Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!)

Chương 33: Cưỡng bức




Sau khi tức giận công tâm, Vinh Tuyệt Trần bất tỉnh suốt một tuần liền, cơ thể hư nhược, nội công tan biến, không khác gì một phế vật. Không thể ngồi yên nhìn nàng càng ngày càng yếu đuối, Tiêu vương gia dẫn theo Tuyệt Phong, Tuyệt Vân một đường rong ruổi đến Ngụy quốc đưa Quỷ Y trở về.
Trần Cúc thay thiếu chủ mỗi ngày tận tình nấu thuốc chăm sóc nhưng đúng lúc này Đa Tinh Lan lại sắp lâm bồn. Nàng phải vội vàng trở về. Vinh Tuyệt Trần nằm lại trong hoàng cung chỉ còn Trần Mai bên cạnh. Một buổi sáng, nắng nhẹ chiếu vào giường mỹ nhân, hai mí mắt chợt rung động mở ra, đôi môi khô lên tiếng.
-Có ai ở đây không? Ta làm sao thế này?
-Tiểu thư, là em đây, người có nhận ra em không? Tiểu Mai chạy vội vào bắt lấy tay nàng.
-Dĩ nhiên rồi, nha đầu ngốc. Đây là đâu, sao lạ vậy?
-Đây là hoàng cung, Tiểu Cúc phải về giúp đại tẩu của người lâm bồn nên hoàng thượng sai ngự y chăm sóc bệnh tình cho tiểu thư.
-Đâu phải là bệnh nan y gì, ta chỉ là khí huyết công tâm, nội lực phản phệ mất hết mà thôi. Khụ khụ…
Vinh Tuyệt Trần che miệng ho, thấp giọng nói, hàng mi rưng rưng cố không bật ra tiếng khóc yếu mềm, Tiểu Mai đứng bên đỏ hồng vành mắt, chủ tớ nhìn nhau một lúc cuối cùng không thể kiềm lại để nước mắt rơi ướt tấm chăn nhung bằng tơ thượng hạng.
Một bóng đen đứng chờ bên ngoài đã lâu, nghe tiếng nức nở thương tâm liền đẩy cửa xông vào, ôm lấy bờ vai yếu đuối của nàng, ấm giọng chua xót khuyên nhủ.
-Lỗi do ta, nếu ta không mờ mắt nhận lầm người, nàng sẽ không phải một mình bôn ba vất vả… Hy vương gia lúc này giống như trở thành một con người khác, vỗ về nàng.
-Là ngươi, mau tránh ra, ta khinh bỉ ngươi. Vinh Tuyệt Trần nhận ra người vừa đến, hai tay xô mạnh nhưng vốn cơ thể không còn chút sức lực khiến cho hành động giống như làm nũng, Lăng Gia Hy càng ôm chặt hơn.
-Trần nhi, dù nàng không còn võ công, ta vẫn sẽ nguyện một đời bảo vệ nàng. Ta biết ta sai rồi, nàng đừng giận ta!
-Ha, ta chưa bao giờ giận ngươi, ta hận ngươi. Chúng ta đã tuyệt tình ở vườn hoa vương phủ, ngươi cho ta một chưởng chặt đứt tất cả. Ngươi quên nhanh vậy sao? Nàng quay quắt, vùng vẫy. Tiểu Mai đứng bên cạnh kinh hoảng phút chốc bình tĩnh lên tiếng.
-Hy vương gia, ngài mau thả tiểu thư ra ngay, đây là hoàng cung không phải phủ đệ của ngài. Ta không ngại gọi lính gác đến kéo ngài ra đâu!
-Nha đầu ngươi là cái gì dám vô lễ với ta. Ngươi gọi đi, xem chúng sẽ nghe ta hay nghe ngươi.
-Lăng Gia Hy, ngươi càng lúc càng quá quắt, ta thật có mắt như mù mới xem trọng ngươi. Mau buông ta ra.
-Trần nhi, ta biết lỗi của mình rồi, nàng hãy cho ta cơ hội.
-Cơ hội, buồn cười… ngươi không nhìn lại mình đã từng đối xử với ta như thế nào sao, cút ngay.
-Hy vương gia, ngài hãy mau rời khỏi. Nơi đây không đón chào ngài.
