô trước mặt Trần Ngân Hà, giống như Hạ Nhược Đàn đã ngã xuống trước mặt anh.

Tô Dao không dám tưởng tượng, liệu Trần Ngân Hà có phát điên nếu nhìn thấy cảnh tượng như vậy không.

Anh đã trải qua sự dày vò như địa ngục, thật vất vả mới đợi được trời trong nắng ấm, bầu trời đầy sao, nhưng lão điên kia muốn kéo anh xuống vực sâu hơn của địa ngục.

Tô Dao nắm chặt váy trong tay, nếu không phải Hạ Nhược Đàn yêu thích cái váy này, cô sẽ xé nát nó ngay tại chỗ.

Tô Dao nói: "Tôi đã mang theo quần áo của chính mình, không cần mặc cái này. Ngày cưới có nhiều người như vậy, mặc váy giúp Tiểu Uyển xách đồ rất bất tiện."

Người phụ nữ dẫn đầu nở một nụ cười như người dì tốt bụng nhà hàng xóm: "Cái váy này cô mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, ngày mai rất nhiều người đến, những đứa trẻ vô gia cư nghèo khổ đáng thương cũng đến, trẻ con chúng đều thích những chị mặc váy đẹp."

Tô Dao trong lòng chế nhạo, đối phương đang uy hiếp cô, nếu cô không mặc, con tin sẽ không được đưa ra tham gia tiệc cưới.

Tô Dao nhấc váy, ướm trên người cô, lạnh lùng nói: "Đúng, vừa vặn."

Người phụ nữ cười: "Thật là khéo, may theo dáng người và khí chất của cô."

Tô Dao cầm váy đi vào phòng, cô cần gặp Trần Ngân Hà, nói anh đừng để bị Hứa Tiềm lừa.

Khi Hứa Tiềm biết Trần Ngân Hà là cảnh sát nằm vùng, ông ta bắt đầu lên kế hoạch sử dụng những con tin đó để buộc cảnh sát phải phục tùng mình.

Tô Dao trái lại không cảm thấy ngạc nhiên, những điều này cảnh sát đã dự tính, như Trần Ngân Hà đã nói trước đây, dù hố lớn đến đâu thì cũng phải nhảy vào, sẽ không có cơ hội nào tốt hơn đám cưới này.

Tô Dao đứng bên cửa sổ và nhìn ra ngoài cổng, Trần Ngân Hà sẽ không đến vào lúc này, cô dâu chú rể không thể gặp nhau vào đêm trước đám cưới của họ.

Một bóng người cao gầy đi qua cổng, Tô Dao nhặt một viên đá nhỏ ném qua.

Lần này cô không ném vào lưng của Chu Vũ Trần, mà là ném xuống đất bên cạnh chân anh ta.

Chu Vũ Trần quay đầu lại, nhìn thấy Tô Dao ngoắc tay, dùng khẩu hình nói với anh ta: "Lại đây."

Chu Vũ Trần suy nghĩ một chút, liền gõ cửa nhà Hứa Tiểu Uyển.

Những người phụ nữ trong phòng nhìn thấy anh ta, người phụ nữ dẫn đầu nói: "Anh Chu, ngày mai là hôn lễ, lúc này anh không ở cùng chú rể sao?"

Chu Vũ Trần lấy trong túi ra một viên kẹo, liếc nhìn cửa phòng Tô Dao: "Lần trước tôi đến đây lấy một ít đồ của cô ấy, tôi đến trả lại."

Hứa Tiểu Uyển gọi người phụ nữ: "Dì Triệu, dì giúp con nhìn xem, hình thêu trên váy có phải không đúng lắm không, thắt lưng có chút chặt."

Tất cả những người ở đây sẽ không từ chối Hứa Tiểu Uyển, những người phụ nữ trong phòng vây quanh Hứa Tiểu Uyển, Chu Vũ Trần lùi lại hai bước, tiến vào phòng của Tô Dao.

Khi Tô Dao nhìn thấy Chu Vũ Trần bước vào, cô dùng tay đóng cửa lại, kéo anh ta đến nói: "Lần trước anh trộm hoa cúc của tôi tôi không so đo với anh. Tổng cộng có ba cây, trả lại cho tôi hai cây là được, giúp tôi chuyển lời đến Trần Ngân Hà."

