Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Lạc Thụy, hơi cau mày: “Trợ lý lạc, tại sao anh làm thế?”
Lạc Thụy cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, tôi nghi ngờ đứa bé đó là con gái của Tổng giám đốc, cô nói đúng không?”
Không đợi Lê Hiểu Mạn đáp lời, anh ta lại Long Tư Hạo đang xem báo cáo giám định DNA, cười nói: “Tổng giám đốc, thế nào? Nghiên Nghiên là con gái của anh đúng không?”
Long Tư Hạo không trả lời Lạc Thụy mà nhíu chặt mày, vẻ mặt căng thẳng, nhìn báo cáo giám định DNA bị anh bóp nát, tựa như phải nhìn tờ giấy kia ra một lỗ thủng, ánh mắt lạnh thấu xương như mũi dao sắc bén.
Lạc Thụy thấy biểu tình của Long Tư Hạo không đúng, nghi ngờ hỏi: “Tổng giám đốc, thế nào? Chắc chắn đứa bé là con gái của anh cũng không cần kích động khác thường vậy chứ.”
Sau đó anh ta nghiêng người tới trước, ánh mắt rơi vào trên tờ giấy bị Long Tư Hạo bóp biến dạng, khi thấy kết quả Tiểu Nghiên Nghiên không phải con ruột của Long Tư Hạo, anh ta trợn to mắt.
Anh ta cầm lấy tờ giấy kia từ trong tay Long Tư Hạo, nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu, mới mặt đầy khiếp sợ hét to: “Oh! No! Điều này sao có thể? Sao đứa bé không phải là con gái ruột của Tổng giám đốc? Sao không có liên hệ máu mủ chứ? Có phải có gì sai không? Điều này sao có thể?”
Lê Hiểu Mạn ngồi trên chân Long Tư Hạo thấy Lạc Thụy mặt đầy khiếp sợ, cô ngước mắt nghi hoặc nhìn Long Tư Hạo, lập tức từ trên đùi anh trượt xuống, đi tới trước mặt Lạc Thụy, cầm lấy giám định DNA trong tay anh ta.
Khi thấy kết quả Long Tư Hạo không phải ba ruột Tiểu Nghiên Nghiên, cô cũng trợn to mắt, ánh mắt đầy khiếp sợ và không dám tin.
Sao Nghiên Nghiên không phải là con gái của Long Tư Hạo?
Có phải bản giám định sao rồi không?
Cô cẩn thận nhìn một lát, chắc chắn người giám định là Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên, kiểm tra hai bên đều là tóc.
Theo lý giám định DNA bằng tóc là vô cùng chính xác, kết quả giám định giống máu, không thể nào sai lầm, nhưng tại sao kết quả lại ghi Nghiên Nghiên và Long Tư Hạo không có quan hệ cha con?
Nghiên Nghiên là con gái của Long Tư Hạo, bản giám định DNA này có vấn đề, rất có thể bị người ta động tay chân.
Vì chuyện này, cô đột nhiên nhớ lại thức ăn có tác dụng ngừa thai mấy ngày trước.
Hôm ấy rõ ràng có người kiểm tra tốt, mới cho cô ăn.
Mục đích người đó không cần nói cũng biết, chính là muốn làm cho Long Tư Hạo cho là cô không muốn mang thai đứa nhỏ của Long Tư Hạo, khiến quan hệ bọn họ tiếp tục trở nên ác liệt.
Nếu như cô không đoán sau, nói không chừng bản giám định DNA này cũng cùng một người động tay, mục đích chính là muốn khiến quan hệ của cô và Long Tư Hạo càng thêm gay gắt.
Chẳng qua người này rốt cuộc là ai? Có thể táy máy tay chân bản giám định DNA?
Long Tư Hạo ngồi trên ghế da thật xa hoa nhìn Lê Hiểu Mạn cầm bản giám định DNA, ánh mắt thâm trầm nhìn Lạc Thụy, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài.”
Thấy sắc mặt Long Tư Hạo không tốt lắm, Lạc Thụy nhìn anh, lại nhìn Lê Hiểu Mạn, khẽ thở dài một hơi, liền nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng rời khỏi thư phòng, cũng thức thời đóng cửa thư phòng.
