Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đúng lúc chỉ có vài người giúp việc lau dọn sàn nhà trong sảnh, nhìn thấy bọn họ ôm nhau đi vào liền nhanh chóng đứng lên, kính cẩn chào: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Lê Hiểu Mạn quét mắt nhìn một hàng người giúp việc đang đứng trước mặt mình, khóe môi hơi cong, một tay cô khẽ vuốt ve bụng dưới của mình, thanh âm không lớn không nhỏ: “Tư Hạo, anh đoán xem trong bụng em là con trai hay con gái?”
Một vài người giúp việc đứng sau lưng cô nghe được lời này, bọn họ vẻ mặt khác nhau tôi nhìn cô cô nhìn tôi, như là đang muốn hỏi ‘Thiếu phu nhân mang thai?’
Long Tư Họ nghe cô bỗng nhiên nói như vậy, hơi run run, đôi mắt dẹp dài híp lại, khóa cô vào cái nhìn sâu lắng của mình, đôi môi mỏng ghé sát đến bên góc tai cô, giọng nói trầm thấp: “Bà xã, vở kịch này ở đâu ra?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh cười cười dịu dàng: “Anh đoán là con gái sao! Nhưng em lại đoán là con trai nha, đứa bé lần này em mang chắc chắn là trai.”
Long Tư Hạo thu lại ánh mắt, lại thâm trầm liếc cô thêm cái nữa, sau đó cúi người bế ngang cô lên, bước chân sải lớn băng qua đại sảnh tiến vào thanh máy chuyên dụng lên thẳng lầu ba.
Vào phòng ngủ, Long Tư Hạo nhấc chân trực tiếp đá một phát đóng luôn của phòng ngủ lại.
Rất nhanh chóng anh đã ôm cô bước đến chiếc giường lớn sang trọng.
Sau khi đặt cô nằm xuống giường xong, anh đang tính ngồi dậy thì hai cánh tay mảnh dẻ của Lê Hiểu Mạn đã ôm chặt lấy cổ anh, bởi vì trọng tâm không vững nên anh đã ngã đè lên cơ thể mềm mại của cô.
Ánh mắt anh co rút, lại thêm mấy phần nóng rẫy: “Hiểu Hiểu...”
Cô nhìn anh dịu dàng, khóe mắt kéo lên nụ cười nồng đậm, thanh âm ôn nhu kèm theo biết bao thâm tình đang tan chảy: “Ông xã, em muốn sinh con trai cho anh, em muốn có một tiểu Tư Hạo.”
Long Tư Hạo hơi nhíu mày, bàn tay to lớn phủ lên bụng cô: “Nơi này của bà xã không phải đang có sao?”
Cả gương cô trở nên đỏ ửng, mí mắt hơi rũ: “Đến cùng là có hay không không phải anh rõ lắm sai? Lời ban nãy em nói xuất phát từ mục đích gì, anh cũng biết mà.”
Tròng mắt Long Tư Hạo dật đầy ý cười, gương mặt đẹp trai cũng trở nên tối dần: “Hiểu Hiểu, cứ cho là em muốn dụ người bì ẩn kia ra mặt, em cũng không cần lấy chuyện mang thai ra làm mồi nhử, nhỡ như...”
Ngón tay xinh đẹp của Lê Hiểu Mạn che môi anh, nhíu mày nhìn anh cười cười: “Chính xác alf em rất hi vọng sẽ xảy ra cái ‘nhỡ như’ này, lần này, em sẽ không tiếp tục bị người bì ẩn kia hãm hại nữa, gã hại em lâu như vậy, thì giờ phải đến lượt em, em nhất định sẽ đem những thương tổn gã giành cho em trả lại gấp bội lần.”
Nói xong câu kia, đáy mắt cô lướt qua ánh sáng lạnh lùng.
Long Tư Hạo nhìn gương mặt có phần lạnh lùng của Lê Hiểu Mạn, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn cô sâu lắng: “Xem ra cô dâu nhỏ của anh lớn thật rồi, đã biết tính kế hại người rồi.”
Đầu mày xinh đẹp Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu, ánh mắt mang theo mấy phần lo lắng nhìn anh: “Em như thế này có phải rất nguy hiểm không? Có phải em rất xấu xa?”
Long Tư Hạo ngồi thẳng người, sau đó kéo cô tựa vào ngực mình, vòng tay anh ôm cô chặt chẽ không một khe hở, mĩ mắt rũ xuống nhìn cô thâm tình: “Bà xã, em như vậy rất tốt, đó không gọi là xấu xa, đó gọi là ‘đạo lí đánh trả bình thường’, chúng ta không thể cứ mãi chịu đồn mà không đánh lại.”
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn chạm vào gương mặt đang thay đổi của anh: “Cảm ơn anh, anh biết em đang sợ cái gì sao? Em sợ anh cảm thấy rằng em thay đổi, thấy rằng em không còn thiện lương giống trước, sợ anh sẽ không yêu em của hiện tại?”
“Bé ngốc.” Long Tư Hạo cong môi cười, ngón tay trắng nõn thon dài sủng nịnh véo lấy chóp mũi cô, cúi đầu hôn lên cái trán trắng nõn của cô, ánh mắt dán lên người cô vỡ tan bao nhiêu thâm tình: “Sao lại có khả năng anh sẽ không yêu em? Mặc kệ em có thay đổi như thế nào thì em vẫn là Hiểu Hiểu của anh, anh hiểu bà xã anh, chính là anh yêu tất cả những gì em đang có, là em của bây giờ chứ không phải một người chỉ biết thiện lương, hơn nữa, anh cũng không cảm thấy em của bây giờ là xấu xa, em vẫn thiện lương, bởi vi em sẽ không chủ động gây thương tổn người khác, em là thuộc về ‘đạo lí đánh trả bình thường’, em biết cách bảo vệ mình, anh rất vui mừng, bà xã à, định nghĩa của ‘thiện lương’ không phải là hết lần này đến lần khác chịu đựng tổn thương mà không đánh trả, ngược lại nó chính là em không chủ động gây thương tổn cho người khác, về điểm đó, em đã làm vô cùng tốt.”
Nghe xong câu nói kia của anh, viền mắt Lê Hiểu Mạn ửng đỏ, khóe mắt càng trở nên ẩm ướt, giọt khóc tròn lẳng không níu được mi trượt xuống.
“Tư Hạo...”
Thanh âm cô vang lên kèm theo tiếng khóc thút thít, gương mặt cũng mang theo mấy phần cảm kích.