Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 710: Tổng giám đốc, cả người rất sạch sẽ (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau đó, cô ta nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên, chu mỏ không vui: “Tiểu nha đầu, chị muốn trò chuyện riêng với em, dám không?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nhỏ, bé chạy bước nhỏ đi tới trước mặt Lăng Dinah, tay nhỏ nắm lấy đầu ngón tay của cô, nâng đầu nhỏ lên cười nhìn cô: “Chị Dinah, em cũng muốn trò chuyện riêng với chị, chị dám không?”
Lăng Dinah nheo mắt lại: “Có cái gì mà không dám, chị còn phải sợ tiểu nha đầu em sao.”
Tiểu Nghiên Nghiên mở to mắt ngang ngược nói: “Em cũng không sợ chị.”
Lê Hiểu Mạn thấy tiểu Nghiên Nghiên và Lăng Dinah nắm tay nhau, em trừng chị, chị trừng em rồi dắt tay nhau ra khỏi phòng làm việc, cô đang muốn lên tiếng gọi tiểu Nghiên Nghiên lại, Long Tư Hạo đã chặn cô lại.
“Hiểu Hiểu, không cần lo lắng, có Lăng Hàn Dạ ở đây, cô ấy không dám làm gì Nghiên Nghiên đâu.”
Long Tư Hạo dịu dàng nói với Lê Hiểu Mạn, rồi nhìn về phía Lăng Hàn Dạ, tỏ ý bảo anh đi theo.
“Long phu nhân, cô yên tâm, cho dù tôi không đi theo, Dinah cũng sẽ không làm thương tổn con gái bảo bối của cô và Long thiếu đâu, tôi nhìn thấy, con bé rất thích con gái của hai người.”
Lăng Hàn Dạ nói với Lê Hiểu Mạn xong, rồi cũng xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Lạc Thụy thấy Lăng Hàn Dạ đi ra ngoài, chỉ còn dư lại anh ta và Tô Dịch, anh ta nhìn về phía Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn: “Tổng giám đốc, Lê tiểu thư, hai người cứ từ từ trò chuyện, chúng tôi cũng đi ra ngoài.”
Dứt lời, anh nháy mắt với Tô Dịch, tỏ ý bảo anh ta cùng đi ra ngoài với anh.
Mà Tô Dịch thì nhìn về phía Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, rồi đi ra ngoài văn phòng trước Lạc Thụy một bước.
Khi Lạc Thụy đi tới cửa phòng làm việc, nghĩ đến cái gì đó, anh ta lại dừng lại xoay người nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, cô đừng để những lời mà vừa rồi tiểu thư Lăng Dinah nói ở trong lòng, cả người tổng giám đốc đều rất sạch sẽ.”
Dứt lời, anh ta ra khỏi phòng làm việc, cũng quan tâm đóng cửa phòng làm việc lại giúp Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo thấy những người nên đi ra đều đã đi ra ngoài, anh cầm lấy bàn tay của Lê Hiểu Mạn, kéo cô ngồi xuống trên ghế sa lon ở khu tiếp khách của phòng làm việc.
“Hiểu Hiểu.” anh chăm chú nhìn khuôn mặt động lòng người của cô, nâng bàn tay của cô đặt lên môi anh nhẹ nhàng hôn xuống, trầm thấp nói: “Em muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi.”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, cô dịu dàng nhìn anh: “Hỏi cái gì?”
“Em đều đã nghe thấy hết những lời Lăng Dinah nói rồi đấy, em muốn hỏi cái gì?”
Long Tư Hạo dùng sức nắm tay nhỏ của cô, kéo cô vào trong ngực mình, ôm lấy cô thật chặt.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn anh, đầu ngón tay khẽ kéo cà vạt của anh, cô hơi nhíu mày: “Hỏi anh có cùng người phụ nữ khác phản bội em hay không sao?”
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh của cô, cong môi nói: “Em nói xem?”
Đôi mắt tràn đầy ý cười của Lê Hiểu Mạn nhìn anh, ánh mắt dịu dàng đến nỗi có thể nhỏ ra nước, ngón tay út đang đặt ở trên cà vạt của anh thoáng dùng sức, khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo chợt kề gần cô hơn, cô khẽ nâng cằm, thuận thế dâng đôi môi phấn hồng, chủ động hôn lên trên môi của anh.
Khuôn mặt của cô nhộn nhạo ý cười dịu dàng, cô chậm rãi nói: “Em không cần phải hỏi, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, bởi vì em tin anh.”
Bởi vì lời này của cô, đôi mắt sâu như mực của Long Tư Hạo tràn đầy tâm trạng xúc động: “Hiểu Hiểu, em thật sự tin anh?”
Lê Hiểu Mạn vòng hai tay lên ôm lấy cổ anh, cô nhìn anh dịu dàng cười, kiên định gật đầu: “Vâng, em tin anh, không chỉ tin bây giờ, mà sau này cũng tin, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ ta nghe được gì thấy cái gì, em đều tin anh.”
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo xúc động ôm chặt lấy cô hơn, anh nhìn cô tràn đầy thâm tình: “Hiểu Hiểu, cám ơn em đã tin tưởng anh như vậy.”
Lê Hiểu Mạn ôm đáp lại anh: “Tư Hạo, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như đến bây giờ mà em còn không tin cách làm người của anh và tình cảm của anh đối với em, thì em sẽ không đáng giá để anh yêu, em không muốn lãng phí thời gian của chúng ta ở những hiểu lầm và tổn thương lẫn nhau, em muốn cùng chung một chỗ với anh thật tốt.”
Vẻ mặt của Long Tư Hạo tràn đầy hạnh phúc, lực độ ôm lấy cô lại gia tăng thêm mấy phần.
Ánh mắt anh nhìn cô sáng lấp lánh, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô: “Hiểu Hiểu, còn có một việc anh muốn hỏi em.”
Lê Hiểu Mạn nâng tầm mắt nhìn anh, cô dịu dàng hỏi: “Chuyện gì? Hỏi đi, em nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
Long Tư Hạo muốn hỏi vấn đề lúc trước đã từng hỏi, anh chăm chú nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em nói thật nói cho anh biết, rốt cuộc thì Nghiên Nghiên làm sao mà có?”
Trước đó anh đã từng cho rằng Nghiên Nghiên là kết quả thụ tinh nhân tạo của anh và cô, nhưng anh đã bỏ quên một số chuyện, lấy tính cách của Hiểu Hiểu nhà anh, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.