Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
(*) Bà nội lửa: Nhân vật nữ giả tưởng trong phim 九品芝麻官 (Tạm dịch: Quan nhỏ cửu phẩm).
Lê Hiểu Mạn không trả lời Hoắc Vân Hy, cô và anh ta không có gì để nói.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Hoắc Vân Hy, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Vậy tại sao chú ở đây?”
“Nghiên Nghiên, đó là chú hai cháu.” Thanh âm già nua của Hoắc Nghiệp Hoằng đột nhiên vang lên.
“Chú hai?” Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, nhìn Hoắc Vân Hy, thấy ánh mắt anh một mực đặt trên người mẹ bé, mắt sáng lên, giống như biết gì, nhìn Hoắc Vân Hy, ngọt ngào cười, thanh âm non nớt ngọt mềm: “Chào chú hai.”
Hoắc Vân Hy nghe tiếng chú hai này của cô, nhíu chặt mày, trong mắt xẹt qua tia bi thương.
Tia bi thương trong mắt anh ta bị Tiểu Nghiên Nghiên thấy được, bé chớp mắt, lại ngọt ngào cười với Hoắc Vân Hy, xòa tay ra: “Chú hai, cháu gọi chú hai rồi, chú cũng không có chút bày tỏ nào sao? Như vậy rất không lễ phép nha!”
Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên xòe tay về phía Hoắc Vân Hy, cô co rút khóe môi, thấp giọng gọi: “Nghiên Nghiên.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ bé cười híp mắt: “Mẹ, lần đầu tiên con kêu chú hai, dựa theo phép, có phải chú hai nên cho con một bao lì xì không?”
Hoắc Vân Hy phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, anh ta không nghĩ tới bé thật sự là con gái của Long Tư Hạo.
Nghĩ đến bé là con của Lê Hiểu Mạn sinh cho Long Tư Hạo, lòng anh ta liền quặn đau.
Nhưng trừ một điểm bé là con gái Long Tư Hạo ra, Hoắc Vân Hy thấy bé cười ngọt ngào khả ái, trong lòng không chán ghét bé, ngược lại cảm thấy bé là một tiểu công chúa làm người khác rất vui lòng.
Sau đó anh ta ôn hòa nói: “Nên cho.”
Dứt lời, anh ta lấy ví tiền ra, rút một tấm thẻ kim cương cho Tiểu Nghiên Nghiên.
Thấy vậy, Tiểu Nghiên Nghiên trợn to mắt: “Chú hai, chú thật hào phóng nha!”
Mỗi lần nghe bé kêu chú hai, Hoắc Vân Hy liền đau lòng, anh ta che giấu đau buồn trong lòng, cười đưa thẻ cho Tiểu Nghiên Nghiên: “Chú chưa kịp chuẩn bị bao lì xì, cái này cháu thích không?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhận lấy thẻ kim cương, hí mắt cười với anh ta: “Cũng không tệ lắm, cảm ơn chú hai.”
Hoắc Nghiệp Hoằng ở sau lưng Hoắc Vấn Hy thấy anh ta đưa tấm thẻ kim cương cho Tiểu Nghiên Nghiên, ông cau mày, xem ra đứa cháu này của ông vẫn không quên Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên thật sự nhận lấy thẻ Hoắc Vân Hy cho, cô đang muốn bảo bé trả lại, một thanh âm không vui vang lên.
“Vân Hy, tiểu nha đầu này là ai? Tại sao nó kêu con là chú hai? Con vừa cho nó cái gì?”
Nói chuyện chính là Lý Tuyết Hà, bà từ bên ngoài đi vào phòng khách vừa vặn thấy Tiểu Nghiên Nghiên kêu Hoắc Vân Hy là chú hai, Hoắc Vân Hy còn đưa cái gì cho Tiểu Nghiên Nghiên.
Bà nhanh mắt thấy là một tấm thẻ kim cương.
Vì khi Hoắc Nghiệp Hoằng mang Tiểu Nghiên Nghiên về Hoắc trạch, trực tiếp mang bé lên lầu, vì vậy Lý Tuyết Hà chưa thấy bé.
Bà nhìn Hoắc Vân Hy hỏi xong, liền nhìn Tiểu Nghiên Nghiên.
Vừa rồi cách hơi xa, bà không nhìn rõ mặt Tiểu Nghiên Nghiên, lúc này đến gần, đương nhiên nhìn rõ.
Thấy khuôn mặt Tiểu Nghiên Nghiên cực kỳ giống Lê Hiểu Mạn, bà cả kinh, trợn to mắt, đưa tay chỉ Tiểu Nghiên Nghiên: “Mày… Mày là… Cháu là con gái của Lê Hiểu Mạn?”
Bà không nghĩ tới Lê Hiểu Mạn lại có con gái.
Năm năm trước, không phải con gái cô vừa sinh ra đã bị nghẹt thở chết sao?
