Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hàn Cẩn Hi nhìn tiểu Nghiên Nghiên tuổi còn nhỏ mà đã thông minh hiểu lòng người như vậy liền gật đầu lập tức nắm tay bé đi vào tòa nhà cao ốc.
Năm năm trước Long Tư Hạo rời khỏi thành phố K đi Mỹ, TE có một đại cổ đông tạm thời quản lý, sau khi anh trở về thì tiếp quản trở lại, nhưng rất ít khi anh tới TE, trước mắt do Lăng Hàn Dạ đảm nhiệm vị trí Phó tổng cùng Lạc Thụy quản lý công ty.
Lần này tới TE, Hàn Cẩn Hi không báo hẹn trước nhưng anh ta là ông trùm bất động sản đương nhiên ở trong thương giới tiếng tăm không nhỏ, nhân viên lễ tân vừa thấy Mễ Tây đưa danh thiếp cho cô ấy liền không ngăn cản mà cung kính đón anh ta và tiểu Nghiên Nghiên đến tầng 33, sau đó có thư kí dẫn thẳng đến văn phòng trợ lý tổng giám đốc.
Trông văn phòng, Lạc Thụy đang gọi điện thoại, thư kí gõ cửa cung kính nói: “Trợ lý Lạc, Hàn tổng của tập đoàn bất động sản AT tới nói muốn gặp anh.”
“Hàn tổng của AT muốn gặp tôi?” Lạc Thụy đang gọi điện thoại nghe thư ký nói vậy, trong lòng nghi hoặc còn xem có nên gặp anh ta hay không thì vừa ngước mắt đã thấy Hàn Cẩn Hi dắt tiểu Nghiên Nghiên đi vào phòng anh ta.
Anh ta tắt điện thoại mắt híp thành một đường, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chăm tiểu Nghiên Nghiên đang được Hàn Cẩn Hi dẫn vào.
Một lúc lâu sau anh ta mới trừng mắt nhìn chằm chằm tiểu Nghiên Nghiên: “Cô bé, chú không nhìn nhầm chứ? Cháu… sao cháu tới đây? Các người tới đây làm gì?”
Hàn Cẩn Hi và tiểu Nghiên Nghiên xuất hiện quá thần ký, sau khi kinh ngạc vẫn không nghĩ ra bọn họ tới TE có mục đích gì chẳng lẽ là đi nhầm sao?
Một lúc lâu sau anh ta mới thu hồi sự kinh ngạc và nghi hoặc trong lòng nhíu mày nhìn Hàn Cẩn Hi: “Hàn tổng, tôi nhớ rõ anh làm về bất động sản, TE chúng tôi lại là công ty trang sức đá quý, giữa chúng ta không có khả năng hợp tác, đột nhiên Hàn tổng anh tới TE là…”
Hàn Cẩn Hi nhìn Lạc Thụy đầy thâm ý, khóe môi nở nụ cười bí hiểm: “Ai nói chúng ta không có khả năng hợp tác? Có lẽ ngày nào đó tôi muốn định chế một bộ trang sức sẽ tới tìm quý công ty hợp tác.”
Nghe vậy Long Tư Hạo mới cười nhìn anh ta: “Vậy Hàn tổng tới là…”
Hàn Cẩn Hi không đáp anh ta mà đưa tay vuốt đầu tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt mị hoặc ôn hòa nhìn bé: “Amber, còn lại giao cho con, đừng để ba thất vọng.”
Dứt lời anh ta như người quen đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hàn Cẩn Hi sau đó mới cong môi cười ngọt ngào: “Con sẽ không để ba thất vọng, ba nhìn con đây.”
Lạc Thụy nghe Hàn Cẩn Hi và tiểu Nghiên Nghiên nói vẫn cực kì không hiểu.
Tiểu Nghiên Nghiên tiến lên đứng trước mặt Lạc Thụy, ngửa đầu nhìn anh ta, khuôn mặt trẻ con nở nụ cười, cái miệng như quả anh đào khẽ nhếch lên, âm thanh ngon ngào mềm mại: “Chú à, cháu và ba chưa hẹn trước mà tới gặp chú, hiện tại chú cảm thấy rất lạ đúng không?”
Lạc Thụy nhìn tiểu Nghiên Nghiên đang muốn gật đầu thì cô bé liền nói: “Chú à, thật ra chú không cần cảm thấy lạ đâu, mẹ cháu không thấy đâu, ba nhìn máy ghi hình ở khách sạn cạnh quảng trường Newyork, chúng cháu xem qua nhưng không tìm thấy mẹ, chú từng xuất hiện trong phòng của mẹ cháu ở khách sạn, cho nên cháu và ba đặc biệt tới hỏi chú có biết mẹ cháu đi đâu không?”
