Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cứ ở trước mặt anh, cô sẽ trở nên ngây ngốc, chẳng lẽ đây là ma lực của tình yêu? Sẽ khiến một người trở nên ngu dốt sao?
Cô nhíu mày nhìn anh, hơi mím môi: “Không cần anh dạy, em biết nói mà.”
Tuy anh lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng hiểu biết hơn cô nhiều, chỉ là cô cũng biết không ít, chẳng qua là đôi khi có chút bất ngờ thôi.
Chuyện này cũng chứng minh, tâm tư anh kín đáo hơn cô nhiều.
Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, mà đến giờ cô cũng chưa hỏi anh.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh tò mò hỏi: “Tư Hạo, rốt cuộc anh yêu em từ lúc nào?”
Lạc Thụy đã từng nói rằng anh đã yêu cô rất lâu rồi, bây giờ cô muốn xác định lúc đó là lúc nào.
Long Tư Hạo không ngờ Lê Hiểu Mạn lại đột nhiên hỏi chuyện này, anh đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt thâm tình, khóe môi ý cười sủng nịch: “Nếu muốn hỏi anh yêu em từ khi nào, thì đó là mười lăm năm trước.”
“Mười lăm năm trước?” Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, ánh mắt rưng rưng: “Là sau lần bắt cóc đó sao?”
Long Tư Hạo khẽ cười nhìn cô: “Trước lúc bắt cóc anh đã thích em rồi.”
“Trước đó?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh, trước lúc bắt cóc hình như bọn họ chẳng liên quan gì mà?
Trong trong ấn tượng của coo, anh là một thiết niên vô cùng lạnh lùng, mỗi lần cô đến Hoắc gia, anh đều chẳng bao giờ nói chuyện với cô, bởi vì anh quá lạnh lùng, cô không dám đến gần anh, thậm chí còn không dám nhìn anh nhiều, vậy nên khi đó cô để ý Hoắc Vân Hy hơn.
Hoắc Vân Hy khi đó là một thiết niên rạng rỡ như ánh mặt trời, đưa cô đi chơi, chủ động nói chuyện với cô.
Long Tư Hạo thấy cô kinh ngạc và không tin, anh cong môi cười cười: “Hiểu Hiểu, tin anh, lời anh nói đều là sự thật.”
Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn, lông mi run rẩy: “Vậy sao anh lại yêu em?”
Long Tư Hạo hơi nhăn mày, mỉm cười nhìn cô: “Yêu một người cần lý do sao?”
Lê Hiểu Mạn khẽ lắc đầu: “Chắc là không.”
“Ha ha...” Long Tư Hạo nhếch môi cười, tham tình nhìn cô: “Yêu là yêu, không cần lý do.”
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn rung động nhìn anh, cắn chặt môi, phun ra một câu: “Anh vậy mà yêu sớm.”
Dứt lời, cô ôm chặt anh, hốc mắt dần dần ướt át, lệ lóng lánh nhìn anh: “Em có tài đức gì mà khiến anh yêu em lâu như vậy, sâu như vậy, thật lòng như vậy?”
Long Tư Hạo đưa tay ôm chặt lấy cô, chiều yêu chiều: “Hiểu Hiểu, cái này không gọi là yêu sớm, đó gọi là mối tình đầu, con tim anh bảo vệ mười mấy năm lại bị tiểu nha đầu như em trộm mất, vì “báo thù”, anh đương nhiên phải trộm lại của em, em nói xem, nếu anh không yêu em sâu nặng, không yêu em thật lòng, yêu em lâu một chút, vậy thì sao có thể trộm lại tim của em? Em đúng là khó theo đuổi, anh không thât lòng một chút sao được?”
Lê Hiểu Mạn càng rung động nhìn anh, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve cánh môi gợi cảm: “Chẳng trách miệng Nghiên Nghiên ngọt như thế, đều là di truyền từ anh, bại hoại, nói như vậy, không biết bao cô gái phải gục ngã rồi.”
Cô không thể không thừa nhận, anh nói lời ngon tiếng ngọt thật sự rất lọt tai.
Câu cuối cùng, cô còn mang ý trêu đùa nói lại, tuy miệng nói như vậy, nhưng cô hoàn toàn tin tưởng Long Tư Hạo.
Bây giờ cô tin tưởng từng câu từng chữ mà anh nói với mình.