Nhìn hai chủ tớ trước mặt người qua tiếng lại cố gắng xua đuổi hắn. Lăng Gia Hy rốt cuộc nổi giận, vung chưởng đánh về phía Tiểu Mai. Vì bất ngờ, phần vì năng lực kém hơn, Tiểu Mai trúng chưởng, đầu đập vào cột trụ ngã xuống bất tỉnh. Vinh Tuyệt Trần hoảng hồn té xuống giường, bò tới bên nàng, kiểm tra mạch và hơi thở, xác định nàng chỉ tạm thời hôn mê, tảng đá trong lòng mới bỏ xuống, tức giận nghiến răng quay lại chỉ thẳng vào kẻ đang tối sầm lại vì ức chế.
-Ngươi giỏi lắm, Lăng Gia Hy, người của ta ngươi cũng dám đánh. Ngươi cút nhanh cho ta. Ngay ngày mai, ta sẽ xin hoàng thượng hạ chiếu hòa ly, đường ai nấy đi.
-Nàng vừa nói gì, mau lặp lại.
-Ta nói ngươi với ta sẽ hòa ly, không còn quan hệ, nước giếng nhất định không phạm nước sông… A… ngươi làm gì…
Nàng đang lớn giọng thét vào mặt hắn thì cảm thấy thân thể bị nâng lên ném vào chiếc giường bông rộng lớn. Lăng Gia Hy gương mặt vặn vẹo dữ tợn, kéo áo bào vất xuống đất lộ ra thân thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. Vinh Tuyệt Trần nhận thấy ý đồ bất chính của hắn, nép sát vào bên trong dùng hai tay bọc kín cơ thể.
-Hòa ly? Nàng muốn hòa ly để thuận lợi tiến đến với Nhị ca phải không? Ta không cho phép, nàng vốn là vương phi của ta, cả đời này đừng hòng thay đổi.
Hắn cúi xuống nắm lấy y phục của nàng, xé rách từng mảnh. Cơ thể yếu đuối, Vinh Tuyệt Trần cố gắng phản kháng nhưng không được, đôi môi hé mở hét lên “Không được chạm vào ta, ngươi tránh ra, mau cút đi…” Nàng càng vùng vẫy, hắn càng làm tới, đôi mắt vằn lên những sợi tơ máu. Lăng Gia Hy cột hai bàn tay trắng nõn của nàng lên thành giường, tay còn lại giữ chặt gương mặt của nàng hôn tới tấp. Vinh Tuyệt Trần rơi nước mắt bất lực, đôi môi thở hổn hển bị hắn điên cuồng chiếm lấy, mút hết những hương vị ngọt ngào lẫn mặn chát.
Cả người nàng bị hắn khinh bạc, xiêm y tan tác rơi đầy trên sàn. Lăng Gia Hy tháo đi chiếc yếm bạch liên trắng phau vứt bỏ phòng tuyến cuối cùng, ra sức đoạt lấy hai chú thỏ con núng nính, khi dễ hạt đào hồng đượm.Vinh Tuyệt Trần giật nảy người, cơ thể nóng rực, sức lực tiêu tán. Vô lực chịu trận, hai mắt nhắm nghiền, Lăng Gia Hy thấy nàng không phản kháng, tức giận buông bỏ đôi bạch thỏ cúi xuống động thân đi vào, hài lòng nhìn gương mặt nàng trở nên trắng bệch, hai mắt mở to, răng cắn chặt vào môi ngăn mình bật ra tiếng thét kinh tởm. Hắn luật động thân mình, không kìm lại được dù biết nàng đang rất đau, rất khổ sở nhưng bên trong nàng làm hắn phát điên, ấm áp và chặt chẽ cuốn lấy. Không biết hắn đã dày vò nàng bao lần, đến khi hắn gục xuống thì bên ngoài trời đã tối, Tiểu Mai vẫn chưa tỉnh lại còn mỹ nhân dưới thân hắn cũng chìm vào cơn mê.