Lạc Thụy nhìn cô bé lại nhìn Hàn Cẩn Hi đang ngồi ngay ngắn chỗ kia, khóe môi nhếch lên nụ cười không rõ là vui hay giận: “Thì ra hôm nay Hàn tổng tới đây là tìm người.”
Dứt lời anh ta ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo nhau nhíu mày nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Cô bé, chỉ bẳng clip chú ở trong phòng khách sạn của mẹ cháu mà cháu kết luận chú bắt cóc mẹ cháu sao?”
Không chời Lạc Thụy nói xong thì tiểu Nghiên Nghiên đã ngắt lời anh ta, nhướn mày lên: “Chú, thì ra là cháu xem trong IQ của chú rồi, chú chưa đánh đã khai… cháu lại chưa nói chú bắt cóc mẹ cháu, sao chú lại tự thừa nhận chứ? Chú, chú thành thật như vậy, chú có cần cháu trao giải thưởng cho chú không?”
Nghe tiểu Nghiên Nghiên nói vậy, Lạc Thụy giật giật khóe môi, đối với cô nhóc trước mặt này anh không có lòng phòng bị, hơn nữa anh không muốn giấu cô bé chuyện mẹ cô bé ở biệt thự ven hồ Thủy Lộ, cho nên lúc nói chuyện với cô bé cũng không cố ý giấu diếm.
Hơn nữa bọn họ có thể dễ dàng điều tra máy quay ở khách sạn để tìm hành tung của Lê Hiểu Mạn, thật ra tổng giám đốc của bọn đã cố tình để lại manh mối rồi.
Nếu không sao bọn họ biết tổng giám đốc mang Lê tiểu thư đi chứ,còn biết đến TE tìm người.
Lạc Thụy nhướn mày cười: “Cô bé à, cháu cố ý đến dò xét chứ sao? Cháu muốn biết mẹ chá có phải bị chúng ta mang đi có đúng không?
Tiểu Nghiên Nghiên cũng học bộ dang của anh ta nhướn mày, đôi mắt ngây thơ híp thành một đường: “Oà chú, thì ra chú không ngốc, chú thật là thông minh, vậy mà có thể đoán được suy nghĩ của đứa bé mới hơn 4 tuổi.”
Vốn tiểu Nghiên Nghiên khích lệ thì không nói làm gì, nhưng nghe thêm câu sau thì câu khích lệ này có vẻ khác rồi.
Tiếp xúc với cô bé vài lên, lời nói của cô bé như mang theo gai, Lạc Thụy giận quá hóa cười, đánh giá tiểu Nghiên Nghiên thật kĩ mới cười nói: “Cô bé à, chú phát hiện cháu càng ngày càng giống tổng giám đốc nhà chú rồi, không sai, mẹ cháu là tổng giám đốc nhà chú ‘quải đi’ rồi, nhưng mà cháu có biết cũng vô dụng, bởi vì các người sẽ không có cách nào tiền vào thuộc địa riêng của tổng giám đốc nhà chúng ta.”
“Vậy sao…” tiểu Nghiên Nghiên nghe vậy cười ngọt ngào với Lạc Thụy: “Chú, ngại quá, quấy rầy chú lâu như vậy, cháu và ba phải về rồi, chào tạm biệt chứ.”
Dứt lời cô bé cười với Lạc Thụy sau đó đi tới cạnh Hàn Cẩn Hi đang ngồi ngay ngắn chỗ kia, cong môi lên: “Ba, chúng ta về đi, con đói rồi.”
Hàn Cẩn Hi nhìn cô bé, chưa nói gì mà nắm tay bé rời khỏi văn phòng của Lạc Thụy.
Lạc Thụy thấy thế vẫn chưa hiểu gì, trong mắt đầy nghi hoặc và khó hiểu, anh ta tự nhận chỉ số thông minh của mình dù khnog cao nhưng không đến nỗi không bằng một cô nhóc hơn 4 tuổi, nhưng vì sao anh ta không hiểu cô nhóc này tới tìm anh ta vì cái gì.
Biết mẹ bị bọn họ quải đi rồi, vì sao cô bé nhỏ tuổi mà có thể bình tĩnh như vậy?
Không phải cô bé nên khóc nhào đòi mẹ sao, hoặc là để anh ta mang theo mình đi tìm me.