Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 858: Anh ta là, một mũi tên hạ hai con chim




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong giây lát, hai hàng lệ trào ra khỏi khóe mắt của cô ta, cô ta khóc lóc kể lể: “Cha, thật xin lỗi, con... con đã làm mất hết mặt mũi của cha, con... Ta đã khiến cho cả gia tộc mang tiếng xấu, xin cha hãy tha thứ cho con, cha... xin cha hãy tha thứ cho con.”
Hai ngày trước, sau khi người thần bí mang cô ta ra khỏi hôn lễ, cô ta liền tạm thời tránh mặt.
Sau khi biết cha mình tới thành phố K, cô ta mới bảo người thần bí mang cô ta trở lại biệt thự Nguyệt Hồ.
Mà trước khi Knox đến thành phố K, ông ta đã biết chuyện Sophie bị cưỡng bức và leo lên tựa đề của các mặt báo, với chuyện khiến cả gia tộc Knox mang tiếng xấu này, Knox đã cực kỳ tức giận.
Nếu không phải là vì Sophie trúng một phát đạn, từ nhỏ thân thể đã không tốt lắm, thì ông ta đã sớm xử phạt cô ta rồi.
Lúc này, ông ta nhìn thấy Sophie quỳ ở trên giường, khóc lóc nói biết sai rồi, vẻ mặt nghiêm lãnh lạnh lùng của ông ta không giãn ra chút nào.
Đôi mắt của ông ta tràn đầy lửa giận, ánh mắt ám trầm ghim ở trên người Sophie, giống như là một thanh kiếm muốn xuyên thấu thân thể của cô ta.
“ Nếu con không phải là con gái của cha, cha đã sớm xử phạt con rồi.”
Tuy Knox là người Pháp, nhưng ông ta đã bắt đầu học tiếng Trung từ nhỏ, vì vậy ông ta nói tiếng Trung vô cùng tốt, nếu như chỉ nghe ông ta nói chuyện, không nhìn vào ông ta, thì sẽ không ngờ rằng ông ta là người Pháp.
Không chỉ như vậy, ông ta có hiểu biết rất sâu và rộng với văn hóa Trung hoa.
Sophie cúi thấp đầu xuống, để mặc cho nước mắt rơi xuống: “Cám ơn cha.”
Mắt ưng của Knox hơi híp lại, ánh mắt khiếp người rơi vào trên cánh tay bị thương của cô ta: “Là ai đã nổ súng với con?”
Sophie khóc lóc lắc đầu: “Con không biết là người nào nổ súng.”
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Knox, cô ta đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Knox, khóc lóc nói: “Cha, có một việc con phải nói với cha, chuyện côn bị người ta phá hủy trong sạch, khiến cả gia tộc phải mang tiếng xấu, thật ra thì... Cũng không phải hoàn toàn là do con sai, con... con bị người ta thiết kế hãm hại, báo chí đã làm điên đảo sự thật, cha, con rất ủy khuất, mẹ giúp người khác cũng không giúp con, mẹ nàng không thương con.”
Sophie nói xong, cô ta lại khóc không thành tiếng.
Knox nghe thấy cô ta nói mình bị người ta hãm hại, vẻ mặt của ông ta lại trở nên âm trầm đáng sợ hỏi: “ Người hãm hại con là ai?”
Sophie nhìn vẻ mặt âm lệ của Knox, cô ta ấp úng nói: “Dạ... Là... Là...”
Cô ta nói quanh co như rất khó có thể mở miệng, một tay che miệng ủy khuất cực kỳ nghẹn ngào nói: “Ba... Ba, thật xin lỗi, con không thể nói, con không thể nói.”
Sắc mặt của Knox rét lạnh, giọng nói của ông ta bỗng lạnh đến chói tai: “Nói.”
Ông ta chỉ nói một chữ, nhưng áp lực rất lớn.