Tô Dao cầm chiếc váy màu vàng tươi trên bàn lên: "Nói với Trần Ngân Hà rằng Hứa Tiềm biết tất cả, định dùng tôi để kích thích anh ấy, bảo anh ấy cẩn trọng, đừng bốc đồng. Nói anh ấy hãy tin tưởng tôi, tôi có chết cũng sẽ không để Hứa Tiềm biến mình thành công cụ uy hiếp anh ấy."

"Không, tôi sẽ không chết, anh ấy cũng phải sống sót ra khỏi đây."

Chu Vũ Trần nhìn hoa cúc non trên váy, dùng đầu ngón tay lưu luyến sờ sờ, áp vải dệt lên mặt mình cọ cọ, cứ như chiếc váy này là của Hạ Nhược Đàn.

Tô Dao: "Đừng cọ nữa, anh nhớ vừa rồi tôi nói cái gì không?"

Chu Vũ Trần gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tô Dao: "Nhớ kỹ, bất kể là chuyện gì xảy ra trong quá khứ, ít nhất hiện tại mục tiêu của chúng ta đều giống nhau. Cô cứu con tin của mình, Hứa Tiềm thuộc về tôi."

"Hứa Tiềm không phải là của anh. Cho dù ông ta tội ác tày trời như thế nào đi chăng nữa, có thể trừng phạt ông ta chỉ có luật pháp. Mọi tư hình gì cũng đều trái pháp luật," Tô Dao nhìn khuôn mặt rất giống Trần Ngân Hà của Chu Vũ Trần, "Tôi vẫn nói câu nói kia, anh đừng làm gì hết, khi mọi thứ kết thúc, hãy đi tự thú đi."

Chu Vũ Trần lấy trong túi ra viên kẹo mềm có vị đào lần trước: "Trả lại kẹo cho cô, thực xin lỗi, một cây hoa cúc tôi cũng sẽ không đưa cho cô."

Tô Dao: "... Đó là đồ của tôi, là tôi mang cho Trần Ngân Hà."

Chu Vũ Trần rũ mi xuống, thấp giọng nói: "Tôi không bao giờ cướp đồ của anh tôi, nhưng lần này, tôi chỉ cướp một lần này."

Nếu mang theo hoa cúc non nhỏ xinh như vậy đến gặp mẹ, mẹ nhất định sẽ rất vui. Một khi mẹ vui, có lẽ mẹ cũng sẵn sàng nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng như nhìn anh trai mình, dù chỉ là một giây, một giây thôi.

Tô Dao nhìn vầng sáng trong mắt Chu Vũ Trần, thời gian sáng rất ngắn, đại đa số thời gian đều mờ mịt xám xịt.

Tô Dao gọi Chu Vũ Trần: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Chu Vũ Trần không trả lời, quay đầu lại liếc nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, dán mắt vào ngôi sao sáng nhất, sau đó xoay người bước ra cửa: "Tôi sẽ chuyển lời cho cô."

Tô Dao đuổi theo hai bước, đưa viên kẹo trong tay cô vào tay Chu Vũ Trần.

Chu Vũ Trần tiếp nhận: "Kẹo cũng sẽ giao cho anh ấy."

Tô Dao: "Cái này là cho anh."

Chu Vũ Trần sửng sốt một chút, tựa hồ không thể tin được mình có thể nhận được chuyện tốt như vậy. Một hồi lâu mới khôi phục tinh thần lại, cong khóe môi: "Cảm ơn."

Anh ta bước tới cửa, đặt tay lên nắm cửa: "Khoảng thời gian dài trước kia tôi không thể hiểu, tại sao anh tôi lại thích cô, cô vừa nghèo vừa hung dữ, lại là cảnh sát, ngoại trừ xinh đẹp ra thì không có bất kỳ ưu điểm gì."

Tô Dao: "..." Vừa nghèo vừa hung dữ, đây là tính từ hình dung mới mẻ gì vậy.

