Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe thấy câu hỏi của cô, nữ giúp việc ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi xuống, ánh mắt hơi lóe lên: “Thiếu... Thiếu phu nhân, tôi... Tôi tên là Trương Hồng.”
Thấy ánh mắt cô ta, Lê Hiểu Mạn thâm ý nhìn cô ta, sau đó quay sang Tiểu Nghiên Nghiên, cười nói: “Nghiên Nghiên, vào phòng tắm cùng mẹ.”
“Vâng!” Tiểu Nghiên Nghiên mặc dù không rõ sao mẹ lại kêu nó vào phòng tắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi theo.
Nữ giúp việc Trương Hồng đang quỳ dưới đất lau chùi thì thấy Tiểu Nghiên Nghiên và Lê Hiểu Mạn đi vào phòng tắm thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô lại cảnh giác nhìn cửa phòng tắm, rồi hơi gục người bò đi khỏi chỗ chiếc giường xa hoa.
Vào phòng tắm, Lê Hiểu Mạn không rửa mặt, mà chỉ đóng cửa lại, để hở một phần nhỏ để quan sát nhất cử nhất động của Trương Hồng.
Lúc này cô ta đang bò gần phía gầm giường, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ vào phòng tắm lại đi đứng ở cửa ngó ra phía ngoài nhìn Trương Hồng, đôi mắt trong trẻo như sao của cô bé chớp chớp, nhỏ giọng tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?”
“Suỵt!” Lê Hiểu Mạn đưa tay làm dấu với Tiểu Nghiên Nghiên, ý bảo cô bé đừng lên tiếng, mà ánh nhìn cô vẫn chỉ hướng đến Trương Hồng đang bò xung quanh giường lớn.
Khoảng tầm hia phút sau, Trương Hồng mới ngồi dậy, giống như đã giấu gì đó trên người, sau đó tiếp tục lau chùi.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn nghi ngờ, liền đi ra ngồi ở chiếc giường xa hoa.
Cô nhìn chằm chằm Trương Hồng.
Tiểu Nghiên Nghiên ở bên cạnh thấy cô cứ nhìn Trương Hồng lau dọn, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều.
Lau xong, Trương Hồng nói với Lê Hiểu Mạn mình rời đi, liền bị Lê Hiểu Mạn kêu ở lại.
“Chờ đã...”
Trương Hồng bị gọi lại sợ xanh mặt, xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn, cung kính hỏi: “Thiếu phu nhân còn có chuyện gì sao?”
Lê Hiểu Mạn bình thản nhìn cô ta, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào hướng sô pha xa hoa trong phòng ngủ, khẽ nhấp môi: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn tán gẫu với cô chút thôi, ngồi xuống đi.”
Trương Hồng nghe vậy càng thêm bối rối, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Thiếu... Thiếu phu nhân, tôi còn có việc phải làm, tôi...”
Lê Hiểu Mạn không đợi cô nói xong liền nheo mắt nhìn cô, đôi môi đỏ mong cười càng thêm thâm ý: “Hôm nay cô có thể nghỉ một ngày, tiền lương cũng có thể cầm, cô yên tâm, tôi sẽ nói với quản gia, ngồi đi!”
Lê Hiểu Mạn thân thiện nhìn Trương Hồng, mà Trương Hồng thì nhìn bên ngoài phòng một chút rồi lại nhìn Lê Hiểu Mạn, cười bất an.
Cuối cùng thì cô vẫn phải ngồi trên ghế sô pha.
Trương Hồng cúi đầu, nhíu chặt lông mày, hai tay đặt ở trên đùi cứ liên tục ma sát qua lại, học tâm lý học qua đều biết đây là biểu hiện của người đang bất an, lo lắng.
Phần lớn mọi người khi lo nghĩ thì sẽ có hành động như vậy, có người sẽ nắm chặt hai tay, có người sẽ đan hai tay vào nhau.
Lê Hiểu Mạn quan sát tỉ mỉ từng phản ứng nhỏ của Trương Hồng, cô bảo cô ta ở lại nói chuyện phiếm, nhưng chưa từng nói cái gì với cô ta.