Sophie bị dọa sợ hết hồn, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt của cha mình càng ngày càng dọa người, cô ta vội vàng xuống giường, trực tiếp quỳ xuống trên đất, nước mắt rơi như mưa: “Ba, ba tha thứ cho con, cha trừng phạt con như thế nào cũng được, nhưng đừng hỏi đến sự kiện kia nữa, con sẽ không nói đâu, con biết con đã làm ba mất hết mặt mũi, con đáng chết, cha cứ tùy ý xử trí con đi.”
Mặc dù Knox là người lòng dạ ác độc, cực kỳ nghiêm khắc với người khác, nhưng ông ta cũng không phải là người vô tình vô nghĩa.
Ông ta nhìn Sophie đang quỳ dưới đất nước mắt rơi như mưa, dẫu sao cô ta cũng là con gái duy nhất của ông ta, giọng của ông ta dần không lạnh đến dọa người giống như trước nữa.
“Sophie, nếu con không nói thật, ba sẽ đuổi con ra khỏi gia tộc Knox.”
Sophie vừa nghe thấy Knox nói như vậy thì hơi sợ, cô ta hiểu tính cách của cha cô ta, nói một không có hai, nếu như cha cô ta nói muốn đuổi cô ta ra khỏi gia tộc Knox, ông ta nhất định sẽ đuổi cô ta đi.
Cô ta đã mất Long Dập, còn mất mẹ nữa, thế nhưng cô ta không cam lòng, cô ta muốn trả thù Lê Hiểu Mạn, cô ta nhất định phải phá hủy cô.
Nhưng mà bên cạnh Lê Hiểu Mạn lại có Long Tư Hạo, chỉ dựa vào nàng lực của một người, thì không làm được, cô ta chỉ có thể dựa vào thực lực của cha cô ta Knox để đối phó cô.
Còn người thần bí kia, cho dù anh ta đã cứu cô ta ở trong hôn lễ, nhưng cô ta cũng sẽ không tin tưởng anh ta.
Từ sau chuyện trong hôn lễ, cô ta đã biết, cô ta bị người thần bí kia lợi dụng.
Lựu đạn cột vào trên người tiểu Long Dập là người thần bí kia chuẩn bị cho cô ta, cột lựu đạn ở trên người tiểu Long Dập cũng là chủ ý của người thần bí kia.
Tất cả mọi chuyện đều là người thần bí kia bảo cô ta làm, ngoài mặt thì anh ta giúp cô ta, nhưng trên thực tế là khiến cho quan hệ giữa cô ta và Tư Hạo trở nên ác liệt hơn, khiến cho Tư Hạo càng hận cô ta hơn.
Cô ta làm như vậy với Long Dập, Tư Hạo không hận cô ta tới tận xương mới là lạ.
Vì vậy, người thần bí kia giúp cô ta là làm hại cô ta.
Anh ta muốn một mũi tên hạ hai chim, vừa có thể lợi dụng cô ta đi chia rẽ Lê Hiểu Mạn và Tư Hạo, lại vừa có thể làm Tư Hạo càng ngày càng hận cô ta.
Anh ta quá hèn hạ vô sỉ.
Sophie cô lại bị anh ta coi như một con cờ để lợi dụng.
Bây giờ cô ta đã tỉnh ngộ, cô ta sẽ không để anh ta định đoạt và lợi dụng nữa đâu.
Sau đó, cô ta ngước mắt lên nhìn Knox, nước mắt không cầm được, khóc thút thít nói: “Cha, cha đừng đuổi con ra khỏi gia tộc, con nói thật, người hại... hại con bị bọn côn đồ kia phá hủy trong sạch là... là chị con.”
Bởi vì những lời này của cô ta, Knox cảm thấy hơi kinh ngạc, đôi mắt ưng nặng nề nhìn cô ta, trên khuôn mặt âm trầm mang vẻ nghi hoặc.