"Hiện tại xem ra tôi đã hiểu một chút," Chu Vũ Trần nói, xoay nắm cửa, "Anh trai thật sự rất may mắn."

Chu Vũ Trần ra khỏi nhà của Hứa Tiểu Uyển và trở về nơi ở của anh ta ở cuối phía Tây của ngôi làng.

Cả ngôi nhà chỉ có hai người sống, anh ta và Trần Ngân Hà, họ sống ở hai căn phòng cách xa nhau nhất.

Trần Ngân Hà đang nằm trên giường thì nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gõ cửa từ ngoài cửa: "Anh, em vào được không?"

Trần Ngân Hà xoay người, không hé răng.

Ngoài cửa lại vang lên giọng nói: "Cô ấy bảo em chuyển lời đến anh."

Trần Ngân Hà đứng dậy mở cửa.

Chu Vũ Trần đang cầm trong tay một cái gối nhỏ cũ kỹ, Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn anh ta, cau mày, lộ ra vẻ không hoan nghênh: "Chú mang gối đến làm gì?"

Chu Vũ Trần nhìn xuống bức tranh thêu đã sờn rách trên gối, chiếc gối này từng là của Trần Ngân Hà, hình thêu trên đó là do chính tay Hạ Nhược Đàn thêu.

Anh ta bị Chu Chính Thanh bắt đi khỏi Hạ Nhược Đàn ngay khi mới sinh ra, nếu không bà sẽ bóp chết anh ta, cho đến khi anh ta được bốn năm tuổi mới được đưa từ bên ngoài về.

Trong tháng đầu tiên Trần Ngân Hà không biết anh ta là con của Chu Chính Thanh, anh rất vui khi có một cậu bé xinh đẹp như vậy đến nhà. Đây là đứa trẻ đầu tiên anh nhìn thấy không cách tuổi anh là mấy, nên được anh rất quý mến, nhiệt tình và vui vẻ đưa anh ta đi khắp nhà chơi.

Mỗi đêm Chu Vũ Trần đều ôm cái gối nhỏ này gõ cửa phòng ngủ của Trần Ngân Hà, chen vào trên giường nhỏ cùng anh.

Cho đến khi Trần Ngân Hà biết lai lịch của anh ta, anh không bao giờ cho anh ta vào phòng nữa, ánh mắt anh nhìn anh ta không khác gì Chu Chính Thanh, trong mắt chỉ có hận ý và nguyền rủa.

Một tháng ngắn ngủi đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh ta, từ đó đến nay anh ta không bao giờ thấy Trần Ngân Hà cười với mình nữa, rõ ràng họ là người ruột thịt thân thiết nhất trên đời này.

Trần Ngân Hà nhìn Chu Vũ Trần với ánh mắt xa cách: "Cô ấy bảo chú nói gì?"

Chu Vũ Trần đặt chiếc gối nhỏ mà anh ta mang theo bên cạnh gối của Trần Ngân Hà: "Hứa Tiềm đã chuẩn bị cho cô ấy một chiếc váy màu vàng tươi mà mẹ từng mặc. Có vẻ là đặc biệt nhằm vào anh và em."

Chu Vũ Trần cởi dép lê, nằm trên giường của Trần Ngân Hà như khi anh ta còn nhỏ: "Cô ấy cũng dặn anh phải cẩn thận, đừng làm theo yêu cầu của Hứa Tiềm, nói rằng cô ấy sẽ không để mình trở thành công cụ của Hứa Tiềm uy hiếp anh."

Trần Ngân Hà đứng bên giường, nhìn xuống Chu Vũ Trần: "Xuống khỏi khỏi giường tôi."

Chu Vũ Trần túm chăn bông nhích đến mép giường: "Em chỉ chiếm một phần ba, nửa đêm sẽ không ngáy, cũng sẽ không cướp chăn."

"Chú sẽ không cướp chăn, mà chú là người cướp chăn nhiều nhất," Trần Ngân Hà câu môi dưới chế nhạo, "Xuống khỏi giường tôi."

Chu Vũ Trần nhướng mắt: "Cô ấy còn có những lời khác muốn em nhắn cho anh, chuyện rất quan trọng, sáng mai em sẽ nói với anh." Nói xong nhắm mắt lại.