"Hiểu Hiểu, lần đầu tiên của anh cũng là của em."
Cô tin tất cả "lần đâu tiên" của anh đều dành cho cô cả.
Cô là người con gái đầu tiên anh yêu, là người phụ nữ duy nhất của anh, tất cả lời ngon tiêng ngọt anh đều dành cho cô.
Long Tư Hạo thâm tình nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Hiểu Hiểu, những lời anh nói đều xuất phát từ nội tâm, vô cùng chân thực.”
“Tư Hạo, em biết, em tin anh, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi.” Lê Hiểu Mạn dùng ánh mắt mềm mại đáng yêu nhìn anh, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt cổ anh, nhíu mày hỏi: “Tư Hạo, nếu em không ly hôn với Hoắc Vân Hy mà sống tốt với anh ta, anh sẽ làm thế nào?”
Long Tư Hạo cong môi cười: “Nha đầu ngốc, em nói gì vậy? Nếu thật sự như vậy, chỉ cần em hạnh phúc, anh sẽ không đến quấy rầy em, nhưng bây giờ em giữ lấy người anh, giữ lấy trái tim anh, vậy thì em chỉ có teher là của anh thôi, cả đời này của em đều phải chịu trách nhiệm với hạnh phúc của anh.”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn anh, kiên định gật đầu: “Cả đời này của am đều sẽ chịu trách nhiệm với hạnh phúc của anh.”
Anh đợi cô lâu như vậy, yêu cô lâu như vậy, cô sẽ không để anh phải đợi chờ nữa.
Long Tư Hạo khẽ nâng cằm cô lên, ánh mắt trầm trầm nhìn cô chòng chọc: “Hiểu Hiểu, đây là em nói đấy nhé? Em phải chịu trách nhiệm đấy, nếu em dám nuốt lời, anh... Ưm...”
Lê Hiểu Mạn không đợi anh nói xong, chủ động đưa môi lên, hôn anh, ánh mắt mềm mại đáng yêu, ngữ khí kiên định: “Tư Hạo, cả đời này em đều sẽ ở bên anh, sống chết không rời.”
Long Tư Hạo rung động, bàn tay to lớn giữ lấy đầu cô, hôn sâu, lời này anh đợi đã đợi rất lâu, rất lâu rồi...
...
Biệt thự Lăng gia.
“Chị Dinah, chị dẫn em tới đây làm gì?” Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp đôi mắt nhỏ, nhìn Lăng Dinah đang cầm tay mình dẫn vào đại sảnh hỏi.
Lăng Dinah hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên cười đắc ý: “Sợ sao? Nói thật cho em biết, là chị cố ý lừa em tới đây, sau đó nhót em lại, dùng em uy hiếp ba em, chị tin chỉ cần em ở nhà chị, anh Tư Hạo sẽ thường xuyên tới đây, như vậy chị có thể thường xuyên gặp anh Tư Hạo bồi dưỡng tình cảm, bé con, chị thông minh không?”
Trán Tiểu Nghiên Nghiên nổi đầy vạch ngang: “Chị Dinah, chị thông minh quá, chị giúp ba em như vậy, ba em nhất định sẽ rất biết ơn đấy.”
Nghe vậy, Lăng Dinah nheo mắt lại, khó hiểu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên toàn thân tỏa ra hào quang trí tuệ: “Bé con, chỉ giáo thêm đi?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng mặt, nheo mắt nhỏ: “Ba em chỉ mong sao có cơ hội ở chung với mẹ em, bây giờ chị dẫn em tới đây, cuối cùng ba mẹ em cũng thể ở trong thế giới của hai người, ba em đương nhiên sẽ biết ơn chị.”
Nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói, Lăng Dinah chợt hiểu ra, cảm thấy bé con nói quá đúng.
Sao cô ta lại không ngờ đến nhỉ, đưa bé con đi, anh Tư Hạo của cô ta và Lê Hiểu Mạn lại có thể ở trong thế giới của hai người rồi.
Đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời mà!
Cô ta trưng vẻ mặt cầu xin nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Bé con, em nói quá đúng, chị quyết định rồi, chị sẽ đưa em về.”
Dứt lời, cô ta liền nắm tay nhỏ của Tiểu Nghiên Nghiên, chuẩn bị đưa bé về Hồng Hoa uyển.