Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 64: Mùa thu năm ấy, một ngày bình thường...




Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ ngẩn ra, theo bản năng muốn mở miệng từ chối.
Thẩm Tấn lại khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp: "Được, xin được bồi thầy Lâm uống một tách trà."
Thu Tuỳ mấp máy môi, nuốt lại tất cả những gì cô muốn nói.
Cô chớp mắt, bình tĩnh kéo góc áo Thẩm Tấn, nhỏ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên anh và thầy Lâm gặp nhau..."
Thẩm Tấn cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi nói: "Như thế nào? Em đang lo lắng cho anh à?"
"Đừng quên, chồng sắp cưới của em không gì là không làm được, mưu lược thì có thể làm đầu tư, sức mạnh thì có thể chẻ củi", Thẩm Tấn nhẹ nhàng nhéo má cô, thúc giục: "Em xuống lầu đi, giúp vợ thầy trước."
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc.
Thẩm Tấn nói đúng, là một nhà tư bản trẻ tuổi đầy triển vọng, chắc hẳn trên thương trường, anh đã nhìn qua không ít khói thuốc súng trong tĩnh lặng. Hơn nữa, thầy Lâm đương nhiên sẽ không làm gì quá đáng với Thẩm Tấn.
Do cô đã lo lắng quá nhiều.
Nghĩ đến đây, Thu Tuỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chào Lâm Hoà Dự rồi đi xuống lầu trước.
Khi đến góc cầu thang trên tầng hai, Thu Tuỳ không biết vì sao, ngước lên nhìn thoáng qua.
Thẩm Tấn đỡ Lâm Hoà Dự đi lên tầng ba.
Lâm Hoà Dự hôm nay đã bước sang tuổi tám mươi, dù có chăm sóc cơ thể tốt đến đâu, tật xấu lớn lớn bé bé cũng không ít được, cách đây không lâu ông vô tình bị ngã trong phòng tắm, bây giờ phải chống gậy để đi lại.
Dù phải chống gậy nhưng Lâm Hoà Dự bước đi cực kỳ thong thả.
Lúc này, Thẩm Tấn thu liễm lại vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của mình, cung kính đỡ Lâm Hòa Dự lên cầu thang tầng ba.
Thu Tuỳ dừng bước chân, chớp mắt nhìn cảnh tượng này, cô đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thẩm Tấn từ trước tới nay luôn quen sống không kiêng nể gì, cả đời xuôi gió xuôi nước, có thể nói cô là chướng ngại vật duy nhất khiến anh vấp ngã, ngày thường thấy ai cũng đều là một bộ dáng thong dong ngạo mạn, nhưng cũng không làm người ta phiền chan, có lẽ bởi vì anh có khả năng cùng sự tự tin.
Thu Tuỳ chỉ gặp qua bố mẹ Thẩm Tấn từ xa vào ngày thi tuyển sinh đại học đầu tiên, tuy nhiên, cô không nhìn rõ diện mạo của bố mẹ Thẩm Tấn, cũng không biết Thẩm Tấn đã giao tiếp với bố mẹ anh như thế nào, chỉ có thể từ quần áo mà đánh giá nền tảng gia đình của họ khá cao.
Ngoại trừ những trưởng bối như Antip, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Tấn thân thiết với một trưởng bối không có mối quan hệ công việc.
Anh không hề có chút kiêu ngạo thường ngày, cả người cung kính lại khiêm tốn, thần sắc nghiêm túc, thậm chí còn cố tình đi chậm lại để phù hợp với tốc độ của Lâm Hoà Dự.
Thu Tùy đứng đó nhìn một lúc rồi quay người tiếp tục đi xuống lầu.
Cô không biết tại sao, nhưng sau khi nhìn thấy khía cạnh hoàn toàn khác của Thẩm Tấn khi đối mặt với Lâm Hoà Dự, cô có vẻ thích Thẩm Tấn hơn.
Đồng thời, Thu Tuỳ cũng cảm thấy vui mừng không kìm được.
Tính cách của Thẩm Tấn luôn lười biếng, rõ ràng biết Thẩm Viên là học trò của Lâm Hoà Dự, nhưng anh chưa từng đưa Thẩm Viên đến đây, điều này chứng tỏ Thẩm Tấn thực sự không mấy hứng thú với thư pháp.
Thu Tuỳ trước đây lo lắng Thẩm Tấn sẽ không hòa hợp với Lâm Hoà Dự nên cô mới muốn vội vàng từ chối lời mời uống trà của Lâm Hoà Dự.
Bây giờ có vẻ như không có nhiều vấn đề.
Mặc dù Lâm Hoà Dự không phải là người nhà của cô về mặt pháp lý, nhưng đối với cô, gia đình họ Lâm thực sự giống nhà của cô hơn.
Về phần Thẩm Tấn, kể từ khi anh xuất hiện ở tầng dưới nhà họ Du vào đêm giao thừa năm đó, gọi cô xuống lầu xem Gala lễ hội mùa xuân cùng anh, Thẩm Tấn đã trở thành một người thân của cô.
Tầng ba.
Lâm Hoà Dự vừa chống gậy vừa được Thẩm Tấn đỡ, ung dung mở cửa thư phòng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tấn tới Lâm gia, cũng là lần đầu tiên bước vào phòng làm việc trên tầng ba của Lâm gia.
Anh bình tĩnh liếc nhìn bên trong phòng làm việc, nhướn mày hiểu ý.
Những gì Bùi Tân Tắc nói quả thực đã đúng.
Những người có đủ tư cách sống trong khu biệt thự này vốn không giàu cũng quý, việc trang trí phòng làm việc như vậy chỉ có những nghệ sĩ già như thế này mới có thể làm được.
Chưa cần nói đến cái khác, chỉ mỗi tác phẩm thư pháp treo giữa phòng làm việc, là tác phẩm bút tích thực của một nhà thư pháp cổ đại Trung Quốc đã được Sotheby's* bán đấu giá cách đây 5 năm.
*Sotheby's là một hãng bán đấu giá nổi tiếng, và là hãng lâu đời thứ ba trong lĩnh vực này. Người thành lập Sotheby's là Samuel Baker, đã mở cuộc bán đấu giá đầu tiên của mình vào ngày 11 tháng 3 năm 1744. Từ năm 1983, hãng Sotheby's được triệu phú người Mỹ A. Alfred Taubman mua lại và đưa lên sàn vào năm 1988. Ngày nay, thu nhập của Sotheby's khoảng 3 tỷ mỗi năm, có các chi nhánh tại nhiều thành phố lớn trên thế giới. (nguồn: wikipedia)
Thẩm Tấn lúc đó cũng có mặt tại buổi đấu giá, tuy anh không mấy hứng thú với thư pháp, nhưng cũng nghe nói tác phẩm của nhà thư pháp cổ này đã được một người bí ẩn trong nước mua lại với giá gần như cao ngất trời.