Trần Ngân Hà đứng bên giường dùng chân đá vào người Chu Vũ Trần: "Xuống dưới!"

Nếu Hứa Gia Hải dám nằm trên giường của anh như thế này, trong vòng ba giây Hứa Gia Hải sẽ biến thành một cái xác.

Đối với Chu Vũ Trần, tình cảm của Trần Ngân Hà dành cho anh ta rất phức tạp, một mặt anh hận dòng máu Chu Chính Thanh chảy trên người anh ta, anh ta sinh ra và tồn tại chính là tội lỗi, mặt khác anh lại nhịn không được thông qua Chu Vũ Trần nhìn ngắm Hạ Nhược Đàn.

Ngày mai chính là ngày giỗ của Hạ Nhược Đàn, cuối cùng Trần Ngân Hà vẫn là lên giường, anh ngủ ở phía trong, quay lưng lại với Chu Vũ Trần, không muốn gần với anh ta.

Trong bóng tối, giọng nói của Chu Vũ Trần vang lên: "Có thể ở bên anh trai như thế này, cứ như vậy chết đi cũng rất tốt."

Trần Ngân Hà nhích vào tường: "Câm miệng!" Bệnh nhõng nhẽo.

Chu Vũ Trần mỉm cười ngừng nói, lắng nghe tiếng thở của Trần Ngân Hà, cho đến rạng sáng mới chợp mắt một lúc.

...

Tiếng pháo từ ngoài cửa sổ vang lên, đánh thức thôn xóm yên bình, Trần Ngân Hà xuống giường nhìn Chu Vũ Trần đang ngủ say: "Dậy đi."

Chu Vũ Trần chậm rãi mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt, đôi mắt mềm mại nhập nhèm sau khi tỉnh dậy càng khiến anh ta giống Hạ Nhược Đàn hơn.

Trần Ngân Hà nghiêng mắt, vẫn không cho Chu Vũ Trần sắc mặt tốt: "Bây giờ có thể nói rồi chứ, cô ấy để lại cho tôi lời quan trọng gì?"

Chu Vũ Trần xuống giường, đi dép lê, xoay người cầm lấy cái gối đầu giường, đứng dậy chậm rãi đi về phía cửa, anh ta thậm chí không dám nhìn vào mắt Trần Ngân Hà: "Nên nói em cũng đã nói hết đêm qua rồi, không còn gì để nói nữa."

Nói xong kéo tay nắm cửa.

Trần Ngân Hà đi theo về phía trước vài bước, nắm lấy vai Chu Vũ Trần, tàn nhẫn kéo anh ta lại, vẻ mặt tức giận sau khi bị lừa: "Đừng giở trò ngớ ngẩn như vậy với tôi."

Chu Vũ Trần đọc được một tia chán ghét trong mắt Trần Ngân Hà, cụp mắt xuống, mỉm cười: "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, mẹ nhất định không muốn nhìn thấy anh tức giận đâu."

Trần Ngân Hà buông tay: "Đừng làm chướng mắt tôi nữa, biến đi càng xa càng tốt."

Ngoài sân có tiếng nhạc xập xình, dân làng thu xếp hôn lễ đã đến.

Tô Dao nhìn chiếc váy màu vàng tươi trước mặt, do dự một chút rồi mặc vào.

Trong phòng khách có rất nhiều người, Hứa Tiểu Uyển đang ngồi trước bàn trang điểm được một người phụ nữ vây quanh chải đầu.

Chỉ có một người đàn ông trong căn phòng đầy phụ nữ, Hứa Gia Hải.

Hứa Tiểu Uyển cầm trong tay một chiếc kẹp tóc tua rua, quay đầu hỏi Hứa Gia Hải có đẹp không, Hứa Gia Hải liếc nhìn rồi cười: "Đẹp."

Hứa Tiểu Uyển vui vẻ cài chiếc kẹp tóc lên búi tóc đã chải, nhìn vào gương, hai má ửng đỏ, giống như một cô dâu đang yêu thực sự.

