Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 614: Ba à, ba có mông ngựa (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Em...” Lê Hiểu Mạn cắn môi ngước mắt nhìn anh liền cụp mắt xuống: “Trước để em bôi thuốc cho anh đã.”
Cô không muốn nói cho anh biết hôm nay cô bị mất khống chế là vì sự tồn tại của Qúy Vũ Tình,. Đặc biệt là khi thấy anh che chở cho cô ta, cảm giác phẫn nộ và đau lòng này không thể miêu tả được.
Cô không có cách nào tiếp thu chuyện anh ở trước mặt cô lại che chở cho người đàn bà khác.
Năm năm trước ở trong ấn tượng của cô anh chưa bao giờ để ý người đàn bà nào khác ngoài cô.
Anh vẫn luôn đặt toàn bộ trọng tâm lên người cô, lấy cô làm trung tâm.
Anh giận, yêu, đau lòng cũng chỉ vì cô, nhưng mà hiện tại có them Qúy Vũ Tình làm cho cô không thể nào tiếp nhận chuyện đó.
Cho dù cuối cùng anh bị thương nặng như thế nhưng đến ngày hôm nay cô vẫn sẽ nhớ tới anh chiều cô yêu cô, dù là gì thì cô đều nhớ.
Thu hồi suy nghĩ phức tạp, cô bôi thuốc cho anh xong liền bình thản nói: “Em hơi mệt đi ngủ trước.”
Dứt lời cô nằm xuống giường nhắm mắt không để ý tới anh nữa.
Hiện tại trong lòng cô rất loạn không biết làm sao để đối mặt với anh nên đi ngủ sớm.
Long Tư Hạo thấy cô nằm xuống liền nằm nghiêng bên cạnh cô, duỗi tay ôm cô vào ngực, lại cúi đầu hôn lên trán cô, lúc này mới nói: “Anh cũng mệt rồi, cùng nhau ngủ đi.”
Biết trước ngực anh có vết thương, Lê Hiểu Mạn tận lực không đụng tới ngực anh, mở mắt ra nghi hoặc nhìn anh: “Anh không cần đi làm sao?”
Ban ngày ban mặt hai người trốn trong chăn là sao hả?
Long Tư Hạo rũ mắt nhìn cô, ánh mắt đầy ý cười, môi mỏng cong lên: “Anh cũng muốn đi làm nhưng hiện tại chúng ta đều bị thương, vì tránh đụng đến miệng vết thương vẫn nên nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại làm.”
Nghe lời anh nói, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, anh nói gì đó đương nhiên là cô nghe hiểu.
Cô trừng mắt nhìn anh sau đó quay mặt đi: “Long Tư Hạo, anh biết rõ em không nói ý đó sao anh cứ phải xuyên tạc lời của em chứ?”
Ý của cô là anh không cần đi xử lý công việc hay đi làm chuyện gì khác sao?
Nhưng anh lại cố tình nói đến ý khác, đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao?
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô, khóe mắt đến đầu long mày đến nhiễm ý cười, nhếch môi nói: “Ngủ thôi.”
Lê Hiểu Mạn thấy anh đã nhắm mắt ngủ liền muốn rời khỏi ngực anh nhưng vừa cử động thì anh đã cất lời: “Hiểu Hiểu, em còn động nữa thì hiện tại anh liền làm đấy.”
Lê Hiểu Mạn rất muốn nói một câu làm cái đầu anh ấy nhưng vẫn phải nhịn.
Chờ anh ngủ rồi cô lại nghĩ cách rời khỏi ngực anh.
Cô vẫn luôn chờ anh ngủ trước kết quả cô lại ngủ trước rồi.
……
Cao ốc tập đoàn địa ốc AT ở thành phố H.
“Ba à, có tin của mẹ chưa? Mẹ mất tích mấy ngày rồi không phải lại bỏ trốn theo người ta rồi chứ? Ba không nóng nảy sao?” tiểu Nghiên Nghiên nháy mắt nhìn Hàn Cẩn Hi đang xem bưu kiện, mà Hàn Cẩn Hi ngồi trên ghế làm việc nghe tiểu Nghiên Nghiên nói liền nhếch môi nở nụ cười cao thâm: “Chỉ cần Amber còn ở bên cạnh ba thì ba sẽ không sợ mẹ con chạy mất.”
Tiểu Nghiên Nghiên giơ ngón tay cái lên với anh ta, chớp mắt: “Ba à, ba thật giảo hoạt, biết con là uy hiếp của mẹ nên mới giữ con ở bên cạnh, chỉ cần con còn ở bên cạnh ba thì mẹ có chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ chạy về, nhưng rốt cuộc mẹ đi đâu chứ? Con thật nhớ mẹ.”
Hàn Cẩn Hi nhìn tiểu Nghiên Nghiên, khóe môi nở nụ cười đẹp trai, nắm tay bé đi ra ngoài phòng làm việc.
Tiểu Nghiên Nghiên khó hiểu nhìn anh ta: “Ba, chúng ta đi đâu? Đi tìm mẹ sao? Mẹ đang ở thành phố K mà.”
Hàn Cẩn Hi nhìn bé liền cúi người ôm bé lên.
Một tiếng sau tiểu Nghiên Nghiên ngồi máy bay tư nhân của Hàn Cẩn Hi theo anh ta về thành phố K.
Xuống máy bay, lại ngồi vào xe Lincoln, tiểu Nghiên Nghiên nôn nóng hỏi: “Ba, mẹ ở chỗ nào thành phố K vậy?”
Thấy tiểu Nghiên Nghiên nông nóng, Hàn Cẩn Hi híp mắt duỗi tay xoa xao đầu bé: “Rất nhanh thôi Amber sẽ biết mẹ ở đâu.”
Long Tư Hạo không hề cố ý bịt kín thông tin mang Lê Hiểu Mạn đi cho nên Hàn Cẩn Hi muốn tra được Lê Hiểu Mạn đi đâu không khó chẳng qua anh ta dù có tra ra được cô ở đâu thì muốn vào cũng rất khó.
Mễ Tây lái xe, chiếc xe Lincoln tiến vào biệt thự ven hồ Thủy Lộ thì dừng ở trước cầu. tiểu Nghiên Nghiên ngồi trong xe thấy Mễ Tây dừng xe thì nhăn mày nhìn Hàn Cẩn Hi khó hiểu: “Ba, sao xe lại dừng rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.