Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đối diện với ánh mắt mong chờ của anh, lòng Lê Hiểu Mạn khẽ run, rũ mắt: “Chúng ta còn có thể bắt đầu lại sao? Anh không trách em hại chết con gái anh sao? Không phải anh nói vĩnh viễn không tha thứ… Ừm…”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, cúi đầu xuống phong bế đôi môi đỏ thắm dụ người của cô, tới khi cô sắp sặc, anh mới lui ra.
Ánh mắt anh nóng bỏng chăm chú nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh không trách em, cho tới nay anh không hề trách em, thật xin lỗi, năm năm trước từ bỏ em, rời xa em, còn làm tổn thương em, là anh sai, anh đáng chết, em cho anh thêm một cơ hội, để anh chuộc tội năm năm trước.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, cong môi cười, nói: “Được…”
Nghe cô nói được, mắt Long Tư Hạo chứa đầy ý cười: “Hiểu Hiểu…”
Thấp giọng kêu một tiếng, anh chuẩn bị hôn cô lần nữa, lại bị Lê Hiểu Mạn quay đầu tránh.
Ánh mắt anh sâu kín nhìn cô chằm chằm, thấp giọng kêu: “Hiểu Hiểu.”
Thấy vẻ mặt anh không vui, Lê Hiểu Mạn nhướng mày, câu môi: “Em còn chưa nói hết, em có thể đáp ứng cùng anh bắt đầu lại, nhưng trước đó, em muốn làm một chuyện.”
Long Tư Hạo nghi hoặc nhìn cô: “Chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn híp mắt, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, mím môi nói: “Có liên quan tới chuyện món ngừa thai hôm trước, em phải nói cho anh, những món đó không phải em cho người làm, em nghi ngờ có người trong bóng tối hãm hại em, mục đích chính là quan hệ chúng ta trở nên gay gắt hơn…”
Nói tới đây, cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nụ cười rét lạnh: “Em không thích bị người khác thiết kế hãm hại, cho nên chuyện này phải tra rõ.”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô: “Em muốn anh tra rõ là ai đang hãm hại em, mới đáp ứng cùng anh bắt đầu lại?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, nhu mì cười một tiếng, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Long Tư Hạo ôm cô vào lòng lần nữa, cằm để trên trán cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Hiểu Hiểu, cho dù em không nói, anh cũng sẽ tra rõ chuyện này.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, ánh mắt nhu hòa: “Vậy em cho anh ba ngày, nếu anh tra ra ai đang hãm hại em trong vòng ba ngày, em đáp ứng cùng anh bắt đầu lại, nếu không tra ra, em… Ừm…”
Không đợi Lê Hiểu Mạn nói xong, hai ngón tay thon dài của Long Tư Hạo che kín môi cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, giọng ôn nhu kiên định: “Hiểu Hiểu, anh sẽ không buông tay em nữa, cho dù trong ba ngày anh không tra ra, anh cũng sẽ không bỏ rơi em, càng không cho phép em rời đi.”
Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh: “Vậy vừa rồi em không khác nào nói nhảm.”
Long Tư Hạo cong môi cười, ôm chặt cô, môi mỏng hôn lên trán cô: “Cũng không tính là nói nhảm, nhiệm vụ Hiểu Hiểu giao cho anh, anh nhất định dùng hết khả năng hoàn thành đúng hạn…”
Nói tới đây, bàn tay ấm áp của anh nâng mặt cô, ánh mắt nóng bỏng thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, đừng nghĩ rời khỏi anh, anh không cho phép, cũng sẽ không cho em có cơ hội này, cả đời này, không có bất kỳ chuyện gì người nào có thể tách chúng ta ra nữa.”
Trong lời anh, Lê Hiểu Mạn cảm nhận được tình yêu thắm thía nồng đậm của anh đối với cô, cô rũ mắt, đáy lòng bị anh làm cho xúc động.
Nghĩ đến Quý Vũ Tinh, cô liền ngước mắt nhìn anh: “Anh và Quý tiểu thư kia là quan hệ gì?”
Thấy cô hỏi tới Quý Vũ Tinh, Long Tư Hạo liền nhớ tới chuyện cô vì Quý Vũ Tinh mà mất không chế.
