Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Dinah liếc mắt nhìn anh, không chút khách khí trả lời: “Đã ngoài ba mươi rồi, mày nghĩ anh còn trẻ lắm ấy? Trên mặt anh chỉ còn thiếu vài nếp nhăn nữa thôi, anh Tư Hạo cũng có con gái rồi, anh vẫn cô đơn một mình như vậy, đeo cái danh đại thiếu gia Lăng gia mà ngay cả một cô bạn gái anh cũng không có, anh muốn khiến bà nội giận ba mẹ đến chết sao?”
Đôi mắt nâu của Lăng Hàn Dạ nheo lại, cũng không chút khách khí trả lời: “ Em cũng biết Long thiếu có con gái rồi, vậy em còn nhớ thương anh ta làm gì, Lăng tiểu thư, em cũng là gái ế hai lăm rồi, em còn không tìm người đi, cẩn thận hoa tàn ít bướm không ai muốn, dù sao nam nhân bốn mươi mốt chi hoa, nữ nhân bốn mươi bã đậu.”
Tính cách Lăng Dinah rất mạnh mẽ, nhưng bị anh trai nói vậy, khó tránh khỏi bị đả kích.
Cô “bá” một cái đứng lên, hung hăng nhíu mày, đưa tay chỉ vào anh: “Lăng Hàn Dạ, anh đủ rồi đấy, nếu anh còn dám nói một câu, đừng trách em quân pháp bất vị thân, đêm nay cho anh nổ tung luôn.”
Đối với chuyện ấy, Lăng Hàn Dạ vẫn tin, anh tin em gái nói được làm được.
Lần trước cô suýt nữa cho nổ bay biệt thự của anh.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lăng Hàn Dạ và Lăng Dinah lại “cãi nhau”, bé chớp đôi mắt, nhăn mày, thanh âm non nớt ngọt ngào: “Con đói.”
Hai người nghe bé nói đói bụng, đồng thời cúi xuống nhìn bé hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu nhíu mày, cười nhìn Lăng Hàn Dạ hỏi: “Ăn gì cũng được ạ?”
Ánh mắt Lăng Hàn Dạ mang theo ý cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đáng yêu: “Đương nhiên là được.”
“Thật chứ?” Ánh mắt Tiểu Nghiên Nghiên sáng ngời, chớp mắt: “Con muốn ăn bánh ngọt chú Lăng làm được không ạ?”
Dừng lại một chút, không đợi Lăng Hàn Dạ trả lời, bé lại dùng thanh âm non nớt nói: “Chú Lăng, con biết chú nhất định không từ chối đâu, vất vả cho chú Lăng rồi, nếu chú không biết làm bánh ngọt, giờ có thể học nha! Chú đừng cần sợ con không chờ được, tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể thay cơm:v), chú Lăng đẹp trai như vậy, lúc con đói chỉ cần đến phòng bếp nhìn chú vài lần là nhịn được, chú Lăng, giờ chú có thể đến phòng bếp làm bánh ngọt giúp con được không? Chú nói con muốn ăn gì cũng được mà.”
Lăng Hàn Dạ nhìn Tiểu Nghiên Nghiên cười ngọt ngào, đưa tay xoa xoa đầu bé: “Bạn nhỏ Nghiên Nghiên, lời hay con cũng nói xong rồi, chẳng lẽ chú lại không nghe theo, chú đi làm đây.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn Dạ cười gật đầu: “Vâng, vậy phiền chú làm bánh ngọt mang tới nhé, cảm ơn chú.”
“Không cần cảm ơn, ai bảo con là con gái bảo bối của Long thiếu, còn đáng yêu như vậy, còn nói ngọt như thế, vì bạn nhỏ Nghiên Nghiên phục vụ là vinh hạnh của chú.”
Dứt lời, Lăng Hàn Dạ dưới ánh mắt kinh ngạc của Lăng Dinah đi thẳng vào phòng bếp.
Giờ trẻ con khôn thật, tú sắc khả san, từ này dùng khen người ta quá tốt.
Trên gương mặt tuấn mỹ tà mị của Lăng Hàn Dạ mang theo ý cười, cảm thấy làm bánh ngọt cho Tiểu Nghiên Nghiên đáng giá.
Mà anh là đại thiếu gia Lăng gia, căn bản sẽ không nấu cơm, càng đừng nói là làm bánh ngọt, anh nhất định phải học.
Tiểu Nghiên Nghiên “mời” Lăng Hàn Dạ đi làm bánh ngọt xong, ngẩng đầu nhìn Lăng Dinah vẻ mặt kinh ngạc không dám tin, thanh âm non nớt: “Chị Dinah, chúng ta ngồi chờ bánh ngọt.”