Tiểu Nghiên Nghiên nheo mắt nhìn Lý Tuyết Hà đang kinh ngạc nhìn mình, đối với người đàn bà trang điểm đậm trước mắt, bé không sống cùng bà, nhưng lần đầu tiên bé gặp bà liền không thích chút nào.
Bé không trả lời Lý Tuyết Hà mà nhìn bà, tò mò hỏi ngược lại: “Vậy bà là ai?”
Lý Tuyết Hà thấy Tiểu Nghiên Nghiên không trả lời bà, còn hỏi ngược lại, trên mặt bà lộ vẻ khinh bỉ: “Đúng là mẹ dạng gì, có thể dạy ra con dạng đó, mẹ không có giáo dục, con gái cũng không có giáo dục, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không biết, nói chuyện với người lớn không biết cộng thêm danh xưng sao?”
Hoắc Vân Hy ở bên cạnh thấy bá nói chuyện coi thường Lê Hiểu Mạn, anh ta xụ mặt: “Mẹ bớt nói vài câu đi.”
Hôm nay anh ta nói chuyện với Lý Tuyết Hà đều là mặt lạnh, hơn nữa bây giờ anh ta cũng không kêu Lý Tuyết Hà là mẹ*, đối với bà vô cùng lạnh lùng.
(*) Người TQ xưng hô ni – wo, nên khi nói chuyện thường thêm danh xưng ở đầu câu, ở đây Hoắc Vân Hy không gọi mẹ trước, mà nói thẳng một câu.
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Hà, bà có thể nói cô, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bà nói con gái bảo bối của cô.
Cô chuẩn bị lên tiếng, Tiểu Nghiên Nghiên đưa tay kéo cô.
“Mẹ, con nói cho.” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cô cười, sau đó ngẩng đầu nhỏ nhìn Lý Tuyết Hà, thanh âm ngọt nhu êm tai: “Bà nội lửa, chào bà.”
Tiếng “bà nội lửa” này của bé không khỏi làm Lê Hiểu Mạn nghĩ tới mama thanh lâu thân hình mập mạp trong phim.
Lý Tuyết Hà thúi mặt, ánh mắt vô cùng không vui nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, tức giận nói: “Mày kêu ai là bà nội lửa?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, cười nhìn Lý Tuyết Hà: “Cháu kêu bà nội lửa là bà đó, mà mặc đồ màu đỏ lửa, mặt cũng đỏ đỏ, còn đỏ hơn mông khỉ nhỏ, dĩ nhiên phải gọi bà là bà nội lửa rồi.”
“Mày…” Lý Tuyết Hà bị chọc tức, đang muốn lên tiếng, thanh âm non nớt của Tiểu Nghiên Nghiên lại vang lên.
“Bà nội lửa, đừng tức giận, sẽ có nhiều nếp nhăn, bà nhìn khóe mắt bà kìa, nhất định là bà thường xuyên tức giận, thật là nhiều nếp nhăn nha.”
“Mày… Mày…” Lý Tuyết Hà tức giận mặt đỏ bừng, nhìn Lê Hiểu Mạn: “Đây chính là con gái ngoan cô dạy dỗ? Có ai nói chuyện với người khác như vậy không?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, cười nhìn bà: “Nói chuyện với người khác dĩ nhiên không nói như vậy.”
Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên, người này càng đả kích người hơn người kia.
“Lê Hiểu Mạn, cô… Lời này của cô là có ý gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt: “Bà nội lửa, mẹ nói vậy bà còn hỏi là ý gì sao? Bà rất muốn nghe mẹ nói bà không phải là người sao?”
Lý Tuyết Hà bị chọc tức trợn mắt lần nữa, bà thu hồi tức giận trên mặt, xoay người nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng nãy giờ không lên tiếng: “Ba, ba nhìn xem là ai, một chút đạo đức cũng không có, Lê Hiểu Mạn sớm không còn là cháu dâu của Hoắc gia rồi, ba còn để cô ta vào cửa Hoắc gia làm gì?”
Hoắc Nghiệp Hoằng mặt âm trầm nhìn Lý Tuyết Hà trang điểm đậm, hừ lạnh nói: “Hừ, nói cháu cố của tôi không có đạo đức, cô nhìn bộ dáng cô đi, già mà không có hình tưởng, mất mặt.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lý Tuyết Hà nói xong, vừa nhìn về phía Tiểu Nghiên Nghiên, sắc mặt liền hòa ái: “Nghiên Nghiên, tới đây, ăn cơm cùng ông cố đi.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng lễ phép cười, không đi về phía ông, mà kéo tay Lê Hiểu Mạn: “Mẹ, đi ăn cơm thôi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Tiểu Nghiên Nghiên không đi đến mình, ông hơi cau mày, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Mặc dù cả đời này ông có danh vọng quyền thế tiền tài, nhưng ông rất rõ lòng mình, ông rất cô độc.