Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 107: Nước cờ cuối



Vốn dĩ Linh Châu định cùng Mạn Nghiên đi dạo quanh vườn cho khuây khỏa, nào ngờ bà nhận được một cuộc gọi đột xuất, nên phải ra ngoài.

“Mạn Nghiên, mẹ chỉ ra ngoài khoảng một tiếng đồng hồ thôi. Nếu con buồn chán có thể nói chuyện cùng quản gia Chu nhé. Con cần gì, cứ nói với bà ấy.” Linh Châu dặn dò.

“Vâng ạ.”

Bà Tôn về phòng thay đồ, rồi vội vã rời đi.

Mạn Nghiên ở dưới phòng khách, xem chương trình truyền hình thực tế. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt lên nhìn cầu thang, dè chừng Tôn Ninh Ninh từ trên phòng đi xuống. Xem một lúc Mạn Nghiên cảm thấy chán, muốn ra ngoài hít chút khí trời cho thoải mái.

Khu vườn ở Tôn gia cực kỳ rộng, Mạn Nghiên đã muốn khám phá từ lâu. Trùng hợp lúc này quản gia Chu rảnh rỗi, bà ấy liền làm người hướng dẫn cho cô.

“Mạn Nghiên, cháu xem bên đó là nơi trồng các loại hoa. Có hoa hồng, hoa lài, còn có cả giàn hoa lan hồ điệp mà phu nhân rất thích nữa. Bên phía tay trái trồng cây cảnh, phía xa xa kia trồng cây ăn trái.” Bà nhiệt tình giới thiệu cho Mạn Nghiên.

Cô hứng thú nhìn theo cánh tay bà, hướng tầm mắt về tận xa xa. Ngoài vườn nhiều cây cao tỏa bóng mát, khiến không khí cũng dịu đi, lắm lúc còn có cơn gió thoảng lướt qua, làm tóc Mạn Nghiên bay nhè nhẹ. Cô khép hờ mắt, mũi hỉnh lên hít thở hương thơm hoa cỏ dịu nhẹ.

Hai người đi dọc kênh nước nhân tạo trong vườn, đến khu trồng cây ăn trái. Đến đây, họ nhìn thấy mấy người công nhân làm vườn đang nhổ cỏ.

“Ứ… ứ…”

Cách đó không xa, Mạn Nghiên nhìn thấy một người có hành động rất kỳ lạ, dường như đang gặp vấn đề gì đó. Cô và quản gia Chu vội chạy lại.

“Ối ong, là ong đó! Mạn Nghiên mau tránh ra đi.” Quản gia Chu thấy mấy con ong đang bay lởn vởn cạnh người làm vườn kia bèn kéo cô lùi lại, sợ rằng chúng sẽ đốt cô bị thương.

Người kia đang bị đàn ong tấn công, chỉ biết dùng tay che mặt ngang tầm mắt, miệng vừa ú ớ không thành tiếng. Mạn Nghiên không sợ nguy hiểm, vội kéo đối phương ra, sẵn cầm chiếc áo khoác mỏng trên tay, quơ quơ loạn xạ để đuổi ong đi. May mắn cách của cô linh nghiệm!

Cô bây giờ mới nhìn kỹ người kia, dù đeo khẩu trang và đội mũ che thấp mặt, nhưng nhìn mái tóc điểm bạc ló ra từ sau gáy, Mạn Nghiên đoán đó là một người đàn ông đã lớn tuổi.1

“Bác gì ơi, bác có sao không?”

Người kia xua tay, tỏ vẻ không sao chứ không nói câu nào.

“À, ta nhớ ra rồi. Ông ấy là người làm vườn, mới đến đây hơn một tháng thôi. Ông ấy hình như không thể nói chuyện.” Quản gia Chu giải thích cho Mạn Nghiên.