Mới vừa rồi bị làm tỉnh đầu óc còn mơ mơ màng màng, nhưng giờ ổn rồi.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Trương Hồng bất an ngồi đó, quay lại nhìn mẹ mình, khó hiểu gọi mẹ.
Lê Hiểu Mạn kéo Tiểu Nghiên Nghiên vào trong lòng, cúi đầu nói nhỏ vừa đủ cho cô bé nghe thấy: “Nghiên Nghiên, mẹ giao cho con một nhiệm vụ nhé.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Nhiệm vụ gì ạ?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Trương Hồng, rồi nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, thấp giọng hỏi: “Biết chú Long đang ở đâu không?”
“Chú Long?” Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Mẹ, ai là chú Long?”
Lê Hiểu Mạn dịu dàng nhìn cô bé: “Chính là chú đẹp trai mà con nói ấy.”
“A!” Tiểu Nghiên Nghiên hiểu ra, lại nhìn mẹ nhỏ giọng nói: “Hóa ra chú đẹp trai họ Long, nhưng chú đẹp trai có việc ra ngoài rồi.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, sau đó cúi đầu nói nhỏ: “Đi tìm ông quản gia tới đây, bảo ông ấy giúp con gọi cho chú Long, kêu chú ấy về ngay. Nhớ là chuyện này chỉ có thể nói với quản gia, còn lại ai con cũng không được nổi, hiểu rồi chứ?”
“Ok!” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ làm dấu ok, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Trương Hồng đang ngồi trên ghế sô pha xa hoa thấy vậy thì đứng lên: “Thiếu phu nhân, tôi... Tôi còn phải ra ngoài làm việc.”
Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhẹ cười một tiếng: “Đừng vội, cứ ngồi thêm lát nữa.”
Dứt lời, cô không hề để ý tới Trương Hồng nữa mà nhìn móng tay mình.
Cô càng không để ý tới Trương Hồng thì Trương Hồng lại càng như ngồi trên đống lửa, rất khó chịu.
Tiểu Nghiên Nghiên như lời Lê Hiểu Mạn dặn gọi điện thoại cho Long Tư Hạo, giờ Long Tư Hạo đang trên đường trở về.
Khi anh nhận được điện thoại của quản gia, nghe quản gia nói Lê Hiểu Mạn muốn gặp, anh vô cùng mừng rỡ, một đường chạy như điên về biệt thự.
Anh lái thẳng đến sảnh ngoài, xuống xe liền đi thẳng vào trong để có thể gặp Lê Hiểu Mạn nhanh nhất.
“Hiểu Hiểu...”
Cửa phòng không mở hẳn ra, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp xen lẫn vui vẻ của Long Tư Hạo truyền vào.
Sau đó, cửa được mở ra, hình ảnh anh phong trần mệt mỏi sải bước đi tới.
Trương Hồng thấy Long Tư Hạo liền lập tức đứng lên, cúi đầu cung kính chào: “Long tiên sinh.”
Long Tư Hạo không để ý đến Trương Hồng, đi thẳng tới chỗ Lê Hiểu Mạn, cánh tay thon dài đưa ra kéo cô vào ngực, không nói lời nào liền hôn lên môi cô.
Trương Hồng thấy vậy liền lập tức cúi đầu xuống.
Sau khi gọi cho Long Tư Hạo bảo anh quay về, quản gia đã cho Tiểu Nghiên Nghiên về phòng ngủ, lúc này đang cầm điện thoại chơi trò chơi thì thấy Long Tư Hạo hôn mẹ mình, liền nói bằng giọng nói trong trẻo non nớt: “Chú đẹp tra, còn có trẻ con ở đây! Chú và mẹ có thể giữ hình tượng được không? Hai người thế này sao mà dạy dỗ trẻ nhỏ được.”
Lê Hiểu Mạn bị hôn đến ngơ ngẩn nghe được lời của Tiểu Nghiên Nghiên thì khẽ đẩy Long Tư Hạo ra.