Anh nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy ý cười, môi mỏng hài hước cong lên, mập mờ khạc ra bốn chữ: “Quan hệ nam nữ.”
Lê Hiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, xin anh nghiêm túc nói cho em hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
Long Tư Hạo nhìn cô, nhếch môi cười: “Vậy em nghiêm túc nói cho anh em và Hàn Cẩn Hi rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lê Hiểu Mạn hí mắt cười, nhấn mạnh từng chữ: “Giống hai người vậy, quan ~ hệ ~ nam ~ nữ.”
Dừng lại, cô không vui trợn mắt nhìn anh: “Anh không muốn nói, em không hỏi.”
Dứt lời, cô đẩy anh ra, xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, Long Tư Hạo sãi bước tiến lên, ôm ngang cô, vừa đi về phía sofa trong thư phòng vừa ôn hòa nói: “Hiểu Hiểu, em lại tùy hứng, được, anh nói, anh nói rõ với em, anh và Tinh Tinh không có bất kỳ quan hệ gì…”
“Tinh Tinh? Gọi rất thân thiết nha!” Hai người nói rõ với nhau, Lê Hiểu Mạn liền không che giấu tình cảm đối với anh nữa, cô không vui trợn mắt nhìn anh, trong giọng nói lộ rõ mùi giấm.
Nhìn cô đang ghen, Long Tư Hạo đầy ý cười, vừa rồi là anh cố ý gọi vậy.
Anh cưng chiều nhéo chóp mũi cô, thanh âm trầm thấp: “Nha đầu ngốc, ở trong mắt anh, chỉ coi cô ta là một người đáng thương.”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng đặt Lê Hiểu Mạn xuống sofa, che trên người cô, vừa cởi quần áo cô vừa nói: “Anh chỉ coi cô ta là một đứa trẻ cần giúp đỡ.”
Giúp người là một niềm vui, nhưng Lê Hiểu Mạn không hiểu tại sao Long Tư Hạo phải giúp cô ta?
Vì đặt tâm tư trên người Quý Vũ Tinh, cô không nhận ra Long Tư Hạo đang sờ cô, cởi quần áo cô.
Cô nheo mắt nhìn anh: “Anh chắc chắn chỉ coi cô ta là đứa trẻ?”
Nhìn bình giấm chua lớn Lê Hiểu Mạn, tâm tình Long Tư Hạo thật tốt, ánh mắt thâm tình nhu hòa nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh chắc chắn.”
Trong lòng Lê Hiểu Mạn vẫn không thoải mái: “Vậy tại sao anh đi đến đâu đều dẫn cô ta theo? Anh không có cô ta bên cạnh không được sao?”
Long Tư Hạo cười nhìn cô, không sợ đổ dầu vào lửa nói: “Không có cô ta thật sự không được.”
“Long Tư Hạo…” Lê Hiểu Mạn nhìn anh, ánh mắt nổi lên lửa giận.
Long Tư Hạo cười an nhàn nhìn cô sắp bùng nổ: “Hiểu Hiểu, không có cô ta làm sao anh nghiệm chứng được em yêu anh nhiều bao nhiêu.”
Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, rất muốn nói một câu, thiên tài mới yêu anh, nhưng cô nhịn được.
Cô không để ý anh nữa, mím chặt môi không nói lời nào.
Long Tư Hạo thấy cô không lên tiếng, ánh mắt chứa đầy nụ cười cưng chiều, môi mỏng kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng cắn rái tai cô: “Còn tức giận?”
Lê Hiểu Mạn rũ mắt, không để ý tới anh.
Thấy thế, Long Tư Hạo cười chúm chím, vén tóc cô ra sau tai, lộ ra tai trắng nõn như ngọc.
Anh ngậm lấy tai cô, đầu lưỡi liếm vành tai cô, làm cô khẽ run.
Rất hài lòng phản ứng của cô, anh híp mắt, ánh mắt nóng bỏng, sóng tình dâng trào, thanh âm khàn khàn: “Hiểu Hiểu, có phải bây giờ hận anh đến nghiến răng không?”