Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dứt lời, Hoắc Nghiệp Hoằng gõ gậy ba toong rời khỏi phòng làm việc của anh ta, ông vừa ra khỏi Hoắc Vân Hi liền thở dài.
Mặc dù vừa rồi biểu hiện của anh ta tại đại hội cổ đông rất bình tĩnh, nhưng anh ta biết rõ sự kiện làm giả lần này nhất định sẽ khiến cho Hoắc thị chịu tổn thất nặng nề.
Haiz!
Hoắc thị là tâm huyết một đời của anh ta, anh ta sẽ không để cho nó bị sụp đổ như vậy.
Anh ngồi xuống ghế của mình trước bàn làm việc, hôm nay anh ta hoàn toàn không có tâm tư để làm việc, dù cho chuyện vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta vẫn như cũ đặt hết lên người Lê Hiểu Mạn.
Ánh mắt anh ta rời vào bức ảnh Lê Hiểu Mạn đặt trên bàn làm việc, khóe môi cong lên nụ cười khổ.
‘Mạn Mạn, phải chăng anh rất vô dụng? Phải chăng bây giờ em nhất định xem thường anh?’
Anh không điều hành công ty tốt, đến cả hôn nhân của chúng ta anh cũng không điều hành tốt.
Anh ta cầm lấy bức ảnh, ánh mắt dật đầy bi thống chăm chú nhìn gương mặt cười đến nở hoa của Lê Hiểu Mạn trong tấm hình, thấp giọng nói, ‘Đến khi nào em mới có thể cười với anh một lần?’
‘Cho dù là phù dung chớm nở, anh cũng hài lòng.’
‘Cho dù là em muốn tất cả những gì anh có chỉ để đổi lấy một nụ cười của em, anh cũng bằng lòng.’
Anh ta đặt bức ảnh sát vào ngực mình, nhắm mắt mường tượng đến dáng vẻ mỉm cười, dáng vẻ tức giận, dáng vẻ gào khóc, dáng vẻ tủi thân của cô.
Mường tượng rồi lại mường tượng, mãi cho đến khi nước mắt trào khỏi mi, hối hận ập đến tựa cơn sóng thần nuốt chửng lấy anh ta, nhấn chìm anh ta xuống tận đáy đại dương sâu thẳm.
Chúng khiến anh ta nghẹt thở, khiến anh ta đau đến không còn muốn sống.
‘Mạn Mạn, không quên được em, không buông được em, anh nên làm gì đây?’
...
Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Hôm nay chuyện đầu tiên Lê Hiểu Mạn làm sau khi rời khỏi giường chính là xem báo, đúng như những gì cô nghĩ, giá cổ phiếu của Hoắc thị tụt dốc không phanh.
Có điều ngày hôm qua lúc cô nhìn thấy Hoắc Vân Hi yêu cầu kiểm tra số trang sức kia, quả thật cô khá là ngạc nhiên.
Ăn sáng xong, hai thiên thần nhà cô ra vườn hoa sau nhà chơi đùa, còn cô bị Long Tư Hạo kéo ngược trở lại phòng ngủ, bảo là có chuyện cần hỏi cô.
Trên thực tế, anh muốn hỏi cô những gì, cô đều đã đã đoán ra nhưng hiện tại cô không nghĩ sẽ thừa nhận.
Long Tư Hạo cũng đã đọc báo, nên anh cũng biết tình hình Hoắc thị bây giờ ra sao.
Sau khi ngồi xuống anh liền nhìn cô hỏi: “Vợ có thể nói cho anh biết Hoắc thị như thế nào lại xuất hiện trang sức giả không?”
Lê Hiểu Mạn mím môi cười: “Chuyện này em không rõ, hôm nay ông xã không đi làm sao?”
“Hiểu Hiểu.” Long Tư Hạo ôm cô vào lòng, cằm tựa lên trán cô: “Ngay cả anh cũng giấu sao?”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn ngập tràn sủng nịnh của anh, học theo sắc điệu nói chuyện của anh mọi khi: “Hừ hừ, giấu luôn anh đấy.”
Long Tư Hạo đưa tay gảy trán cô: “Cô bé xấu xa.”
Ngay sau đó anh cúi đầu hôn xuống đôi môi cô, không một tiếng động ôm chặt lấy cô, tận hưởng giây phút hạnh phúc và ấm áp khi ôm lấy cô.
Lê Hiểu Mạn trông thấy anh ôm cô không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh: “Tư Hạo, hôm nay anh hơi lạ.”
Long Tư Hạo rũ mắt nhìn cô cười cười, khóe môi vẽ lên độ cong hút hồn: “Lã chỗ nào? Ta muốn cứ như vậy ôm em một lúc.”
Lê Hiểu Mạn im lặng dựa vào ngực anh, lắng nghe từng tiếng tim anh đập, nghĩ đến mẹ cô Thẩm Thi Vi và chuyện của người đàn ông bí ẩn kia.
Cô biết chuyện Knox đã đồng ý để cho Thẩm Thi Vi đến biệt thự Nguyệt Hồ sống, chuyện này giúp cô có thể gặp mẹ dễ dàng hơn.
Khó khăn lắm cô mới có thể nhận lại mẹ cô, nhưng...
Nhưng cô biết, dù sao thì Thẩm Thi Vi cũng là vợ của Knox, cho nên dĩ nhiên bà muốn ở cùng với Knox.