Hiện tại xem ra, người mua bí ẩn này thế nhưng lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Trong khi Thẩm Tấn đang nhìn quanh cách trang trí và bày biện trong phòng làm việc thì Lâm Hoà Dự cũng đang bình tĩnh quan sát Thẩm Tấn.
Một lúc sau, Lâm Hoà Dự ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại cạnh bàn, người hầu bên cạnh đã sớm pha trà nóng cho họ rồi nhanh chóng lặng lẽ rời đi.
"Thẩm Tấn", Lâm Hoà Dự buông gậy xuống, giọng nói kiên định: "Đúng chứ."
Thẩm Tấn lỗ tai giật giật, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đi mấy bước, kéo ra chỗ ngồi bên cạnh Lâm Hoà Dự rồi ngồi xuống.
Khi anh đỡ Lâm Hoà Dự đi từ tầng hai lên tầng ba, hai người họ vẫn luôn trầm mặc, chứ đừng nói đến việc giới thiệu bản thân với Lâm Hoà Dự.
Bây giờ có vẻ như Lâm Hoà Dự rõ ràng đã nhận ra anh ta từ lâu.
Hay đấy.
Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu, anh luôn hành động khiêm tốn, chưa từng có bức ảnh nào bị rò rỉ ra ngoài, một nhà thư pháp như Lâm Hoà Dự cũng không có mối quan hệ nào với nhà đầu tư, nhưng chỉ nhìn thoáng qua lại có thể nhận ra danh tính của anh, thực sự có chút hiếm lạ.
"Ngài biết tôi?"
Thẩm Tấn sắc mặt không lộ ra nửa phần kinh ngạc, chỉ bình tĩnh rót hai tách trà nóng từ trong ấm, đưa cho Lâm Hoà Dự.
Lâm Hoà Dự nghiêng đầu liếc nhìn anh, rũ mắt nhìn chăm chú trà nóng do tay Thẩm Tấn đưa tới một lúc, sau đó đưa tay nhận lấy tách trà nóng này.
Ông nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi nói: "Tất nhiên biết, ông trùm đầu tư mạo hiểm Thẩm Tấn, chưa bao giờ thất bại, ra tay lại nhanh và chuẩn xác."
Nói được một nửa, Lâm Hoà Dự dừng lại, đặt tách trà lên khay, bổ sung với giọng điệu không rõ ràng: "Cũng là con trai duy nhất và là người thừa kế của gia tộc họ Thẩm trăm năm hào môn, tôi nói đúng không?"
"Đúng vậy", Thẩm Tấn gật đầu, chậm rãi hỏi: "Tôi chỉ hơi kinh ngạc, sao ngài có thể nhận ra tôi?"
"Cháu gái của cậu là học trò của tôi", Lâm Hòa Dự nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "Thỉnh thoảng tôi nghe thấy nó nhắc đến cậu, có đôi lúc tiểu tử Bùi Tân Tắc kia sẽ đưa Thẩm Viên đến đây, thỉnh thoảng cậu ta gọi điện thoại cho cậu, tôi cũng nghe qua cái tên này."
"Vâng", Thẩm Tấn cười đồng ý, "Nhưng chắc ngài chưa xem qua ảnh của tôi."
"Từng thấy rồi", Lâm Hoà Dự nhìn anh, "Ngày đầu tiên Thu Tuỳ chuyển từ nhà họ Du đến đây, nó đã bí mật trốn trong phòng trên tầng hai khóc suốt đêm. Khi đó tôi cho rằng đứa trẻ này lần đầu tiên trượt kỳ thi đại học không chịu nổi đả kích, nên đã nghĩ đến việc đi vào khuyên nó. Không ngờ đứa trẻ này lại khóc mệt mà ngủ gục trên bàn, toàn bộ bản thảo đều tràn ngập hai chữ Thẩm Tấn." https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027
Thẩm Tấn vẻ mặt sửng sốt.
Anh chợt nhớ đến những gì Thu Tuỳ đã nói với anh.
Ngày hôm đó sau khi chia tay anh, cô liền chuyển đến nhà họ Lâm.
Vì vậy, chính là ngày đó.
Cô đã khóc suốt đêm cho đến khi mệt rồi nằm gục xuống bàn?
Thẩm Tấn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Anh không biết Thu Tuỳ đã trải qua những ngày khó khăn như thế nào trong khoảng thời gian anh không thể nhìn thấy, không có anh cạnh bên, cô đã làm cách nào để vượt qua.
Cách đây không lâu, anh đã nói với Thu Tuỳ, tương lai của họ còn rất dài, về việc họ chia tay năm đó, anh không vội muốn biết, đối với anh điều quan trọng hơn là hiện tại và tương lai với Thu Tuỳ.
Nhưng bây giờ, Thẩm Tấn bỗng nhiên nhận ra.
Đối với anh, quá khứ của Thu Tuỳ cũng rất quan trọng.
Thẩm Tấn khẽ cau mày, tinh tường nhận ra có vấn đề.
Thu Tuỳ rõ ràng họ Thu, vậy tại sao Lâm Hoà Dự lại nói không phải nhà họ Thu, mà là nhà họ Du?
Yết hầu của anh lăn lăn, cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ ngồi im lặng, không làm gián đoạn ký ức của Lâm Hoà Dự.
"Trên bàn kia là ảnh tốt nghiệp của lớp cậu khi xưa", giọng nói của Lâm Hoà Dự già nua nhưng lại có chút uy lực, tự nhiên có thể khiến người ta chìm vào hồi ức mơ hồ, "Lúc đó tôi chỉ cần quét mắt qua tấm ảnh tốt nghiệp, căn cứ vào tên sau lưng, liền tìm thấy cậu vào thời điểm năm cuối trung học."
Những cảm xúc vi diệu của Thẩm Tấn vụt qua.
Anh trầm mặc trong một lúc, không quá bận tâm vào vấn đề Lâm Hoà Dự nhận ra mình là Thẩm Tấn như thế nào, mà lại hỏi một vấn đề khác mà anh vẫn luôn thắc mắc: "Nhà họ Du? Không phải là họ Thu sao?"
Lâm Hoà Dự ngạc nhiên nhìn anh.
"Tôi còn tưởng rằng bây giờ hai người ở bên nhau, hay nói là tái hợp với nhau", Lâm Hoà Dự dừng lại, có vẻ khó hiểu, rồi uống hết trà trong cốc, "Thu Tuỳ lẽ ra phải kể cho cậu mọi chuyện."