Sáng hôm sau, Lăng Gia Hy thức dậy đã không nhìn thấy nàng, nha đầu ngất xỉu cũng biến mất. Hắn vội mặc lại y phục, đẩy cửa bước ra thì bị một thanh gỗ đập vào chân quỳ xuống. Ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng vào mặt, hắn chật vật nhìn về phía trước. Phụ hoàng, Vinh lão thừa tướng cùng gia quyến đang nổi trận lôi đình, hắn không quan tâm quay khắp nơi tìm kiếm nàng, chỉ thấy Tiểu Mai một đầu băng trắng ôm lấy tiểu thư vô hồn ngồi bất động trên ghế đá.
-Nghịch tử, nhớ xem hôm qua ngươi đã làm nên chuyện tốt gì? Hoàng thượng Lăng Gia Lạc đi tới tát vào mặt hắn.
-Nhi thần không có, nàng là thê tử nhi thần, chuyện này là thiên kinh địa nghĩa. Hắn chùi vết máu trên môi, kiên định nói.
-Ngu xuẩn, trước đây ngươi không thèm đếm xỉa gì đến người ta, giờ lại cưỡng bức… ngươi còn dám nói “thiên kinh địa nghĩa”. Súc sinh! Vinh La Hiển đi tới bên tiểu muội điên cuồng đáp.
-La Thiên, ta… Hoàng thượng lắp bắp, quẫn bách nhìn vào người vừa là bằng hữu, vừa là thân đệ.
-Hy vương gia, ngươi định làm thế nào với Tiểu trần nhà ta? Vinh lão thừa tướng nén giận hỏi.
-Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, dùng cả đời này bù đắp lại lỗi lầm đã gây ra! Ta sẽ hưu Hạ Hồng Hoa, độc sủng một mình Vinh Tuyệt Trần nàng. Lăng Gia Hy kiên định nói.
-KHÔNG ĐƯỢC…
Chẳng biết làm sao xuất hiện, nhưng Hạ Hồng Hoa đã chạy tới nơi, vừa kịp nghe thấy những lời tàn nhẫn của Hy vương gia, nàng ta hét lên ngăn cản, quỳ sập xuống dập đầu với hoàng thượng.
-Hoàng thượng, tiện nữ biết mình lừa dối thánh nhan, phạm vào đại kị, nhất định phải chém, nhưng xin ngài đừng để vương gia hưu tiện nữ. Tiện nữ đang có thai, cầu xin người…
-CÁI GÌ????
Tất cả những người có mặt cơ hồ hét lên. Vinh Tuyệt Trần lúc này đột nhiên có phản ứng, đưa mắt nhìn qua lắc đầu. Lăng Gia Lạc một lần bị lừa, giờ cẩn trọng ra lệnh cho mời toàn bộ ngự y đến xem mạch. Vinh La Thiên sai nhi tử nhỏ nhất ra roi thúc ngựa về phủ đưa cả Trần Cúc tới. Kết luận đều cho thấy, Hạ Hồng Hoa đã mang thai 2 tháng vẫn chưa ổn định, không nên kích động.
Lăng Gia Hy gương mặt đen lại, tức giận đấm ngực nhìn mỹ nhân bên kia vẫn trầm mặc. Đột nhiên, Nàng ngửa cổ nhìn trời, cười vang một tiếng té xuống bất tỉnh. Mọi người lo lắng chạy lại, nỗi đau xé lòng, Vinh lão thừa tướng biết trinh tiết đối với một người con gái cực kì quan trọng, đây lại là nữ nhi ông thương yêu nhất, rốt cuộc ông phải làm sao?
-Phụ thân… Vinh La Phi lên tiếng.
-Ta hiểu, Hy vương gia, ta tạm thời giao nữ nhi cho ngươi. Huyết mạch hoàng gia không thể bỏ. Nhưng ngươi nhất định nên biết thân phận mà chăm sóc tốt cho Tiểu Trần hơn, nếu nó một lần nữa bị tổn thương thì ngươi cũng đừng hi vọng được yên ổn.
-Thật, Vinh thừa tướng chịu giao nàng cho ta. Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, ngài hãy yên tâm.
Lăng Gia Hy như nhận được đại ân, đứng dậy khập khiễng đi tới, ôm nàng vào trong tay, coi như trân bảo bỏ mặc cả Hạ Hồng Hoa đang mang giọt máu của mình quỳ giữa nắng. Đôi mắt toát ra lửa hận, bàn tay bấu vào nhau, đôi môi bị cắn chặt, nàng ta thầm nhủ trong lòng sẽ trả mối hận hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.