Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Long tổng, hôm nay tôi rất bận, không cùng anh... Ơ...”
Không đúng, cô còn chưa nói xong, Long Tư Hạo bỗng đột nhiên cúi đầu phủ kín miệng cô bằng đôi môi dụ người, nặng nề gặm cắn bờ môi dưới của cô, ánh mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú: “Không rảnh ở cùng anh, vậy em rảnh rỗi đi chuyện trò cùng người đàn ông khác sao?”
Môi dưới bị anh cắn đến đau, Lê Hiểu Mạn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt mang theo một cỗ oán khí cùng oan ức trừng mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, rốt cuộc anh xem em là gì? Lúc cần em thì ương ngạnh trói buột em ở cạnh không cho em rời đi, lúc không cần nữa thì liền một tháng anh hững hờ, không màng quan tâm.”
Nghe ra nỗi tức giận cùng oan ức trong giọng nói của cô, hai ngón tay thon thả của Long Tư Hạo nhẹ nhàng véo lấy cằm cô, yên tĩnh nhìn cô sâu lắng, tròng mắt dấp đầy ý cười: “Làm thế nào, tức giận? Ghét bỏ anh một tháng này không có quan tâm em?”
Dứt lời, anh cúi đầu, in lên bờ môi căng mọng của cô một hôn hôn thật dài, ánh mắt thâm tình ôn nhu nhìn cô, tiếp tục nói: “Nếu như anh thật sự không quan tâm đến em, thì làm sao biết em ở phòng này? Làm thế nào có thể tìm đến một cách chính xác mà không hề sai sót?”
Lê Hiểu Mạn rút tay mình ra khỏi tay anh, chân lui lại một bước duy trì khoảng cách với anh, ánh mắt giương lên bình thản: “Anh nói đi, ngày hôm nay anh đột ngột xuất hiện ở đây là muốn làm gì?”
Long Tư Hạo sải bước về phía trước một lần nữa, cũng một lần nữa kéo cô trở lại trong ngực mình, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô, nhìn cô một cách dịu dàng, nhẹ nhàng cong môi dưới, giọng nói mờ ám: “Cái gì cũng muốn làm.”
Lê Hiểu Mạn híp mắt nhìn nụ cười tà mị trên gương mặt đẹp đẽ của anh: “Long Tư Hạo, trêu đùa em như vậy anh rất vui sao?”
Nhìn thấy vẻ bất mãn trên mặt cô, đầu mày Long Tư Hạo hơi chau lại, ánh mắt sâu lắng nhìn cô mỉm cười, nở ra một nụ cười mê hoặc: “Là rất vui vẻ.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn rất muốn cho Long Tư Hạo một quyền, nhưng cô nhịn xuống, đối mặt với anh, cô nhất định phải có một trái tim rất mạnh mẽ, nếu không, cô nhất định sẽ bị anh làm cho tức chết.
Cô khẽ híp mắt lại, khóe môi cong lên, ngoài cười mà trong không cười nhìn anh: “Long Tư Hạo, có phải là anh cảm thấy em sẽ không đối xử với anh như vậy hay không?”
Dứt lời, cô làm hành động ngoài dự tính của Long Tư Hạo, hai tay mảnh khảnh vòng lên ôm lấy cổ anh, chủ động in môi hôn lên môi anh.
Cô đột nhiên chủ động hôn lên, khiến Long Tư Hạo hơi giật mình, anh khẽ cong môi mỏng, nâng tay lên giữ lấy ót của cô, hôn sâu hơn.
Lê Hiểu Mạn vừa đáp lại nụ hôn của anh, vừa đẩy anh về phía giường.
Long Tư Hạo nắm lấy eo nhỏ của cô, thuận thế ngã lên giường, mà Lê Hiểu Mạn thì đè ở trên người anh.
Vừa hôn đáp lại anh, cô vừa đưa tay ra cởi cà vạt của anh.
Nhận ra Long Tư Hạo đang híp mắt nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng dịu dàng, anh trầm khàn nói: “Lại muốn chơi trò chơi lần trước?”
Lê Hiểu Mạn che giấu sự không vui trong mắt xuống, cô dịu dàng nhìn anh, nhu mì cười nói: “Không thích sao?”
“Dĩ nhiên là thích.” Long Tư Hạo khẽ nhướn mày, anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tràn đầy ý cười, anh đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô: “Tuy nhiên, lần trước là anh bị trói, lần này nên đến lượt em, Hiểu Hiểu.”
“Cái gì?”
Lê Hiểu Mạn còn chưa kịp phản ứng, cô bị Long Tư Hạo xoay người đặt mình ở dưới, rồi anh dùng cà vạt của mình buộc hai tay của Lê Hiểu Mạn lại.
Tốc độ của anh rất nhanh, Lê Hiểu Mạn không kịp ngăn cản.
Lê Hiểu Mạn bị trói hai tay nheo mắt lại, cô tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh... anh làm gì vậy? Anh đừng có mà làm chuyện xằng bậy.”
Long Tư Hạo nở nụ cười quyến rũ, anh chăm chú nhìn vẻ mặt hơi kinh hoảng của cô, môi mỏng khẽ cong lên: “Hiểu Hiểu, không phải là em thích chơi trò này hay sao? Hôm nay anh sẽ chơi với em, được không?”
Ánh mắt của Lê Hiểu Mạn như phun lửa: “Chơi cái đầu anh ấy.”
Mỗi lần cô muốn chỉnh anh, đều bị anh chỉnh lại, anh không thể để cô chỉnh một lần hay sao?
Long Tư Hạo tràn đầy ý cười ranh mãnh nhìn cô, hài hước nói: “Hiểu Hiểu, hỏa khí của em rất vượng, xem ra hôm nay anh phải giúp em giập lửa thật tốt.”
Dứt lời, anh cúi đầu xuống vồ lấy đôi môi của cô lần nữa.
Hai tay của Lê Hiểu Mạn bị anh trói, cô không đẩy anh ra được, người lại bị anh đè ép, cô chỉ có thể phát ra âm thanh “Oh oh…”
Bởi vì tâm tư của Long Tư Hạo đều đặt ở trên người Lê Hiểu Mạn, vì vậy anh không phát giác ra được tiểu Nghiên Nghiên đã đi vào ngay sau đó.
Bé thấy mummy của mình bị Long Tư Hạo đặt ở dưới người, bé chớp chớp đôi mắt sáng như sao, khoảng khắc khi vừa đi vào bé đã gọi điện thoại cho Tương Y Y, căn dặn cô ấy một số chuyện rồi mới cúp điện thoại.