"Không có", yết hầu của Thẩm Tấn cuộn lại, như cực kỳ khó khăn mới phun ra hai chữ.
Anh giơ tay rót đầy tách trà đã cạn của Lâm Hoà Dự, chậm rãi nói: "Cô ấy đưa tôi đến dự sinh nhật lần thứ tám mươi của ngài, còn đưa tôi đến thăm căn phòng nơi cô ấy ở vào năm học ôn thi lại, hẳn là cũng muốn nói cho tôi."
"Chỉ là", Thẩm Tấn chậm rãi nói hết câu, "Có thể cô ấy không tìm được cơ hội thích hợp, cũng không biết nên nói với tôi như thế nào."
"Vậy", anh nhìn ông lão đối diện, khẽ gật đầu, "Xin hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện về Thu Tuỳ, cảm ơn."
Lâm Hoà Dự nhướn mày, nhìn anh chằm chằm trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, ông mới cầm tách trà còn nghi ngút khói lên nhấp một ngụm, nhẹ gật đầu: "Nói cho cậu biết cũng không sao, nếu đã là hôn phu, sớm muộn gì cũng phải biết."
"Tôi tuy rằng đã già, nhưng đầu óc cũng không có hỏng, đúng thật là Du gia, không phải Thu gia." Lâm Hòa Dự thở dài, ánh mắt có chút lang thang hư vô, tựa hồ đang nhớ lại quá khứ, "Đứa nhỏ Thu Tuỳ này thật đáng thương, kể từ khi sinh ra đã không được gặp cha mẹ ruột của mình."
Nói xong chữ cuối cùng, Lâm Hoà Dự đúng lúc dừng lại, quay đầu liếc nhìn Thẩm Tấn.
Người đàn ông này, được biết đến như một ông trùm đầu tư mạo hiểm trong giới đầu tư, có vẻ như đang bị sốc, anh ngồi trên ghế, thất thần một hồi lâu.
Một lúc sau, Lâm Hoà Dự thấy anh chậm rãi thở ra, sắc mặt tái nhợt, anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
"Ngài", Thẩm Tấn mở mắt ra, thanh âm khô khốc như thể đang nhai từng chữ trong cổ họng rồi phun ra từng chữ một, "Cứ tiếp tục nói."
Lâm Hoà Dự nhướn mày, rất tự nhiên giơ tay gõ gậy xuống đất.
"Nó lớn lên trong trại trẻ mồ côi", Lâm Hoà Dự nói mà không nhìn anh, "Sau đó, được cặp vợ chồng nhà họ Du nhận nuôi. Người đàn ông tên là Du Thiệu Huy, còn người phụ nữ tên là Lê Nhàn."
"Lý do cặp vợ chồng nhà họ Du nhận nuôi cũng khá đơn giản, họ có một chút vấn đề về sức khỏe, khả năng có con rất thấp. Tuy nhiên, nhà họ Du rất muốn có một đứa con nên họ chỉ đơn giản nhận nuôi một đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi, chính là Thu Tuỳ."
"Ngày họ nhận nuôi Thu Tuỳ là mùa thu, dù sao thì đó cũng không phải là con ruột của họ, chỉ là ngẫu nhiên chọn ra một đứa trẻ khỏe mạnh và xinh đẹp từ trại trẻ mồ côi. Đây cũng chính là nguồn gốc của tên Thu Tuỳ."
Thẩm Tấn có cảm giác như mình đang nghe người khác kể về một giấc mơ nực cười, nhưng nhân vật chính trong giấc mơ này lại là Thu Tùy.
Hơn nữa, đây là một cơn ác mộng.
Nhưng anh chỉ có thể từ xa theo dõi toàn bộ quá trình của giấc mơ này, nhìn Thu Tuỳ chịu đựng sự khó chịu và đau đớn trong giấc mơ, dùng hết sức lực vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi nó, anh bất lực và không bao giờ biết được tất cả những gì cô phải âm thầm chịu đựng.
Thu Tuỳ khá nổi tiếng khi còn là học sinh năm nhất cấp 3, thứ nhất vì cô là học sinh top đầu có diện mạo đặc biệt bắt mắt, thứ hai vì cô học sinh xinh đẹp top đầu này có một cái tên cực kì dễ nghe.
Cô giống như bước ra từ một bộ phim truyền hình.
Thành tích học tập xuất sắc, tên gọi và ngoại hình đều là tiêu chuẩn của nữ chính, ngoại trừ tính cách thực sự quá rụt rè và nhát gan, nhưng tổng thể cũng không quá ảnh hưởng. https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027
Lúc đó ai có thể nghĩ tới.
Nguồn gốc đằng sau cái tên độc đáo như Thu Tuỳ thực ra rất bình thường và chiếu lệ.
Thẩm Tấn trầm mặt trong giây lát, cảm giác như mình đã mất hết ý thức.
Lâm Hoà Dự khát nước muốn uống trà, anh ở một bên thân thể cứng đờ kịp thời rót đầy tách trà cho Lâm Hoà Dự.
Những câu chuyện trong quá khứ đều được Lâm Hoà Dự kể lại, từng chữ đều lọt vào tai Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn nghe rõ ràng, không muốn bỏ lỡ từng lời Lâm Hoà Dự nói, nhưng cũng ước gì từng chữ không lọt vào tai mình.
Anh ngồi trên ghế, cảm thấy mâu thuẫn và vướng víu trong lòng.
Muốn biết thêm về quá khứ của Thu Tuỳ, nhưng càng nghe càng chua xót, hận không thể biến những câu chuyện đó là bịa đặt, lại không đành lòng tiếp tục nghe.
Nhưng anh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, ngồi trên chiếc ghế này rất lâu nghe Lâm Hoà Dự nói những gì ông biết về Thu Tuỳ.
"Thu Tuỳ cũng có một năm được sống tốt đẹp, vợ chồng Du gia thực sự coi Thu Tuỳ như con ruột của mình", Lâm Hoà Dự nói, "Dù sao thì đứa trẻ này cũng hiểu chuyện và thông minh, càng lớn càng xinh đẹp, đáng yêu làm cho người ta thích, khiến tôi phải tự mình mang nó theo, không bồi dưỡng ra vài phần cảm tình thì cũng không thể nào, phải không?
"Khi Thu Tuỳ chưa có em gái, vợ chồng họ Du đã gửi Thu Tuỳ đến phòng đào tạo thư pháp dưới tên tôi để học thư pháp. Đứa nhỏ Thu Tuỳ này rất có năng khiếu về thư pháp. Người phụ trách lớp đào tạo đã đến gặp tôi và nói đứa nhỏ này là một hạt giống tốt, nếu được bồi dưỡng, trong tương lai có thể trở thành một nhà thư pháp."