Lăng Dinah lấy lại tinh thần cúi xuống nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, giơ ngón cái với bé: “Không vừa nha, anh chị chưa bao giờ vào bếp cả, cho đến giờ chưa làm cơm bao giờ, vậy mà em có thể khiến anh ấy làm bánh ngọt cho em, quá đỉnh!”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày: “Chị Dinah, chị không thấy sao? Em giúp chị xả giận nha! Chú Lăng vừa rồi chọc chị giận, em để chú ấy đi làm bánh ngọt, đợi chú ấy làm xong rồi, chị Dinah cứ trực tiếp ném lên đầu chú ấy là được rồi.”
Nghe vậy, Lăng Dinah cong người, cười nhìn bé: “Không vừa đâu, em thật sự quá đỉnh, cảm ơn em xả giận giúp chị nha!”
Tiểu Nghiên Nghiên híp mắt cười: “Em còn muốn cảm ơn chị Dinah giúp em tác nghiệp, mỗi chữ viết năm lần, chị Dinah viết xong chưa?”
“Không phải mỗi chữ viết năm mươi lần sao?” Lăng Dinah vẻ mặt kinh ngạc nhìn bé, liếc khuôn mặt non nớt đáng yêu của Tiểu Nghiên Nghiên, hơi hơi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy bị bé đùa giỡn, vừa nãy nhất định là cố ý, cố ý để cô viết dư bốn mươi lăm lần.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lăng Dinah nhíu mày, kéo tay cô, ngẩng mặt lên cười nhìn cô: “Chị Dinah, viết dư cũng không sao, chị viết thêm mấy lần coi như luyện tập, về sau chị bắt chước sẽ giống hơn.”
“Còn có về sau?” Lăng Dinah co quắp khóe môi, đúng là phúc hắc mà.
Cô Lăng Dinah vậy mà để cô nhóc này đùa giỡn như vậy.
Sinh ra con gái thông minh như vậy, anh Tư Hạo của cô và Lê Hiểu Mạn thật sự là hại người rất nặng.
“Chị Dinah, em có chuyện muốn hỏi chị.”
“Chuyện gì?” Lăng Dinah nhíu mày, đừng là tính kế người ta nữa ấy chứ.
Tiểu Nghiên Nghiên cũng nhíu mày như cô: “Em gọi anh của chị là chú, gọi chị là chị, hình như chị Dinah bị thiệt nha!”
Lăng Dinah cười nheo mắt lại, vẻ mặt không sao cả nhìn bé: “Không sao, không có gì đâu, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, cũng sẽ không thay đổi cái gì, em gọi chị càng trẻ chị càng thích.”
Ánh mắt Tiểu Nghiên Nghiên sáng ngời, nhìn cô: “Vậy em gọi chị là chị Tiểu Na được không?”
“Chị Tiểu Na?” Lăng Dinah vừa nghe xưng hô này, gương mặt quyến rũ động lòng người tràn đầy ý cười, trong lòng vô cùng ưng ý.
Lập tức cô ngồi xuống, cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nói: “Đương nhiên có thể, không sao đâu, em đúng là đáng yêu, chị Tiểu Na càng ngày càng thích em, tạm thời đừng về, ở lại đây được không?”
“Vâng!” Tiểu Nghiên Nghiên ý cười càng sâu nhìn cô, trả lời cực kỳ sảng khoái, bé chính là muốn những lời này, cô ở lại là có thể giúp mẹ giải quyết luôn “tình địch” này.
Lập tức bé gọi điện cho ba mẹ, nói muốn ở lại nhà chị Tiểu Na, tạm thời không về.
Lúc Long Tư Hạo nhận được điện thoại, mới vừa cùng Lê Hiểu Mạn trở lại Hồng Hoa Uyển.
Anh ở điện thoại dặn dò Tiểu Nghiên Nghiên một lúc mới cúp điện thoại, lập tức lại gọi cho Lăng Hàn Dạ.
Lúc nhận được điện thoại Lăng Hàn Dạ đang làm bánh ngọt cho Tiểu Nghiên Nghiên, người hầu đứng bên cạnh giúp đỡ, vừa hỏi vừa học khiến cả người anh từ trên cao xuống dưới đều dính đầy bột mì, nhất là khuôn mặt tuấn mỹ tà mị kia, giống như được đánh phấn.
“Long thiếu, sao lại gọi qua đây? Nhớ con gái bảo bối à?”
Long Tư Hạo hơi híp mắt, trầm giọng nói: “Chăm sóc con gái bảo bối của tôi tốt vào, nếu nó thiếu một sợi tóc, cậu cứ tìm chỗ mộ địa nào tốt tốt chờ tôi tiễn cậu về trời nhé.”
Dứt lời, anh trực cúp máy.
Lê Hiểu Mạn đứng bên cạnh anh, thấy anh cúp máy liền nhíu mày nhìn anh hỏi: “Nghiên Nghiên không trở về?”
Ánh mắt Long Tư Hạo mang theo ý cười nhìn cô khẽ gật đầu: “Tạm thời không trở lại.”