Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 108: Tiến thoái lưỡng nan




“Tôn Ninh Ninh, rốt cuộc cô muốn tôi làm gì thì mới chịu thả Mạn Nghiên ra đây?”
“Chỉ cần ngày mai bà mở cuộc họp báo, công khai với truyền thông sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho tôi, sau đó rút khỏi Tôn thị. Tôi đảm bảo sẽ để Đồng Mạn Nghiên lành lặn ở về, không mất một cọng lông, sợi tóc nào.”1
“Tôn Ninh Ninh, chị điên thật rồi. Mau dừng tay lại trước khi mọi chuyện đi quá xa.” Tôn Bách Thần giành lấy điện thoại từ trong tay mẹ mình, hắn gằn lên dữ dội, từng đường gân xanh hằn rõ trên trán, không ngừng co giật. Nhưng đầu dây bên kia đã sớm vang lên một hồi tút tút, rồi tắt ngấm.
Tôn Bách Thần vung mạnh nắm đấm xuống mặt bàn kính, miệng điên cuồng hét lớn để giải phóng cơn thịnh nộ. Tôn Ninh Ninh bình thường phách lối, nhưng hắn không ngờ chị ta lại điên rồ đến mức dám bắt cóc Mạn Nghiên làm con tin, uy hiếp hai mẹ con hắn.1
“Bách Thần, con bình tĩnh đi. Người của chúng ta vẫn đang ráo riết tìm kiếm, có lẽ sẽ sớm có kết quả thôi.”
Lưu Linh Châu nói mấy lời trấn an Tôn Bách Thần, nhưng chính bản thân bà cũng đang ngồi trong đống lửa, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôn Ninh Ninh dường như có sự chuẩn bị, giấu Mạn Nghiên rất kỹ nên chưa chắc đã dễ dàng tìm ra.
Cô ta còn cảnh cáo hai người họ nếu dám giở trò lật lọng hoặc báo cảnh sát, thì cứ chuẩn bị tinh thần nhặt xác Mạn Nghiên về.
Lưu Linh Châu không cho đó là lời hù dọa suông, bởi vì buổi sáng chính bà đã đi xác nhận nguồn tin bí mật liên quan đến vấn đề sức khỏe tinh thần của Tôn Ninh Ninh.
Cô ta mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, bấy lâu nay vẫn luôn cố gắng giấu mọi người về tình trạng của mình. Cô ta làm vậy, chắc chắn vì sợ các vị cổ đông bác bỏ năng lực lãnh đạo quản lý, thẳng tay gạt cô ta khỏi Tôn thị.
Tuy Tôn Ninh Ninh có tiếp nhận điều trị, nhưng dường như kết quả không mấy khả thi. Mang trong mình tâm lý méo mó, chắc chắn cô ta không sợ phạm phải tội ác, dính dáng đến pháp luật.1
“Chị ta không phải muốn có cổ phần Tôn thị sao? Nếu mẹ khư khư giữ lấy vì con thì không cần đâu. Tôn Ninh Ninh đã muốn tiền và quyền lực, vậy cứ để chị ta được thỏa mãn đi.”
“Con biết bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm thế nào không? Tổ chức họp báo, tuyên bố chuyển nhượng lại cổ phần cho Tôn Ninh Ninh khác nào như đổ thêm dầu vào lửa, tự tay hủy diệt Tôn thị. Nó là mồ hôi, là nước mắt, là máu thịt, là niềm kiêu hãnh cũng như tội lỗi của cả đời mẹ. Bách Thần, con có thể vứt bỏ Tôn thị, còn mẹ thì không.”
Lời nói gay gắt của Linh Châu như ngấm ngầm tuyên bố việc này bà không làm được. Không phải vì bà coi trọng vinh hoa hơn tính mạng của Mạn Nghiên, mà là bà có lý do bất khả kháng, không thể không liều mình giữ lấy Tôn thị.1
Gương mặt Tôn Bách Thần nhìn bà đầy thống khổ, hắn không nói gì thêm, trực tiếp cầm áo khoác bỏ đi mất. Linh Châu đuổi theo sau, nhưng vẫn không ngăn được bước chân hắn.
“Bách Thần, con đi đâu thế? Mau đứng lại cho ta… con đừng đi!”

Mạn Nghiên bị Tôn Ninh Ninh mang đến một căn chung cư cũ, ở vị trí khá xa dinh thự nhà họ Tôn. Cô ta cử người canh chừng cô 24/24, còn mình rời đi nơi khác.