"Ánh mắt của vị giáo viên kia không sai, tôi quan sát Thu Tuỳ một thời gian rồi mời nó đến nhà tôi để học thư pháp. Những học sinh được tôi lựa chọn cẩn thận cùng một số học sinh không thể từ chối, sẽ không tham gia lớp đào tạo bên ngoài mà đến nhà tôi và được tôi đích thân dạy dỗ, Thu Tuỳ cũng vậy, nhưng Thu Tuỳ chỉ học tôi khoảng một năm. ". ngôn tình tổng tài
"Một năm sau, vợ chồng họ Du mời tôi một bữa cơm và nói rằng Thu Tuỳ sẽ không đến lớp của tôi nữa. Về nguyên nhân, vợ chồng họ Du kia có một đứa con."
Lâm Hoà Dự thở dài, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Thẩm Tấn, ông nói rất chậm rãi, ý tứ bổ sung: "Là con gái ruột của họ do Lê Nhàn sinh ra."
Thẩm Tấn phải mất mấy phút mới nhận ra ý nghĩa thực sự của câu nói này.
Con gái nuôi và con ruột.
Dù là con ruột, cha mẹ ngoài miệng thì nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt nhưng trên thực tế có rất ít người có thể đối xử công bằng, ít nhiều gì vẫn thiếu phần này phần kia.
Huống gì, Thu Tuỳ là con gái nuôi.
Thẩm Tấn khó có thể ngồi yên.
Anh bồn chồn muốn đi xuống tầng dưới nhìn Thu Tuỳ.
Nhưng anh không thể.
Anh vẫn phải ngồi đây nghe Lâm Hoà Dự kể xong mọi việc.
Thẩm Tấn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy trong miệng có vị chua chát lan tràn.
Anh nhớ lại khi Thu Tuỳ đứng trước cửa phòng với giọng nói nhẹ nhàng.
Cô nói: "Em đã làm chị được mười tám năm nhưng đây là lần đầu tiên em được cảm nhận tình chị em thực sự."
Lúc đó Thẩm Tấn không hiểu.
Nhưng hiện tại, anh đã phần nào hiểu được.
Trong mười tám năm làm chị này.
Những thăng trầm, chua ngọt đắng cay không thể giải thích chỉ bằng vài từ.
Mặc dù Lâm Hoà Dự là thầy của Thu Tuỳ nhưng ông chỉ biết một chút về nó.
Còn rất nhiều sự kiện chưa biết trong quá khứ mà chỉ Thu Tuỳ mới trải qua, ngay cả Lâm Hoà Dự cũng không biết về chúng.
Thẩm Tấn thần sắc có chút choáng váng, thanh âm rất nhẹ nhàng: "Tiếp theo xảy ra chuyện gì?"
"Lúc đó tôi chỉ nghĩ vợ chồng họ Du còn có một đứa con nữa, kinh tế gia đình có chút eo hẹp, tôi thực sự không nỡ bỏ lỡ một hạt giống tốt như vậy. Nói thật, nhà họ Lâm mặc dù không bằng Thẩm gia các người, nhưng ông già như tôi chưa bao giờ thiếu tiền, con trai và con dâu đều hiếu thuận, không để bụng đến chút học phí đó, cho nên đã từ chối với yêu cầu của nhà họ Du. Tôi đã nói với họ rằng sẽ giảm một nửa học phí của Thu Tuỳ và con bé có thể học với tôi thêm vài năm nữa."
"Sau này tôi mới nhớ ra, kỳ thực chuyện này không liên quan gì đến khó khăn tài chính của nhà họ Du, chỉ là vợ chồng họ Du lúc đó vẫn còn chút tình cảm cha mẹ với Thu Tuỳ. Đứa bé mới sinh ra quả thực là con ruột, tự nhiên sẽ có một số thiên vị, nhưng đứa nhỏ Thu Tuỳ này từ nhỏ đã hiểu chuyện, là bọn họ đã nhìn nó lớn lên. Vợ chồng nhà họ Du cũng đầu tư tình cảm và tiền bạc, nói trắng ra, nuôi chó lâu ngày cũng sẽ có chút tình cảm. Nếu nói là có con gái ruột mà trong giây lát liền bỏ rơi con gái nuôi, cũng không quá có khả năng".
"Có lẽ là vì còn sót lại một chút tình cảm, hơn nữa được tôi miễn một nửa học phí, vợ chồng họ không nói gì, tạm thời đồng ý."
"Mãi đến bốn năm sau, vợ chồng họ Du mới đến gặp tôi."
"Thành thật mà nói, không phải học sinh nào cũng có thể được tôi đích thân dạy học. Họ phải là những ứng viên sáng giá được lãnh đạo các khóa đào tạo bên ngoài tuyển chọn. Thu Tuỳ đã học với tôi gần 5 năm, ở cạnh bên tôi từ tiểu học cho đến trung học. Trong số các học sinh, nó là người giống tôi nhất, cũng có tài nhất. Tôi khi đó đang chuẩn bị cho Thu Tuỳ đăng ký tham gia kỳ thi thư pháp trên cả nước, với trình độ của con bé ngay lúc đó, quá dư dả để được cấp giấy chứng nhận cấp tám. Kỳ thi thư pháp có tổng cộng mười cấp, cậu có thể nghĩ xem, tài năng thư pháp của Thu Tuỳ tốt đến mức nào."
"Nhưng vợ chồng họ Du không đồng ý, họ dẫn một bé gái mới bốn tuổi đến nhà tôi, ăn mặc rất đẹp. Vợ chồng họ nói với tôi, sau này Thu Tuỳ không thể đến chỗ tôi học thư pháp, cũng không cần tôi phải miễn giảm học phí nữa, về sau bé gái đó sẽ đến học thư pháp với tôi thay cho Thu Tuỳ."
Lâm Hoà Dự mỉm cười chế nhạo, quay lại nhìn Thẩm Tấn, nói bóng gió: "Nói vậy chắc cậu đã đoán được."
"Cô bé đó là em gái của Thu Tuỳ", Lâm Hoà Dự dừng lại, sau đó lắc đầu, "Nói đúng hơn, là em gái theo nghĩa pháp lý. Dù sao, Thu Tuỳ không có quan hệ huyết thống gì với gia đình ba người bọn họ."
Suy nghĩ của Thẩm Tấn có chút dao động.
Những điều Lâm Hoà Dự nói là những gì Thu Tuỳ phải trải qua khi cô mới năm tuổi.