Sau khi Lạc Thụy rời đi, Long Tư Hạo đứng dậy đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, đưa tay đoạt bản giám định DNA trong tay cô, xé thành giấy vụn.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn ưu tư phức tạp nhìn anh: “Long Tư Hạo…”
Long Tư Hạo tùy tiện ném giấy vụn đi, bàn tay có lực nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực anh, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh không tin khoa học, anh chỉ tin em, nói cho anh, Nghiên Nghiên có phải là con gái của anh hay không, chỉ cần em nói phải, anh sẽ tin.”
Nghe lời này của anh, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh, nếu nói đáy lòng không có tia rung động nào là giả.
Không tin khoa học, chỉ tin cô, lời này cho dù ai nghe được cũng sẽ bị làm cho rung động!
Thật ra trừ năm năm trước anh nói những lời vô tình với cô, anh chưa từng làm chuyện gì thật sự tổn thương cô.
Mà cô ở trước mặt anh luôn tùy hứng, luôn nói lời tổn thương anh.
Anh muốn con gái như vậy, mà cô ích kỷ không nói cho anh Nghiên Nghiên chính là con gái anh, nếu so sánh, cô đối với anh còn tàn nhẫn hơn anh đối với cô.
Cô không trực tiếp phủ nhận, mà ngước mắt nhìn anh, ánh mắt phức tạp: “Long Tư Hạo, em hỏi anh một câu, anh thành thật trả lời em, em sẽ nói cho anh thân thế của Nghiên Nghiên.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo sâu kín nhìn cô, môi mỏng khẽ nhấp, phun ra một chữ: “Được.”
Thấy anh nói được, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, ánh mắt ôn nhu: “Năm năm nay rốt cuộc anh đi đâu?”
Long Tư Hạo không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này đầu tiên, anh nhíu mày, không hề muốn nói chuyện anh bị bệnh cho cô.
Anh ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Hiểu Hiểu, đổi câu hỏi khác được không?”
Anh càng không nói, Lê Hiểu Mạn càng cảm thấy chuyện không đơn giản.
Cô nhướng mày nhìn anh: “Được, em đổi câu đã từng hỏi anh, lần cuối cùng chúng ta gặp mặt năm năm trước là ở đâu?”
Ánh mắt Long Tư Hạo mang theo ý cười nhìn cô, khẽ nhếch môi, thanh âm trầm thấp: “Khách sạn quốc tế Đế Hoa.”
Thấy anh nói đúng, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc: “Anh nhớ ra rồi?”
Long Tư Hạo hơi híp mắt, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn cô, vốn muổn hỏi nhớ ra cái gì, nhưng anh không hỏi, vì anh biết anh hỏi liền lộ tẩy, anh nói khách sạn Đế Hoa hoàn toàn là đoán mò.
“Hiểu Hiểu, vậy bây giờ em có thể nói cho anh Nghiên Nghiên là con gái của ai chưa?”
Tiểu Nghiên Nghiên là con gái của ai, thật ra trong lòng anh đã sớm có câu trả lời, chỉ là muốn nghe chính miệng cô nói ra mà thôi.
Trước kia anh hoài nghi Nghiên Nghiên là con gái của anh, nhưng trải qua vừa rồi, anh không chỉ hoài nghi, mà là xác định.
Hiểu Hiểu của anh vừa thấy kết quả anh và Nghiên Nghiên không phải cha con, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, điều này đủ để chứng minh kết quả kia là sai, nếu không, Hiểu Hiểu của anh sẽ không khiếp sợ và không dám tin.
Biểu tình khiếp sợ không chút che giấu là nội tâm chân thận nhất của cô.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn vẻ mặt ôn nhu của anh, hơi cong môi dưới: “Mặc dù anh trả lời đúng câu hỏi thứ hai của em, nhưng anh không trả lời câu hỏi thứ nhất của em.”
Long Tư Hạo ôn nhu nhìn cô, anh phát hiện muốn cô chính miệng thừa nhận Nghiên Nghiên là con gái của anh thật sự có chút khó khăn.
Nhưng anh có cách để cô thừa nhận.
Hai cánh tay bền chắc của anh ôm chặt cô, không hỏi Nghiên Nghiên có phải con gái của anh hay không nữa, mà ánh mắt thâm tình nhìn cô, khóe môi nở nụ cười ôn nhu, thanh âm trầm thấp: “Hiểu Hiểu, chúng ta bắt đầu lại được không? Tất cả trước kia chúng ta bỏ qua hết, bắt đầu lại.”