Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 617: Chú à, chưa đánh đã khai (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Rời khỏi TE, tiểu Nghiên Nghiên và Hàn Cẩn Hi liền ngồi vào xe, Mễ Tây vẫn đang ngồi chờ ở ghế lái.
Anh ta đang muốn khởi động xe thì tiểu Nghiên Nghiên liền nói: “Chú Mễ Tây, khoan lại lái xe rời đi.”
Mễ Tây nghe vậy liền dừng lại, khuôn mặt lạnh lùng đầy khó hiểu nhưng vẫn không hỏi gì.
Hàn Cẩn Hi ngồi ngay ngắn bên cạnh tiểu Nghiên Nghiên cười nhìn cô bé: “Xem ra Amber đã nghĩ ra cách, nói cho ba nghe một chút nghĩ được gì rồi hả?”
Nghe vậy tiểu Nghiên Nghiên hếch mặt nhìn Hàn Cẩn Hi cười cười: “Ba à, con nghĩ đến một cách rất ngốc, là con lén vào xe chú kia, chỉ cần chú ấy đến biệt thự trên đảo đó thì con có thể thấy mẹ, ba, con thông minh không?”
Nghe xong biện pháp của cô bé, Hàn Cẩn Hi nhăn mày, đôi mắt mị hoặc ôn hòa nhìn bé, gương mặt lại hiện lên vẻ ngưng trọng: “Amber, đối với con mà nói cách này không an toàn.”
Tiểu Nghiên Nghiên lắc tay anh ta: “Ba, con nhìn chú kia không phải người xấu…”
“Không được, Amber, con không thể đi.” Hàn Cẩn Hi không chờ cô bé nói xong liền trực tiếp phủ quyết.
Cách thì có thể thực hiện nhưng mà anh ta lo lắng khi để cô bé đi.
Trước mắt có thể xác định Lê Hiểu Mạn quả thật bị Long Tư Hạo mang đến biệt thự tư nhân của anh ta nhưng mà anh ta không xác định mục đích của Long Tư Hạo là gì, càng không biết Long Tư Hạo có gây bất lợi cho tiểu Nghiên Nghiên hay không, cho nên không thể nào mạo hiểm.
Nhưng điều duy nhất anh ta có thể xác định Long Tư Hạo sẽ không tổn thương Lê Hiểu Mạn.
Sở dĩ xác định như vậy là vì năm năm trước đã từng điều tra mối quan hệ giữa cô và Long Tư Hạo.
Còn có, tuy anh ta không hiểu Long Tư Hạo lắm nhưng vẫn tin tưởng Lê Hiểu Mạn, một người đàn ông có thể khiến cho cô chờ đợi năm năm sẽ không kém chỗ nào.
Thậm chí anh ta còn hoài nghi Lê Hiểu Mạn mất tích anh ta có thể từ trong khách sạn dễ dàng lấy được video giám sát tìm được chút manh mối là do Long Tư Hạo cố ý không hủy đi manh mối, nếu không lấy trí thông minh của anh ta sao có thể không nghĩ đến xóa clip đi chứ, cho nên là anh ta cố ý.
Long Tư Hạo đoán được dù anh ta có biết mình mang Lê Hiểu Mạn đi cũng không cách nào cứu được Lê Hiểu Mạn trở lại.
tiểu Nghiên Nghiên thấy Hàn Cẩn Hi không cho phép, coobes cau mày: “Ba, không phải ba nói để con nghĩ cách sao? Nhưng mà cách con nghĩ xong rồi vì sao ba không đồng ý chứ?”
Hàn Cẩn Hi dịu dàng nhìn bé: “Ai nói ba không đồng ý cách của Amber, chỉ là ba không đồng ý để mình con đi mà thôi.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày, âm thanh non nớt hỏi: “Vậy ba muốn để ai đi?”
Hàn Cẩn Hi không trả lời bé mà để Mễ Tây lái xe rời đi.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy thế, trong mắt lóe lên sự giảo hoạt, lập tức ngẩng đầu cười nhìn Hàn Cẩn Hi: “Ba, ba muốn nghĩ cách cứu mẹ, ba mang con đi không tiện, con sẽ nhờ ông và cậu, ba đưa con đến đó đi.