Bị cha mẹ ruột bỏ rơi khi mới sinh ra.
Chỉ được sống một năm tốt đẹp.
Lại phải chứng kiến ​​em gái kém mình một tuổi cướp đi tất cả tình yêu thương.
Khi cô lên năm tuổi, cô em gái bốn tuổi của cô đã muốn thế chỗ cô một cách quang minh chính đại, đúng lý hợp tình.
Lúc đó cô còn nhỏ như vậy.
Thẩm Tấn không thể tưởng tượng được Thu Tùy đã đối mặt và chấp nhận tất cả những điều này như thế nào.
Cô gái mà anh đã giữ trong lòng suốt mười năm.
Trước khi quen anh, đã trải qua những đau đớn, giằng co mà anh không biết và không thể tưởng tượng được.
Thẩm Tấn thậm chí còn cảm thấy một loại cảm giác tội lỗi khó tả.
Sau khi vào trường trung học không lâu, danh hiệu người đẹp nhút nhát và rụt rè của Thu Tuỳ đã lan rộng khắp trường.
Khi đó anh chỉ nghe nói, chưa từng nhìn thấy Thu Tùy nên không quan tâm đến người này bất cứ điều gì.
Cho đến năm thứ hai trung học, họ được phân vào cùng lớp tự nhiên trọng điểm, dần dần quen biết nhau. Một ngày kia, sau khi bắt đầu năm thứ ba trung học, trong cửa hàng văn phòng phẩm, bị Thu Tuỳ vô tình hôn vào tai, liền xác nhận tình cảm lòng mình.
Anh là thiếu niên kiêu hãnh, rạng ngời.
Mọi việc diễn ra đều theo ý muốn của anh.
Khi đó, anh chỉ tập trung làm rõ tâm ý của bản thân, phỏng đoán tâm ý của Thu Tuỳ, thậm chí không hề suy nghĩ quá nhiều.
Tại sao tính cách của Thu Tuỳ lại rụt rè?
Thu Tuỳ đã từng trải qua chuyện xưa gì?
Lúc đó Thu Tuỳ đã phải trải qua nỗi đau như thế nào.
Anh không hỏi.
Cũng không đi tìm hiểu nó.
Hồi tưởng lại.
Trên thực tế, trong suốt hai năm từ năm thứ hai đến năm thứ ba trung học, Thu Tùy mặc dù che giấu rất tốt nhưng thực ra cũng có một số điểm bất thường.
Tuy nhiên, những bất thường nhỏ đó đều bị Thu Tuỳ gạt sang một bên và ứng phó một cách chiếu lệ.
Mà anh, cũng rất tin vào điều đó và không hỏi thêm câu nào nữa.
Thẩm Tấn có chút thất thần.
Thậm chí anh còn có cảm giác như mình không thể thở được.
Nếu lúc đó anh biết Thu Tuỳ nhiều hơn một chút, quan sát những dị thường của Thu Tuỳ nhiều hơn, hỏi Thu Tuỳ thêm vài câu.
Nếu lúc đó họ không chia tay, họ đã không lãng phí mười năm như vậy.
Thẩm Tấn vẫn chưa tìm ra lý do thực sự khiến Thu Tuỳ chia tay.
Nhưng lần đầu tiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác tội lỗi và hối hận không thể nguôi ngoai.
Việc họ chia tay không hoàn toàn là trách nhiệm của Thu Tuỳ.
Anh cũng có phần trách nhiệm của mình.
"Cô ấy khi đó", Thẩm Tấn vô thức lẩm bẩm với chính mình, "Có phải rất khổ sở?"
Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng trong thư phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Lâm Hòa Dự vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Cậu nghĩ thế nào?" Lâm Hoà Dự nói: "Đăng khí thi cấp bậc thư pháp phải tốn tiền, kỳ thật cũng không cần rất nhiều tiền, ít nhất hai vợ chồng họ Du hoàn toàn có thể chi trả được. Nhưng hiển nhiên, vợ chồng họ vào thời điểm đó hoàn toàn không muốn chi thêm bất kỳ khoản tiền nào cho Thu Tuỳ."
"Tôi không biết tình cảm của họ dành cho Thu Tuỳ biến mất khi nào, nhưng tôi biết khi Thu Tuỳ lên năm tuổi, hoặc chưa đầy năm tuổi, con bé lại một lần nữa, cũng là lần thứ hai mất đi cha mẹ."
"Cuối cùng vẫn là không thể tham gia cuộc thi thư pháp, dù sao thì tôi cũng không phải là người giám hộ chân chính của Thu Tuỳ. Ngay cả khi tôi sẵn sàng trả phí đăng ký cho Thu Tuỳ, tôi cũng không thể ký vào cột người giám hộ trong phiếu đăng ký cho Thu Tuỳ, nhưng dù sao thì tôi cũng là một giáo viên và điều tôi có thể làm là để Thu Tuỳ học càng nhiều thư pháp càng tốt." https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027
"Em gái của Thu Tuỳ không có tài viết thư pháp cho lắm, nếu muốn trở thành đệ tử của tôi, thực sự có chút miễn cưỡng, nói trắng ra, là không có tư cách làm học trò của tôi. Tôi đã nói với vợ chồng họ Du rằng họ chỉ cần trả cho tôi học phí của một người, còn tôi, dạy một người cũng là dạy, dạy một cặp chị em hai người cũng là dạy. Chỉ cần Thu Tuỳ không rời đi, xem xét mặt mũi Thu Tuỳ, tôi cũng sẽ nhận em gái của Thu Tuỳ làm học trò."
"Có lẽ là để em gái của Thu Tuỳ có thể thành công trở thành đệ tử dưới danh nghĩa của tôi, vợ chồng Du gia đã đồng ý, Thu Tuỳ cũng không rời đi."
"Nhưng tôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tâm trạng của Thu Tuỳ đang dần thay đổi. Khi mới đến học với tôi, con bé thực sự rất hiểu chuyện nhưng cũng rất thích cười. Dù sao là đứa trẻ, nó cũng có chút nghịch ngợm. Khi học thư pháp, nó thường bị dính mực lên mặt, không khác gì một con mèo nhỏ, thích ta ôm con bé đi rửa mặt."
"Sau này, những đứa trẻ ở độ tuổi của con bé vẫn thường xuyên bị dính mực lên mặt cùng quần áo, mực nước tung toé khắp nơi, chỉ có Thu Tuỳ là không."