Sophie không dám nhìn thẳng vào mắt của cha cô ta, cô ta cúi đầu xuống, tiếp tục nói: “Cha, nhất định là cha còn chưa biết chuyện trước khi mẹ gả cho cha, mẹ đã sinh con gái với người đàn ông khác đi.”
Knox không rõ lắm chuyện của Thẩm Thi Vi trước khi kết hôn với bà, vì vậy ông ta cũng không biết bà còn có một đứa con gái.
Lần đầu tiên lúc ông ta gặp Thẩm Thi Vi, chính là lúc Thẩm Thi Vi thống khổ nhất và bi thương nhất, lúc đó ông ta còn trẻ, cũng là một người đàn ông Pháp lãng mạn, cái mà Thẩm Thi Vi hấp dẫn ông ta nhất, chính là đôi mắt thủy nhuận động người kia của bà, ông ta thích đôi mắt đó, trong suốt sáng ngời.
Ông ta thích nét đẹp truyền thống của phụ nữ phương đông trên người bà, bà không nhiệt tình, nhưng rất thanh lịch quý phái, sau khi tiếp xúc với bà nhiều, ông ta lại càng mê luyến khí chất của bà.
Lúc ấy, mặc dù ông ta còn chưa thừa kế gia tộc Knox, nhưng phụ nữ vây quanh bên cạnh ông ta vẫn không ít, những người phụ nữ đó đều rất nhiệt tình quyến rũ. Nhưng nếu so sánh với Thẩm Thi Vi, thì ông ta càng mê luyến một Thẩm Thi Vi thanh lịch, nội liễm, bảo thủ, truyền thống hơn.
Ông ta cảm thấy bà rất thích hợp làm phu nhân của Knox ông ta.
Vì vậy, ông ta đã theo đuổi bà, hơn nữa còn không hỏi quá khứ của bà.
Giờ phút này, ông ta nghe thấy Sophie nói Thẩm Thi Vi còn có một đứa con gái, mặc dù trong lòng ông ta rất kinh ngạc, nhưng lại không biểu hiện trên mặt.
Sophie thấy Knox không lên tiếng, cô ta lại tiếp tục nói: “Ba, đứa con gái mà mẹ đã sinh ra trước khi gả cho cha tên là Lê Hiểu Mạn, không biết vì sao mà cô ta bị một gia đình bình thường thu nuôi, cô ta coi trọng tiền của Tư Hạo, vì cướp Tư Hạo từ trong tay con, vì vậy cô ta đã hãm hại con. Bọn côn đổ cưỡng hiếp con đều là do cô ta gọi tới, không chỉ như vậy, cô ta còn để xui Tư Hạo đổi trắng thay đen ở trên báo chí, khiến con từ người bị hại biến thành hung thủ. Còn mẹ nữa, mẹ lại giúp cô chứ không giúp con. Ba, Tư Hạo là người nối nghiệp mà cha chọn, là người thừa kế gia tộc Knox tương lai, nhưng bây giờ anh ấy lại chung một chỗ với người phụ nữ độc ác lòng dạ rắn rết kia...”
Nghe xong những lời này của Sophie, vẻ mặt của Knox lại càng thêm âm trầm, ông ta nhìn chằm chằm vào Sophie: “Những lời con nói đều là sự thật?”
Sophie gật đầu: “Ba không tin thì có thể đi hỏi mẹ, hỏi xem có phải là mẹ có một đứa con gái tên là Lê Hiểu Mạn hay không?”
Nghĩ đến Thẩm Thi Vi bị trúng đạn đang nằm ở trong bệnh viện, Sophie lại nói: “Ba, mẹ bị thương...”
Nói đến đây, cô ta lại khóc: “Ba, người làm thương mẹ cũng là con Lê Hiểu Mạn đó, nhưng nếu như ba đi hỏi mẹ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ cô ta, nói là con làm mẹ bị, còn Tư Hạo nữa, anh ấy cũng sẽ bảo vệ Lê Hiểu Mạn đó, hai ngày trước bọn họ còn cử hành hôn lễ.”
!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.