Người phụ nữ chải tóc gọi Tô Dao đến, chải cho cô một mái tóc công chúa. Phần tóc hai bên được tết lỏng, buộc sau đầu, ghim một chiếc kẹp tóc hình hoa cúc non, phần tóc bên dưới được buông xõa và thả sau vai.

Tóc cô đen như màn đêm, trải trên một màu vàng tươi, hai màu ở cùng một chỗ, nóng rực như bông cúc non trong nắng chiều.

Mười giờ sáng, tiếng nhạc mừng từ xa đến gần vang lên, một nhóm người đi qua từ đầu phía Tây của ngôi làng, dẫn đầu là Trần Ngân Hà mặc hỉ phục màu đỏ tươi, một bên là Chu Vũ Trần mặc áo sơ mi màu hồng nhạt.

Tô Dao ra khỏi sân, đứng ở cổng nhìn về hướng Trần Ngân Hà.

Khi nhìn thấy cô, anh hơi giật mình, ánh mắt anh dán chặt vào cô không thể nào dứt ra được.

Hai người cách đám đông và tiếng trống ồn ào nhìn nhau, Tô Dao chưa bao giờ nhìn thấy Trần Ngân Hà trong bộ quần áo màu đỏ tươi, làn da của anh rất trắng, tóc và mắt màu đen, bộ quần áo đỏ như máu khiến anh trông giống yêu nghiệt.

Với tư cách là bạn bè thân thích của nhà gái, Tô Dao đứng ở cửa, cùng những người khác đòi bao lì xì của chú rể, sau khi đưa bao lì xì thì anh mới được vào cửa đón dâu.

Tô Dao không có tâm tư chơi đùa, diễn cũng không muốn diễn, lòng nghĩ đến hành động của cảnh sát.

Phần còn lại của tâm trí cô đổ dồn vào Trần Ngân Hà, đôi mắt cô bỏ qua màu đỏ, dừng lại trên môi anh và yết hầu nhô lên, không hiểu sao lại nghĩ đến hai chữ "động phòng".

Người bên cạnh Trần Ngân Hà đang phát những bao lì xì màu đỏ, còn anh không nhúc nhích, khoanh tay đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Ngay từ ngày đầu bước chân vào ngôi làng này, anh đã như thế này, lười diễn, không kết thân với ai, nhìn còn máu lạnh hơn đám sát thủ này.

Chỉ khi nhìn Tô Dao, vẻ lạnh lùng trong mắt anh mới tan chảy, có lẽ chính anh cũng không nhận ra dù là tình huống nào, khóe môi anh không khỏi hơi nhếch lên khi nhìn thấy cô.

Năm giờ chiều, mặt trời ngã về phía Tây, bầu trời rực rỡ hoàng hôn.

Những tia nắng như lửa và máu trải khắp núi rừng xa gần, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời. Một vài tia sáng màu cam mạnh mẽ xuyên qua những đám mây đập vào những viên gạch xanh và ngói đỏ lớn nhỏ của ngôi làng, bắn xiên từ bầu trời xuống như một lưỡi dao sắc bén.

Tô Dao bước vào sảnh tiệc và bình tĩnh quan sát, dân làng ngồi ở giữa, con tin ngồi trên ba chiếc bàn trong góc.

Độ tuổi của các con tin là khác nhau, nhỏ nhất là ba bốn tuổi, lớn nhất là mười ba mười bốn tuổi, hầu hết trong số chúng là dưới mười tuổi. Chúng hiếm khi có cơ hội được thả ra, trông có chút sợ hãi.

Tô Dao nhìn về phía bàn chính, Hứa Tiềm đang ngồi trên ghế chính, mặc một chiếc áo vạt sam màu be, trên khuôn mặt già nua khô quắp nở một nụ cười.

Lão sát thủ độc ác khát máu giết vô số người này lại có một sự nhạy bén khác thường, như có mắt sau lưng, quay đầu liếc nhìn Tô Dao, khi cô đi tới hắn nở nụ cười hài lòng: "Cô mặc chiếc váy này rất phù hợp."

Tô Dao nhếch môi không nói gì, nhìn chằm chằm vào vết sẹo lớn xấu xí trên cổ Hứa Tiềm.

Hứa Tiềm sờ sờ cổ của hắn, giọng nói khàn khàn: "Có biết chuyện này xảy ra như thế nào không?"