"Sau một ngày dài luyện thư pháp, quần áo và khuôn mặt của nó vẫn luôn sạch sẽ, con bé hiểu chuyện hơn, không còn nghịch ngợm nữa, nhưng cũng không cười nhiều. Nhưng sự hiểu chuyện của con bé là một loại hiểu chuyện vượt xa các bạn cùng lứa."
"Khi dạy nó viết chữ thảo*, tôi còn khen nó trưởng thành, thích sạch sẽ. Khi đến chỗ tôi học thường mặc bộ quần áo trắng sạch sẽ, lúc ra về, quần áo của con bé vẫn một màu trắng, một chút mực cũng không dính lên."
*Là 1 trong 5 kiểu viết chữ Hán trong thư pháp Trung Hoa, chữ thảo 草書 (thảo thư) là kiểu chữ được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét.
"Sau này tôi mới biết việc này không liên quan gì đến việc thích sạch sẽ", Lâm Hoà Dự đau lòng thở dài, "Đó là bởi vì trước kia khi con bé viết thư pháp, quần áo bẩn sẽ có Lê Nhàn giúp nó giặt sạch sẽ. Nếu không thể giặt sạch được, cha mẹ con bé sẽ đưa nó đi dạo phố mua quần áo mới. Nhưng hiện tại không như vậy nữa."
"Khi học thư pháp, làm bẩn quần áo thì sau khi về nhà, nó phải tự mình giặt sạch sẽ. Nếu quần áo bẩn đến mức con bé không thể mặc được nữa, bọn họ cũng sẽ không đưa Thu Tuỳ đi mua quần áo mới. Giá một bộ quần áo mới so với phí đăng ký kì thi thư pháp thậm chí còn cao hơn, mà bọn họ không muốn trả dù chỉ một khoản phí đăng ký cho Thu Tuỳ."
"Thu Tuỳ chỉ được mặc một vài bộ quần áo, vì vậy đối với Thu Tuỳ, mỗi bộ quần áo đều phải được trân trọng, thời điểm học thư pháp, cũng phải vạn phần cẩn thận."
Thẩm Tấn cảm thấy hoang đường, anh mở miệng thở dốc, lại không có âm thanh nào phát ra.
Anh lớn lên trong muôn vàn sủng ái, không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc chứ đừng nói đến việc trân trọng một bộ quần áo và không để nó dính mực khi học thư pháp.
Về phần Thu Tuỳ, khi cô năm tuổi, liền học được cách viết thư pháp trong một ngày mà không dính mực vào quần áo.
Thẩm Tấn không có hứng thú với thư pháp, nhưng Thẩm Viên lại học nó, thật trùng hợp, cũng học dưới sự chỉ dạy của Lâm Hoà Dự.
Thẩm Viên có bản tính hiếu động, cũng như hành động không ngừng lại được. Cha mẹ của Thẩm Viên đã sửa nhiều lần nhưng không có tác dụng gì, đành phải đưa Thẩm Viên đi học thư pháp để học được cách tĩnh tâm.
Sau đó, phải cần rất nhiều mối quan hệ mới có thể khiến Thẩm Viên trở thành đệ tử dưới danh nghĩa của Lâm Hòa Dự.
Thẩm Tấn chưa bao giờ đưa Thẩm Viên đến nhà Lâm Hoà Dự học thư pháp.
Nhưng khi đến nhà Thẩm Viên, anh nhìn thấy Thẩm Viên đang luyện thư pháp ở nhà.
Một tờ giấy tuyên* dài màu trắng được trải ra trên bàn, bút lông đã thấm mực, từng nét bút làm nhiễm bẩn bề mặt giấy tuyên.
*Giấy tuyên 宣纸, ở Việt Nam thường gọi là giấy xuyến, một số người còn gọi là giấy xuyến chỉ có nguồn gốc từ Trung Quốc. Ngày nay, giấy xuyến chủ yếu được làm từ vỏ cây Thanh Đàn, còn rơm dạ là nguyên liệu pha, độn. Một số đặc tính của giấy xuyến: Mềm dai, bóng sáng nhưng bề mặt vẫn có độ rườm, tuy mỏng nhưng dai, màu trắng ít biến sắc, gập không bị gãy, khó bị mục nát, mối mọt. Đặc điểm của giấy xuyến khác với những loại giấy khác là tính nhuận mực (sự phân sắc, sắc độ của mực trên giấy đẹp). (nguồn: thuphapdungpham)
Đứa trẻ thấp bé đứng trên một chiếc ghế thấp, thân mình ép chặt vào bàn, quần áo khó tránh khỏi bị mực chưa khô trên giấy tuyên vấy bẩn, nếu bàn tay cầm bút không đưa lên không trung, ngay cả tay áo cũng sẽ bị vấy bẩn."
Sau khi luyện tập chưa đầy năm phút, cô bé đã có thể tự sơn đen từ đầu đến chân bằng mực.
Thẩm Viên bây giờ chỉ là một đứa trẻ chừng năm tuổi mà thôi.
Thu Tuỳ lúc đó cũng vậy.
Thẩm Viên quần áo dính đầy mực, còn đang cười đùa luyện thư pháp.
Luyện thư pháp xong, Thẩm Viên trở về phòng, cởi quần áo, từ trong tủ lấy ra một chiếc váy công chúa mới tinh.
Quần áo của Thu Tuỳ bị dính mực, cô phải về nhà tự giặt.
Khi trở về phòng, trong tủ quần áo chỉ còn lại vài bộ quần áo để lựa chọn.
Cùng bằng tuổi, cùng học theo Lâm Hoà Dự.
Một người ngây thơ đơn thuần, còn người kia thì sớm phát triển và thậm chí có chút đáng sợ.
Như một giấc mơ dài.
Thẩm Tấn bị mắc kẹt trong đó, không thể thoát ra hay lẩn trốn.
Anh đứng dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, quan sát tất cả những nỗi đau mà Thu Tuỳ đã trải qua trước khi cô biết anh.
Cô không biết nên nói với ai về những cơn đau này, cũng không có cách nào để nói nên chỉ đành nuốt hết vào bụng và im lặng tiêu hóa.
Nhưng bây giờ, giấc mơ này tựa như một bộ phim sắp kết thúc.
Anh ngồi ở hàng ghế khán giả nhưng lại không muốn rời đi.
Anh cũng muốn biết thêm về quá khứ của Thu Tuỳ.
Dù chỉ một chút cũng tốt.
Anh muốn biết.
Trong những ngày dài vô tận đó, Thu Tuỳ đã trải qua những gì và anh đã bỏ lỡ điều gì?
Thẩm Tấn chợt nhớ tới căn phòng trên tầng hai.
"Thầy Lâm", Thẩm Tấn cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, khàn giọng hỏi: "Thời điểm cô ấy sống ở chỗ ngài thế nào? Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy rất vui vẻ."