Thuốc mê hết tác dụng, Mạn Nghiên dần dần tỉnh lại. Cô lờ mờ nhìn cảnh vật trong phòng, không khỏi kinh hãi khi phát hiện hai tay bị người ta vòng ra đằng sau, trói chặt vào chân giường.
“Cứu… cứu tôi với. Có ai ở đây không? Cứu với…” Mạn Nghiên dùng sức hét lớn, cô không ngừng giãy dụa, ra sức muốn thoát khỏi dây trói.
Chưa được bao lâu, cánh cửa phòng ngủ đã mở ra, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt gả ta dữ tợn bước đến bên Mạn Nghiên, thẳng tay giáng cho cô một cái tát vào mặt.
Bốp!
“La lối cái gì? Mày có gào đến rách mồm thì cũng không ai nghe thấy đâu. Cả tòa chung cư này, chỉ có mày và mấy đứa tụi tao thôi, tự mình lượng sức đi.”1
“Thả tôi ra, các người bắt tôi làm gì? Tôn Ninh Ninh đâu, cho tôi gặp chị ấy đi.”
Bốp!
Gã ta lại vung một nắm đấm vào Mạn Nghiên, lần này làm đầu cô đập hẳn vào thành giường, choáng váng. Cô gượng người dậy, qua lớp tóc bù xù che đi nửa khuôn mặt, sợ sệt nhìn người đàn ông kia. Phải nói gã ta là tên côn đồ chính hiệu, Mạn Nghiên biết không nên chọc điên gã, bằng không cả tính mạng cô còn khó giữ.
Tên đàn ông kia thấy cô ngoan ngoãn, mới rời khỏi phòng ngủ, đóng chặt cánh cửa. Mạn Nghiên chờ hắn đi, mới dám mở mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm chút hy vọng có thể trốn thoát. Nhưng căn phòng này đơn sơ đến đáng sợ, ngoại trừ cái giường nhỏ sau lưng Mạn Nghiên thì không còn thêm bất kỳ đồ vật gì.
Ở bên ngoài phòng khách có bốn tên côn đồ đang ngồi chơi đánh bài. Chơi đến tối, bọn chúng đói bụng nên đặt cơm giao đến. Lúc ăn cơm, tên đại ca – cũng chính là người đánh Mạn Nghiên ban nãy, nhận được điện thoại nên bỏ ra ngoài. Ba tên còn lại ăn uống hăng say, mà không biết trong cơm đã bị người ta bỏ thuốc mê vào, đánh chén xong liền lăn quay ra đất.
Cánh cửa bên ngoài rục rịch, mất khoảng mười phút mới mở ra. Một người đàn ông đi đôi ủng ngắn, ăn mặc kín mít lẻn vào trong phòng. Ông ấy nhìn quanh phòng khách một lượt, rồi mới tiến vào căn phòng ngủ.
Mạn Nghiên trong cơn mê man, cảm thấy có ai đó đang lay lay cơ thể mình. Cô nhíu mày, khó nhọc nâng đôi mi nặng trĩu lên.
“Bác… bác trai, có phải là bác không? Bác tới cứu cháu sao?” Mạn Nghiên không dám tin vào mắt mình nữa.
Cô vui mừng khôn xiết, mắt ướt lệ nhìn người đàn ông làm vườn kia. Ông gật đầu gấp gáp, nhanh tay cầm con dao gấp sắc nhọn, cắt đứt dây trói cho Mạn Nghiên.
[Đi mau.] Ông làm động tác tay đơn giản, rồi kéo tay cô ra ngoài.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, ngay lúc này, tên đại ca về tới. Gã ta nhìn thấy người lạ mặt đột nhập, phát hiện ra ý định bỏ trốn của Mạn Nghiên, bèn cầm một chai bia vừa mua về, dứt khoát lao đến đập vào đầu người làm vườn. Âm thanh vang lên muốn xé toạc bầu không khí, chiếc mũ lưỡi trai của ông bị hất văng ra, ông ấy ngã sập ra đất, trên đầu chảy ra một dòng chất lỏng đặc quánh màu đỏ tươi.
Mạn Nghiên sợ đến bủn rủn chân tay, cô không kịp lên làm gì đã bị gả nắm tóc, lôi mạnh đến đập vào tường, ngất xỉu ngay tại chỗ.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.