Tô Dao không hề tỏ ra hứng thú cho đến khi Hứa Tiềm cong khóe môi nói: "Là bị người cắn. Cô đã từng thấy có người cắn thịt người và uống máu người chưa?"

Hứa Tiềm mỉm cười, những nếp nhăn già nua và nhăn nheo trên khuôn mặt khiến ông ta giống như một ông già sắp chết, nhưng thật ra chỉ giống như vậy.

Tô Dao ngồi xuống nói: "Ông biết Trần Ngân Hà hận ông, muốn ăn thịt uống máu ông, ông vẫn dám gả con gái ông yêu nhất cho anh ấy, ông không sợ anh ấy một dao giết chết con gái của ông sao?"

Hứa Tiềm nhìn chiếc váy vàng rực rỡ của Tô Dao: "Biết tại sao tôi không chọn Chu Vũ Trần không?"

"Không giống như Chu Vũ Trần, Trần Ngân Hà là đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi người phụ nữ hiền lành và tốt bụng đó. Cho dù cậu ta có hận tôi đến chết, cậu ta cũng sẽ không ra tay với Tiểu Uyển vô tội."

Tô Dao cắn chặt răng hàm sau, quả nhiên lão điên này không nói sai lời nào.

Sáu giờ ba mươi phút tối, trời đã nhá nhem tối, cả thôn chìm vào bóng tối, trong đó ẩn hiện ánh sáng đỏ rực.

Tô Dao bước tới cửa nhìn lên rừng núi rậm rạp bên ngoài thôn, cô biết có hơn năm trăm cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang và cảnh sát rừng đang mai phục nơi cô không thể nhìn thấy.

Xe chỉ huy của Cục phó Vương đã đậu cách đó mười ki lô mét, chỉ cần bất kỳ ai trong số cô, Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà ra hiệu, cảnh sát sẽ bao vây nơi này theo kế hoạch.

Tô Dao quay người bước vào sảnh tiệc, chờ cơ hội tìm cách chuyển con tin đến nơi an toàn.

Hầu như toàn bộ người trong thôn đều tập trung ở đây, rõ ràng không thể tập kích được, tập kích cũng quá nguy hiểm.

Thời điểm tốt nhất nên là sau khi tiệc cưới kết thúc, trên đường đưa con tin về nơi giam giữ.

Tô Dao im lặng quan sát, có năm người đang canh giữ con tin, tất cả đều cầm súng trên tay. Cô đang suy nghĩ về việc làm thế nào để cứu những con tin này một cách lặng lẽ.

Hứa Gia Hải đang đứng bên cửa hút thuốc, Tô Dao bước tới, thấp giọng hỏi: "Có cách nào không?"

Hứa Gia Hải hít vào một hơi, quay đầu liếc nhìn một bên sân khấu, là hướng Hứa Tiểu Uyển: "Tôi thử xem."

Anh ta chuẩn bị trước một bao thuốc lá, sợi thuốc đã được bỏ bột thuốc vào, người hít phải sẽ hôn mê.

Người dân ở đây rất cẩn trọng với những người từ bên ngoài đến, tuyệt đối không thể nhận thuốc lá của anh ta.

Nhưng họ sẽ không bao giờ từ chối Hứa Tiểu Uyển.

Hứa Gia Hải dập tàn thuốc, xoay người đi về phía sân khấu.

Quá trình tổ chức tiệc cưới trong làng rất đơn giản, cộng với thái độ cực kỳ bất hợp tác của Trần Ngân Hà, quy trình đơn giản trở nên đơn giản hơn. Cô dâu mời rượu và thuốc các trưởng bối, nghi thức xem như hoàn thành.

Các con tin sẽ không được ở lại cho đến cuối cùng, thời điểm hai phần ba của bữa tiệc họ sẽ bị mang đi.

Năm người dân làng làm nhiệm vụ quản thúc đưa con tin ra khỏi sảnh tiệc, chuẩn bị đi theo con đường trở về nhà tù.