Nghe được lời này, Lâm Hoà Dự có vẻ sửng sốt một lát.
"Rời đi Du gia con bé hẳn là sẽ rất vui vẻ." Lâm Hòa Dự nói: "Lúc đó nó vừa tròn mười tám."
Lâm Hoà Dự dừng lại giữa câu và hỏi: "Nhân tiện, cậu có biết sinh nhật của Thu Tuỳ là khi nào không?"
Thẩm Tấn sửng sốt, gật đầu nói: "Tôi biết, ngày 15 tháng 9."
"Đó không phải là ngày sinh nhật thực sự của con bé", Lâm Hoà Dự lắc đầu "Thu Tuỳ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không ai biết ngày sinh nhật thực sự của nó, họ chỉ mơ hồ biết con bé bao nhiêu tuổi."
"Gia đình họ Du đã nhận nuôi Thu Tuỳ về nhà vào mùa thu, và ngày sinh nhật của Thu Tuỳ đương nhiên được ấn định vào ngày con bé được nhận nuôi vào nhà họ Du."
"Tôi không nhớ ngày hôm đó là ngày nào, nhưng sau đó, ngày sinh nhật của Thu Tuỳ được sửa lại, đổi thành trùng ngày sinh nhật với em gái con bé."
"Bởi vì vợ chồng họ Du cảm thấy hai chị em một năm tổ chức hai sinh nhật là không cần thiết, cho nên chỉ cần tổ chức sinh nhật trong cùng một ngày là được, chuyện này không cần nghĩ cũng biết, Thu Tuỳ đã nhân nhượng cho em gái. Vì vậy, ngày 15 tháng 9 không phải là ngày sinh nhật của Thu Tuỳ mà thực ra là sinh nhật của em gái con bé."
Thẩm Tấn ngồi cụp mắt xuống, không còn sức để nói.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn nam trên ngón giữa khớp với chiếc nhẫn trên tay Thu Tuỳ, thất thần trong giây lát, liền bị lời nói của Lâm Hoà Dự kéo trở lại bộ phim ác mộng kéo dài đến mức không thở được.
"Sau đó, Thu Tuỳ chịu áp lực học tập nặng nề, vợ chồng họ Du lại phản đối, tần suất Thu Tuỳ đến chỗ tôi học thư pháp ít đi rất nhiều, nhưng con bé luôn bớt chút thời gian để đến thăm tôi. Nó không có nhiều tiền, tôi cũng không lấy tiền của con bé, con bé đến trò chuyện với vợ chồng tôi, đấm bóp lưng và pha nước trà."
"Nhưng chúng tôi ít liên lạc với Thu Tuỳ hơn, cho đến khi con bé đến gặp tôi vào năm học cuối cấp và hỏi tôi liệu con bé có thể ở nhờ trong một năm không. Xin tôi và Đặng sư mẫu của con bé hãy nhớ kỹ tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt phí cho đến khi con bé bắt đầu đi làm, liền trả lại cho chúng tôi gấp đôi."
"Lão Đặng và tôi tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có lẽ có liên quan gì đó đến vợ chồng họ Du. Nhưng dù sao chúng tôi cũng là người ngoài, không thể can thiệp quá nhiều vào việc nhà người khác. Không muốn lấy tiền của Thu Tuỳ, chúng tôi cũng không tính toán sau này sẽ để con bé trả lại cho chúng tôi nên tôi đã nhờ người hầu dọn dẹp phòng khách trên tầng hai cho Thu Tuỳ ở." https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027
"Tôi và lão Đặng có một đứa con trai. Con trai tôi cũng bận rộn bay đi bay về trong và ngoài nước, nó không có nhiều thời gian để về Thượng Hải gặp chúng tôi. Có một đứa cháu trai, lại vội vàng làm nghiên cứu khoa học, bận rộn đến mức trời đất tối sầm, sau khi nghiên cứu khoa học, còn phải tham dự các cuộc họp khắp nơi. Tôi còn có một đứa cháu gái lớn hơn Thu Tuỳ một tuổi, cháu gái của chúng tôi cũng vừa hay được nhận vào khoa luật của Đại học Thượng Hải B."
"Trong nhà trống không, Thu Tuỳ tình cờ đang có ý định chuyển đến, điều này có thể được coi là lấp đầy chỗ trống của cháu gái chúng tôi. Nó có thể đi cùng tôi và lão Đặng để giải tỏa sự nhàm chán của chúng tôi. Tôi cùng lão Đặng nghĩ rằng Thu Tuỳ là học sinh thi lại, không thể giống với học sinh cuối cấp, đã bỏ lỡ một năm nên một năm này phải cẩn thận hơn. Tôi đã bàn bạc với Lão Đặng vài ngày, đưa Thu Tuỳ đến trung tâm mua sắm để mua một chiếc bàn và tủ sách phù hợp mà con bé thích, đồng thời bổ sung thêm một số sách tham khảo. Khi cháu gái của chúng tôi thi đại học, chúng tôi cũng là lực lượng hậu cần, cũng coi như là có kinh nghiệm."
"Đứa cháu gái của chúng tôi cũng đồng ý. Nó vừa mới thi đại học, thấy em gái luôn có chút thương tiếc và đồng cảm nên định đưa Thu Tuỳ đi dạo trong trung tâm thương mại, ngờ đâu Thu Tuỳ sống chết cũng không đồng ý. "
"Không cần chúng tôi mua bàn học, tủ sách, cũng không muốn chúng tôi mua sách tham khảo cho con bé. Nếu chúng tôi không bảo Thu Tuỳ ăn trái cây mà gia đình chúng tôi đặc biệt mua cho con bé, nó sẽ không bao giờ chủ động ăn, chúng ta mở miệng kêu nó ăn, nó cũng ăn nhiều hơn mọi khi một chút, luôn để lại phần lớn trái cây cho tôi và lão Đặng."
"Lão Đặng nói cho tôi biết", Lâm Hoà Dự im lặng một lúc, cau mày như đang suy nghĩ, một lúc sau mới tìm được từ thích hợp, "Thu Tùy là một đứa trẻ chịu ảnh hưởng rất lớn từ gia đình ban đầu, tính cách trong thời gian ngắn rất khó để đảo ngược lại."
"Con bé dường như luôn cảm thấy mình không xứng đáng với tất cả những thứ này, không xứng với số tiền chúng tôi bỏ ra cho con bé, cũng không xứng có được những món đồ mới tinh. Chỉ khi sử dụng những món đồ cũ của cháu gái chúng tôi, điều này mới khiến nó cảm thấy thoải mái."