Giờ Hoắc thị xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ tạm thời bọn họ sẽ không có thời gian gây phiền phức cho TE.
Giờ chuyện cô lo lắng nhất chính là gã đàn ông bí ẩn thần thông không thấy đầu không thấy đuôi kia, gã thần bí như thể gã chưa từng tồn tại.
Hơn nữa, gã còn đặc biệt hiểu rõ cô và Tư Hạo, lần nữa cô lại nghi ngờ Tô Dịch chính là gã.
Nhưng lại nhớ ra sau tai gã không kí hiệu của tổ chức, lẽ nào là có nguyên nhân nào đó, lẽ nào anh ta đã sớm biết buổi tụ tập đêm đó có vấn đề, sớm đem hoa văn kia xóa đi?
Mà đến cùng là đêm đó anh ta có say hay không?
Đến cùng anh ta có phải là người bí ẩn hay không, rốt cuộc thì phải dùng biện pháp gì mới có thể tìm ra?
Thấy cô lại mải mê suy nghĩ, Long Tư Hạo véo lấy cằm cô: “Bà xã, lại đang suy nghĩ gì thế?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Đang suy nghĩ người bí ẩn kia đến cùng là ai, phải làm như thế nào mới có thể dẫn dụ gã ra, em sợ chúng ta sẽ chẳng thể đề phòng gã, lại sợ nhất chính là gã sẽ ra tay với Nghiên Nghiên là Allen.”
Chuyện hôn lễ xảy ra vụ nổ bom đến giờ cô vẫn còn sợ, cô rất sợ chuyên như vậy sẽ xảy ra lần nữa.
Long Tư Hạo, Nghiên Nghiên, Long Dập, trong ba người này bất kể là cô mất phải người nào, đều sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Long Tư Hạo cũng như cô, cô, Nghiên Nghiên, Long Dập, là ba người quan trọng nhất đối với anh, bất luận luận là mất phải ai, anh cũng sẽ đau đến sống không muốn sống, sống không bằng chết.
So còn muốn bắt gã đàn ông bí ẩn kia hơn cả Lê Hiếu Mạn, chỉ khi giải quyết xong gã, những người anh yêu mới có thế an toàn.
Nhưng nghĩ đến vấn đề người bí ẩn có khả năng là ai, anh liền...
Mặc kệ sẽ ra sao, ai dám tổn thương đến Hiểu Hiểu của anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Anh rũ mắt nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, trước kia anh có nói, chuyện về người bí ẩn anh sẽ xử lí tốt, đồng ý với ông xã, không lo lắng về vấn đề này nữa.”
Khoảng thời gian này anh không hề nghỉ ngơi, người bí ẩn kia trước sau chính là cái gai trong lòng anh, không nhổ nó đi, anh không có cách nào yên tâm nổi.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh gật đầu một cái, đang muốn lên tiếng, thì di động của Long Tư Hạo đã vang lên.
Nghe điện thoại xong, Long Tư Hạo không hài lòng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Công ty có chút việc gấp, anh đến đó một chuyến, đợi anh về.”
“Ừm.”
Sau khi Long Tư Hạo rời đi, Lê Hiểu Mạn đứng dậy muốn đi tìm tiểu Nghiên Nghiên cùng tiểu Long Dập, mới vừa nhấc chân đi về phía cửa phòng, thì di động đặt ở đầu giường liền vang lên.
Còn tưởng là Long Tư Hạo gọi đến, cô cười cười đi về phía giường, cầm di động lên lại thấy trên màn hình hiển thị không phải là số của anh, mà là một số xa lạ.
Cô do dự một chút rồi mới gạt màn hình nhận điện thoại, bên trong truyền tới một giọng nói lạnh lùng cô chưa từng nghe.
“Lê tiểu thư, tôi là Knox bố của Sophie.”
Người gọi đến vậy mà là Knox, Lê Hiểu Mạn vô cùng kinh ngạc.
Vì sao Knox lại gọi cho cô, vì Sophie sao?
“Ông gọi đến là vì...” Bởi vì Knox là chồng của Thẩm Thi Vi, cho nên Lê Hiểu Mạn nói chuyện với ông ta khá lịch sự.
Knox cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: “Glen rất ưu tú, tôi rất coi trọng cậu ấy, tôi hi vọng cậy ta có thể thừa kế gia tộc Knox, với khả năng của cậu ấy nhất định sẽ đưa gia tộc Knox đi lên một tầm cao mới ngày càng mạnh mẽ hơn.”
Nghe ông ta nói như vậy, Lê Hiểu Mạn chau mày: “Knox tiên sinh, ôngmuốn nói gì?”
“Để Glen trở thành người thừa kế, thì cậu ấy cần phải cưới Sophie, tôi cho Glen thời gian nửa tháng, nếu sau nửa tháng hai người không hòa thuận dẫn đến phải li hôn, tôi sẽ...”
Lê Hiểu Mạn cắt đứt lời Knox, giọng nói có chút lạnh lùng, ngữ khí kiên định: “Chúng ta phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể đến cùng nhau, tôi sẽ không li hôn với Tư Hạo.”
“Lê tiểu thư muốn u mê không tỉnh, chuyện này không hề có lợi với cô.” Âm thanh Knox càng thêm lạnh.
“Knox tiên sinh, nếu như không còn chuyện gì khác tôi xin ngắt máy.”
Âm thanh lạnh lẽo của Knox truyền đến: “Cô sẽ hối hận.”