Ông ấy rất cổ quái, chỉ thui thủi làm việc một mình, hết giờ làm thì về. Cả người toát ra sự bí ẩn khó tả, vì đến mặt mũi của ông cũng che kín như bưng, chưa từng cho ai xem lấy một lần.

“Bác không sao ạ. Hay là bác cởi bớt nón mũ ra cho mát, sẵn tiện cháu kiểm tra giúp bác xem có bị ong đốt vào không?”

Cái tính thương người của Mạn Nghiên lại nổi lên, nhất là với những người già, hoàn cảnh cơ cực như bác trai này. Ban nãy cô thấy mấy con ong cứ sấn sổ vào mặt ông, nên mới lo lắng như vậy.

[Thật không sao. Xin cảm ơn!] Ông đưa tay làm ký hiệu, cũng chẳng biết Mạn Nghiên hiểu được gì không.

“Bác không sao là tốt rồi. Bác không cần cảm ơn cháu đâu, đó là việc nên làm mà.”

Người đàn ông ngạc nhiên, tiếp tục dùng thủ ngữ giao tiếp với cô:

[Cháu hiểu được sao?]

“Vâng ạ.”

Sở dĩ Mạn Nghiên có thể hiểu được ngôn ngữ của người câm là vì trước đây cô từng tham gia phong trào tình nguyện, đi đến giúp đỡ trẻ em ở trại khuyết tật, nên đã học qua loại ngôn ngữ này. Cũng đã rất lâu cô không dùng đến, nhưng vẫn còn nhớ khá đầy đủ.

Người đàn ông kia như gặp được một tia sáng mới, vui mừng khôn xiết. Qua cách xưng hô của vị quản gia kia, ông biết cô gái này rất thân quen với Linh Châu và Tôn Bách Thần. Ông bèn múa máy tay, cầu khẩn:

[Giúp ta gặp được bà chủ hoặc cậu chủ. Xin cháu!]

“Ý bác là mẹ Tôn và Tôn Bách Thần sao? Tiếc là hai người đó đã ra ngoài mất rồi. Nhưng có lẽ mẹ của anh ấy sắp về, đến lúc đó cháu sẽ gửi lời giúp bác.” Cô ôn tồn đáp.

Bác ấy cúi đầu, như một lời cảm ơn. Rồi ông lẳng lặng bỏ đi làm việc tiếp, có vẻ như đang tiếc nuối điều gì. Qua cách ông diễn đạt, Mạn Nghiên biết ông ấy đang rất muốn được gặp một trong hai người kia, nên hứa chắc nịch với ông đến khi họ về, mình sẽ ngỏ lời giúp.

Trời nắng lên, Mạn Nghiên vào trong nhà nghỉ mệt. Quản gia Chu đi làm phần việc của mình, còn cô định lên phòng nghỉ ngơi một lát thì Tôn Ninh Ninh xuất hiện trước cửa phòng ngủ dành cho khách…

Cô chưa kịp lên tiếng hỏi, đã bị cô ta bịt một cái khăn trên mặt. Mạn Nghiên ú ớ trong vô vọng, rồi ngất xỉu.

Tôn Ninh Ninh cẩn thận quan sát lúc mọi người không để ý, dìu Mạn Nghiên ra ngoài gara, lái xe rời khỏi dinh thự nhà họ Tôn.

Trên xe, cô ta kết nối đầu dây điện thoại với ai đó, nói ngắn gọn: “Các người cứ chuẩn bị theo kế hoạch đã bàn. Nhớ mang súng đến, phòng trừ bất trắc.”

Chính xác thì Tôn Ninh Ninh đã hạ nước cờ cuối, trở mặt hoàn toàn với Lưu Linh Châu. Cô ta biết mình không còn nhiều thời gian xoay sở, nên chọn cách dùng Mạn Nghiên uy hiếp hai mẹ con Tôn Bách Thần, để đạt được tham vọng.1

Dù sao cô ta cũng là loại người không có gì để đánh mất, vậy thì cược một phen. Được ăn cả, ngã về không!