"Con bé Thu Tuỳ này", Lâm Hoà Dự dừng một chút, sau đó nói với giọng điệu có phần đau lòng, "Con bé hình như không hiểu rõ lắm, cũng không dám đòi."
"Ngay cả khi đối mặt với người thực sự yêu mình, con bé tựa hồ không có dũng khí cùng can đảm."
Căn phòng đột nhiên im lặng.
Đáy mắt Thẩm Tấn là một mảnh tĩnh mịch, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Anh nhắm mắt lại như muốn đè nén cảm xúc nào đó, sau một lúc, anh mở mắt ra và quay đầu nhìn về phía Lâm Hoà Dự.
"Cảm ơn ngài", Thẩm Tấn mím môi, "Tôi, tôi sẽ dạy Thu Tùy cách đòi lấy."
Lâm Hoà Dự không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tấn một lúc, mới chậm rãi cười rộ lên.
"Còn có một số chuyện tôi cần phải giải thích rõ ràng với cậu."
Bàn tay đang nắm tay nắm cửa của Thu Tuỳ đột nhiên dừng lại.
Cô dừng bước, đột nhiên tò mò không biết Lâm Hoà Dự muốn giải thích điều gì với Thẩm Tấn.
"Tuy rằng Lâm gia của chúng tôi không bằng Thẩm gia của các người", vẻ mặt Lâm Hoà Dự thay đổi, giọng điệu trở nên kiên quyết hơn rất nhiều, "Nhưng dù sao tôi cũng là một nhà thư pháp nổi tiếng trong và ngoài nước, vận khí cũng khá tốt, hầu hết các học viên tôi dạy qua vẫn còn giữ liên lạc với tôi, vì mối quan hệ học trò cũ, tốt xấu gì họ cũng sẽ cho tôi một chút thể diện."
"Tôi năm nay đã tám mươi tuổi, đã dạy số học sinh không dưới bốn chữ số, trải rộng khắp năm châu bốn bể, làm việc trong vô số ngành nghề."
"Con trai và con dâu tôi cũng là những nhân vật nổi tiếng. Cháu trai tôi làm nghiên cứu khoa học và là nhà khoa học hàng đầu trong nước, hàng năm đều đứng đầu trong lĩnh vực này do các bài báo và kết quả nghiên cứu của SCI* công bố. Cháu gái tôi là luật sư, công ty luật lớn nhất cả nước là văn phòng đối tác của nó."
*Danh mục Trích dẫn Khoa học (Science Citation Index, viết tắt: SCI) là một danh mục trích dân do Viện Thông tin Khoa học (Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960. Phiên bản danh mục lớn hơn với tên gọi Danh mục Trích dẫn Khoa học mở rộng (Science Citation Index Expanded, viết tắt: SCIE) bao gồm hơn 6.500 tạp chí khoa học danh tiếng và quan trọng, xuyên suốt 150 chuyên ngành, từ năm 1900 cho đến nay. Những tạp chí này theo mô tả là những tạp chí hàng đầu thế giới về khoa học và công nghệ vì quá trình chọn lọc chúng vào danh mục rất nghiêm ngặt. (nguồn: wikipedia)
"Tôi không nói với cậu điều này để khoe khoang, tôi chỉ muốn cậu hiểu."
"Thẩm Tấn, vợ chồng họ Du kia từ lâu đã không xem Thu Tuỳ như người nhà, nhưng Thu Tuỳ không phải không có gia đình. Con bé có chỗ dựa, chính là tất cả mọi người trong Lâm gia."
"Con bé từ nhỏ đã có một cuộc sống tồi tệ, bây giờ thật vất vả mới nhìn thấy một chút hy vọng, không thể và cũng không có biện pháp chịu đựng được việc bị bỏ rơi lần thứ ba."
"Nếu cậu làm chuyện có lỗi với con bé, cháu gái của tôi sẽ là luật sư độc quyền, tuyệt đối không bỏ qua cho cậu."
Thu Tuỳ đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng điệu già nua nhưng kiên quyết của Lâm Hoà Dự, giống như đang bảo vệ đàn con của mình, xếp cô vào Lâm gia.
Cô cúi đầu, chớp chớp lông mi, nước mắt lăn dài xuống.
Hóa ra cô không phải là người duy nhất coi nhà họ Lâm như gia đình.
Lâm gia cũng thực sự coi cô như gia đình.
Cô không nghe rõ những câu còn lại.
Thu Tuỳ mím môi dưới, cảm thấy cảm xúc lẫn lộn và một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng.
Cô bị phân tâm một lúc, không nghe rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Khi phục hồi lại tinh thần, cũng chỉ thấy cánh cửa mở từ bên trong.
Lâm Hoà Dự chống gậy bước ra ngoài đầu tiên, nhìn thấy cô đứng ngoài cửa, ông sửng sốt một lúc rồi cười lớn.
"Nó khá tốt", ông nói "Thầy rất hài lòng."
Lâm Hoà Dự không nói gì thêm, chống gậy rời đi, theo sau là Thẩm Tấn, vẻ mặt không rõ ràng.
Thần sắc cô còn có chút đờ đẫn, không hiểu Lâm Hòa Dự nói hài lòng là có ý gì.
Cô nhìn thấy Thẩm Tấn đi đến chỗ cô với cảm xúc không rõ ràng, anh nhìn cô bằng ánh mắt mịt mờ một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Thu Tuỳ, hôm nay anh sẽ cùng em tổ chức sinh nhật cho thầy Lâm. Vậy hãy nói cho anh biết, em có muốn đổi ngày sinh không?"
Thu Tuỳ có chút bối rối: "Hả?"
Thẩm Tấn đưa tay nâng cằm cô, rũ mắt xuống.
Ánh mắt họ chạm nhau, cô nghe thấy giọng điệu thản nhiên của Thẩm Tấn: "Đổi thành ngày 22 tháng 9 thì sao?"
Ngày 22 tháng 9?
Ngày đó là ngày gì?
Thu Tuỳ sửng sốt và tìm kiếm trong đầu một lúc.
"Ngay sau khi bắt đầu năm ba trung học, vào ngày 22 tháng 9, anh đã hôn tai em ở cửa hàng văn phòng phẩm."
Thu Tuỳ choáng váng.
Cô không ngờ Thẩm Tấn vẫn còn nhớ ngày đó.
"Vì sinh nhật của em đã sửa lại nên thuận tiện cũng đổi ý nghĩa tên của em đi." Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, "Thu Tuỳ nghĩa là, ngày 22 tháng 9, vào mùa thu năm cuối trung học, Thẩm Tấn tuỳ ý nhìn qua, nhịn không được động tâm với em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.