Hứa Gia Hải đã đứng bên cạnh Hứa Tiểu Uyển, ở bên cạnh cô với tư cách là bạn của nhà gái, nhìn cô nâng ly và đưa thuốc lá: "Sao một số người đã rời đi sớm rồi, cô đã mời họ thuốc lá và rượu chưa?"

Hứa Tiểu Uyển nhìn về phía cổng: "Không, bố em nói họ phải chăm sóc những đứa trẻ vô gia cư đó, không thể uống rượu."

"Vậy thì họ vất vả rồi," Hứa Gia Hải giả vờ vô tình nói, "Nếu không thì mời thuốc?"

Hứa Tiểu Uyển nhướng mắt cười với Hứa Gia Hải: "Được, anh giúp em lấy thuốc và một chiếc bật lửa."

Một người phụ nữ khôn khéo nhanh chóng chạy theo: "Tiểu Uyển, bên ngoài trời tối và lạnh, cháu làm gì ở ngoài?"

Hứa Tiểu Uyển quay đầu lại nói: "Không khí trong phòng ngột ngạt quá, cháu đi ra ngoài hít thở một chút. Dì Triệu, vừa rồi cháu không ăn nên hơi đói, dì nói đầu bếp xào trứng cho cháu đi, dì thương cháu nhất mà."

Hứa Gia Hải trầm mặc nhìn Hứa Tiểu Uyển, cô không nói một lời về việc anh yêu cầu cô đưa thuốc lá cho những người canh giữ đó.

Hứa Gia Hải cùng Hứa Tiểu Uyển bước ra khỏi nhà, váy của Hứa Tiểu Uyển quá dài, gót giày cũng quá cao, nếu cứ đi như thế này thì không thể đuổi theo bọn giam giữ đã đưa con tin về trại giam.

Hứa Gia Hải dừng lại: "Tôi cõng cô qua đó."

Hứa Tiểu Uyển cười: "Được, nhưng gần đây em hơi mập, sợ anh cõng không được."

Hứa Gia Hải cúi xuống, để Hứa Tiểu Uyển trèo lên, cõng cô đi về phía trước, cô không nặng chút nào, nhẹ hơn những cô gái bình thường.

Họ nhanh chóng bắt kịp mục tiêu.

Hứa Tiểu Uyển xuống khỏi lưng Hứa Gia Hải, đi tới trước mặt năm người canh giữ: "Chú, cháu còn chưa mời các chú một điếu thuốc, sao các chú lại bỏ đi rồi?"

Vừa nói cô vừa cầm điếu thuốc mà Hứa Gia Hải đưa, phát cho mỗi người một điếu.

Người cầm đầu là một người đàn ông ngoài bốn mươi, xua tay: "Bác sĩ nói phổi của chú không tốt, bảo chú bỏ thuốc lá."

Lòng Hứa Gia Hải căng thẳng, chỉ nghe thấy người đàn ông mỉm cười nói tiếp: "Có điều, chú nhất định sẽ nhận điếu thuốc hỉ của Tiểu Uyển."

"Ấy, cháu khóc cái gì, kết hôn thì là người lớn rồi, không được khóc suốt. Nào, đưa thuốc cho chú."

Hứa Tiểu Uyển lau nước mắt, bật lửa châm thuốc cho bọn họ: "Bố đang chờ cháu, cháu đi trước."

Nói xong cô xoay người kéo cánh tay Hứa Gia Hải: "Đi thôi, anh Gia Hải."

Hứa Gia Hải ngồi xổm xuống: "Tôi cõng cô."

Hứa Tiểu Uyển leo lên lưng Hứa Gia Hải: "Ánh trăng hôm nay thật đẹp, chúng ta chậm rãi đi dạo đi."

Hứa Gia Hải: "Được."

Không lâu sau khi bọn họ đi ra ngoài, chất bột trong điếu thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, năm người canh giữ im lặng ngã xuống.

Tô Dao bí mật đi theo, vụt ra từ phía sau con dốc ở bên cạnh, nói với các con tin bằng một giọng trầm thấp: "Các bạn nhỏ, đừng lên tiếng, nghe lệnh của cô. Cô là cảnh sát, đến đây đưa các con về nhà."

*****

Editor: Sắp hoàn truyện rồi mọi người ới~~