Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mễ Tây ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn tiểu Nghiên Nghiên, biểu tình vẫn lãnh khốc như cũ: “Tiểu thư Amber, phía trước có người gác, chúng ta không có giấy thông hành nên không vào được.”
Nghe vậy tiểu Nghiên Nghiên đẩy cửa xe từ từ đi xuống, quay đầu nhìn bên kia cầu, thấy bên kia có một tòa biệt thự khổng lồ xa hoa như tòa lâu đài.
Khung cảnh xung quanh đảo nhỏ rất đẹp, từng rừng cây vờn quanh mà tòa biệt thự đó lại như tòa lâu đài đứng sừng sững ở giữa hòn đào nhỏ, dưới ánh nắng mặt trời trông nó càng đồ sộ mà thần bí.
Cho dù nhìn không hết được tòa biệt thự mà chỉ lộ một góc nhỏ cũng nhìn ra được nó hùng vĩ cỡ nào.
Di vào biệt thự phải qua một cây cầu có vệ sĩ canh gác mặt lạnh mặc quần áo đen, đám người đó đeo súng như quân nhân, không có giấy thông hành căn bản người ngoài không vào được, nếu cứ khăng khwang xông vào thì tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mặt thành cái bánh bao lại nhìn chằm chằm hòn đảo nhỏ như căn cứ quân sự một hồi mới đi về phía trước.
Chỉ là bé vừa đi mấy bước thì vệ sĩ áo đen đã cản đường.
Thấy vậy tiểu Nghiên Nghiên dừng chân ngước mắt nhìn hai chú như cương thi trước mặt mình, biểu tình cứng lại, bé giật giật khóe môi cái gì cũng chưa nói mà ngồi vào xe.
Bé lắc đầu nhìn Hàn Cẩn Hi: “Ba à có phải mẹ ở trong biệt thự trên hòn đảo kia không?”
Hàn Cẩn Hi nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn ra xe, sau đó lại nhìn tiểu Nghiên Nghiên hơi nhếch môi nói: “Vẫn chưa chắc chắn.”
“Vậy sao.” tiểu Nghiên Nghiên đáp lại lại lắc đầu.
Hàn Cẩn Hi cưng chiều xoa đầu bé: “Tuy không chắc chắn nhưng không có nghĩa mẹ con không ở đây, còn 90% khả năng mà.”
Nghe vậy đôi mắt tiểu Nghiên Nghiên sáng lên, ngước mắt cười ngọt ngào với anh ta: “Thật sao? Vậy chúng ta làm thế nào mới vào trong đó được đây?”
Hàn Cẩn Hi thâm ý nhìn bé, đôi môi nở nụ cười cao thâm: “Amber, hiện tại chúng ta cần làm trước là xác định mẹ con có ở trong biệt thự hay không, chờ chúng ta xác định rồi thì vào thế nào phải xem con rồi.”
“Xem con?” tiểu Nghiên Nghiên nhướn mày cười lên, âm thanh nhẹ nhàng êm tai: “Ba à, có phải ba nghĩ ra cách rồi hay không? Con biết không có chuyện gì làm khó được ba mà, ba là thông minh nhất.”
Hàn Cẩn Hi duỗi tay nhéo má bé, hơi nhếch môi: “Amber, lúc nào con học được cách vuốt mông ngựa rồi hả?”
Tiểu Nghiên Nghiên cười khúc khích che miệng: “Haha… ba, vừa nãy mới học, hiện tại con mới biết thì ra ba có mông ngựa.”
Nghe bé nói, Hàn Cẩn Hi giật giật môi, gương mặt ôn hòa cười nói: “Tuổi còn nhỏ đã để tâm vào chuyện vụn vặt, là học ai hả?”
Tiểu Nghiên Nghiên cười tít mắt với anh ta: “Ba, đó là trời sinh, muốn học cũng không được.”
Tiểu Nghiên Nghiên lắc tay Hàn Cẩn Hi: “Ba, ba mau nói cho con biết con làm sao để tìm mẹ đây?”
Hàn Cẩn Hi nhìn hòn đảo nhỏ giữa trung tâm hồ hơi nheo mắt, trong mắt lạnh lung khó phát giác, khóe môi nhếch lên: “Ba mang Amber đi gặp một người, còn cách thì tự con nghĩ.”
“Trời ạ, ba cho con vấn đề khó, nhưng mà ba yên tâm đi, con nhất định không làm ba thất vọng.”
Đó là cách Hàn Cẩn Hi dạy tiểu Nghiên Nghiên, vì muốn bé càng thông minh, khai phá trí lực của bé, dạy cho bé thói quen phải động não, rất nhiều vấn đề khó anh ta đều nhắc một nửa cho bé, phần còn lại tự mình bé nghĩ cách giải quyết.
Giống như chuyện Lê Hiểu Mạn bị ‘vây’ ở biệt thự ven hồ Thùy Lộ, Hàn Cẩn Hi mang bé tới làm quen địa điểm một chút sau đó mang bé đi gặp một người còn làm sao để vào biệt thự thì tự bé nghĩ.
Mà anh ta mang bé đi gặp lại là đại hồng nhân bên cạnh Long Tư Hạo –Lạc Thụy.
xe Lincoln dừng trước cao ốc trang sức TE.
Mễ Tây xuống xe sau đó kéo cửa sau ra.
Hàn Cẩn Hi khí chất ưu nhã từ trên xe bước xuống sau đó cúi người ôm tiểu Nghiên Nghiên từ trong xe ra.
Lại nhẹ nhàng đặt bé đứng dưới đất mới nhếch môi nói: “Am bẻ à, những lời trong xe ba nói với con con nhớ kỹ không?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt ngây thơ cười ngọt ngào với anh ta làm thủ thế ok: “Ba yên tâm đi, con nhớ kỹ rồi, chúng ta phải xác định được mẹ có ở trong biệt thự kia không từ cái người Lạc Thụy kia, sau đó mới nghĩ cách vào đảo, cho nên chúng ta trước mắt phải gặp chú Lạc Thụy đã.”