Dứt lời bé nhìn Hàn Cẩn Hi: “Ba, nhờ ba nghĩ cách cứu mẹ… con ở nhà cậu chờ ba và mẹ tới.”
Hàn Cẩn Hi nghe xong híp mắt nhìn bé mới đồng ý đưa bé đến nhà Lê Văn Bác.
Vì không yên tâm nên sau khi cô bé xuống xe, Hàn Cẩn Hi và Mễ Tây đưa Tiểu Nghiên Nghiên đến cửa nhà, sau khi tận mắt nhìn thấy Tiểu Nghiên Nghiên vào mới rời khỏi.
Tiểu Nghiên Nghiên đứng ở trên ban công, sau khi nhìn thấy Hàn Cẩn Hi và Mễ Tây rời khỏi liền xoay người vào phòng khách, tay chân rón rén đi đến cửa chuẩn bị ra ngoài.
Dù động tác của cô bé rất nhẹ nhưng vẫn kinh động tới Lê Chấn Hoa đang rửa hoa quả trong bếp.
Nghe được động tĩnh ông liền bưng hoa quả đã rửa sạch ra ngoài.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy ông bưng hoa quả tới, quay đầu lại cười ngọt ngào: “Ông ơi mẹ sắp tới rồi, con đi đón mẹ nha, con đi ra ngoài một chút sẽ về ngay.”
Tiểu Nghiên Nghiên vừa dứt lời liền kéo cửa phòng chạy ra ngoài.
“Nghiên nghiên, từ từ đợi ông, ông đi với con.” Lê Chấn Hoa không yên tâm, lập tức đặt hoa quả đã rửa sạch lên bàn trà rồi đuổi theo.
Khi ông đuổi tới thì Tiểu Nghiên Nghiên đã vào thang máy.
“Nghiên Nghiên, con chạy nhanh vậy làm gì?”
Lê Chấn Hoa đứng chờ trước cửa thang máy, nhưng ông đợi một hồi lâu cũng không thấy Tiểu Nghiên Nghiên trở lại.
Ông không yên tâm xoay người vào phòng, cầm di động gọi cho Lê Hiểu Mạn nhưng không liên lạc được, ngay sau đó ông lại gọi cho Tiểu Nghiên Nghiên, cũng tắt máy không liên lạc được.
Vừa nãy lúc Tiểu Nghiên Nghiên tới, ông chỉ thấy có một mình con bé, trong lòng liền cảm thấy có chút kỳ quái, bây giờ Tiểu Nghiên Nghiên chạy nhanh như chớp cũng chưa trở về, ông càng cảm thấy kỳ quái và lo lắng, vì thế gọi điện cho Lê Văn Bác lập tức xuống lầu tìm.
Mà lúc này Tiểu Nghiên Nghiên đã ra khỏi tiểu khu, đón một chiếc taxi ở bên ngoài đi đến TE.
Đừng nhìn cô bé chỉ mới hơn bốn tuổi nha, lá gan lớn gấp mấy lần mấy đứa bạn cùng trang lứa đấy, gọi một chiếc taxi chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi.
Tới TE cô bé hỏi tài xế bao nhiêu tiền rồi lấy tờ 100 đồng từ trong cái balo nhỏ mang theo đưa cho tài xế, nâng mày, khuôn mặt nhỏ non nớt mang theo nụ cười ngọt ngào, giọng nói êm tai: “Chú ơi, cháu vừa nhìn đã biết chú là người tốt, sẽ không lừa con nít đâu ha, cháu chưa học toán nên chú đừng có lợi dụng tính thêm tiền cho cháu á!”
Tài xế thấy cô bé phấn điêu ngọc trác mười phần đáng yêu nên cũng không đành lòng lừa cô.
Mà Tiểu Nghiên Nghiên còn nhỏ vậy đã đi xe một mình khiến anh thực sự kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm cô bé, sau khi xác định người ngồi trong xe của mình là một bé gái 4 tuổi, anh mới tìm 85 đồng trả lại Tiểu Nghiên Nghiên, dặn dò cô bé cất tiền cẩn thận đừng làm rơi, sau đó còn dặn Tiểu Nghiên Nghiên một đống thứ cần chú ý mới lái xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.