Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 106: Tranh cãi - MẸ KẾ, CON CHỒNG



Linh Châu muốn giữ Mạn Nghiên ở lại Tôn gia thêm mấy ngày, vừa có thể trò chuyện với cô nhiều hơn, vừa kéo theo Tôn Bách Thần ở lại, bà sẽ có thêm thời gian thuyết phục hắn quay về Tôn thị. Cô xem xét lịch học trên trường, thấy thời gian biểu của hai ngày tới khá trống nên đồng ý với bà.

“Dù sao chỉ có hai tiết của Vương Phong và một tiết Ngoại Ngữ, em giả ốm xin nghỉ cũng không sao!” Cô nói với Tôn Bách Thần.

Hắn đang đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơ mi, liền quay sang nhìn Mạn Nghiên, mắt nheo lại:

“Hay nhỉ? Sinh viên năm ba còn dám trốn học! Hơn nữa còn bịa lý do trước mặt giảng viên trường. Đồng Mạn Nghiên! Muốn bị đuổi học hử?”

“A, không có. Bách Thần, anh chắc sẽ không vạch trần em đâu, đúng không?” Cô ngọt giọng để lấy lòng hắn.

Tôn Bách Thần bắt được cơ hội tốt, hắn sao dễ dàng chịu lỗ. Muốn hắn không nói cũng được, nhưng phải có gì đó trao đổi!

“Em mua chuộc tôi đi.”

Mạn Nghiên lườm hắn, thật không chịu nổi tên ác ma này mà! Hễ cứ nắm được thóp cô liền ra yêu cầu để chuộc lợi. Cô xin nghỉ ở trường, không phải vì muốn ở đây chơi với mẹ hắn, cho bà được vui lòng sao?

Cô được lợi gì đâu chứ.

“Vậy không nghỉ nữa, em đi học.”

Mạn Nghiên đột nhiên thay đổi chủ ý, định xoay người đi thì bị Tôn Bách Thần kéo lại. Hắn đẩy cô nằm xuống chiếc giường bên cạnh, cả người ngã ập vào Mạn Nghiên. Hắn hôn cô một cách mãnh liệt, vừa tha cho đôi môi căng mọng đã tìm đến hai cái má mềm, cắn nhẹ một cái. Hắn hôn xuống hõm cổ, rồi trườn xuống xương quai xanh, đẩy cổ áo len lỏi xuống khe giữa của bộ ngực căng tròn, dùng lưỡi quét qua làn da trắng mịn, thơm thoang thoảng mùi sữa tắm.

Mới sáng sớm, Mạn Nghiên còn chưa có gì nhét vào bụng, Tôn Bách Thần đã làm cô bủn rủn, ngứa ngáy đến từng chân tơ, kẽ tóc.

Cuối cùng, hắn cũng chịu nhổm người ngồi dậy. Cô chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy Tôn Bách Thần nói một câu vô sỉ:

“Phí mua chuộc đó! Phần còn lại, tối nay về tính tiếp với em.”

Hắn thản nhiên chỉnh lại vạt áo sơ mi vừa bị Mạn Nghiên vò đến nhăn nheo, rồi xách cái cặp táp trên bàn, chào tạm biệt cô:

“Tôi đi dạy đây, em ở nhà chơi vui vẻ nhé.”

“Anh không ăn sáng sao?”

“Không. Tôi đến trường sẽ ăn sau.” Hắn nhìn vào đồng hồ thấy không còn sớm, mà từ đây lái xe đến trường đại học Bắc Thành, có nhanh cũng phải gần một tiếng đồng hồ.1

Tôn Bách Thần còn luyến tiếc thơm trán cô một cái, hắn mới chịu rời đi. Nhưng vừa bước ra đến cửa phòng, bỗng nhiên hắn nhớ ra chuyện gì đó, vội xoay người lại, dặn dò cô:

“Nếu Tôn Ninh Ninh có về nhà thì phải đề cao cảnh giác. Tốt nhất là em cứ bám lấy mẹ tôi, tuyệt đối đừng ở riêng với chị ta.” Theo như hắn biết thì tối qua Tôn Ninh Ninh không về nhà, còn sáng nay cô ta có về hay không, hắn vẫn nên dặn hờ Mạn Nghiên thì hơn.1

Cô gật gật, bản thân tự biết Tôn Ninh Ninh đáng sợ như thế nào. Nếu hắn không dặn, cô cũng sẽ tránh chị ta hết cỡ.

Tôn Bách Thần lái xe rời Tôn gia, cô liền xuống dưới lầu cùng Linh Châu ăn sáng. Bà vừa mới ăn được một muỗng súp gà, thì Tôn Ninh Ninh về. Cô ta sồng sộc lên tận phòng nhưng không thấy Linh Châu, hỏi người làm mới biết bà đang ở dưới phòng ăn.

Nhìn thấy Mạn Nghiên cũng ở đây, sắc mặt Tôn Ninh Ninh càng tối đi vài phần. Mặc kệ bà Tôn vẫn đang ăn sáng, cô ta quyết kéo bà vào phòng đọc sách, nói chuyện cho bằng được.

“Tại sao mẹ không chịu ký giấy quyết định huy động vốn lần hai hả? Mẹ làm vậy là có gì ý? Nếu không có số vốn đó đổ vào kịp thời, dự án lần này xem như công cốc.” Tôn Ninh Ninh tức giận trừng mắt lên chất vấn Linh Châu.

Bà giữ thái độ cứng rắn, từng lời đáp trả lại cô ta:

“Nói là công cốc ư? Nghe dễ quá nhỉ? Tôn Ninh Ninh, con vẫn chưa biết vấn đề mà mình đang đối mặt phải sao? Con có thấy giá cổ phiếu trong tuần qua của Tôn thị rớt đến mức thảm hại thế nào không? Con biết trong ba tháng vừa qua, có bao nhiêu đối tác ngừng ký kết hợp đồng mới không? Muốn huy động thêm vốn vào cái dự án hoang đường kia sao, đừng có hòng!”

Linh Châu ngồi được trên chức chủ tịch hội đồng quản trị không phải là hư danh, mà vì bản lĩnh thật sự của bà. Mấy năm qua bà nhắm mắt làm ngơ, để Tôn Ninh Ninh lộng quyền chỉ vì muốn hàn gắn chút tình cảm gia đình. Nhưng cô ta ngày càng quá đáng, vừa ngông cuồng vừa bảo thủ, bây giờ lại không xem ai ra gì. Thứ khác Linh Châu đều có thể nhịn, nhưng đụng đến lợi ích và sự phát triển của Tôn thị, bà sẽ không khoanh tay đứng nhìn.1

“Bà định trở mặt sao? Có phải bà cảm thấy Tôn Bách Thần yêu Đồng Mạn Nghiên rồi, nên mơ tưởng nó quên đi chuyện cũ, quay về Tôn thị không? Bà đừng có mơ! Tôi có chết cũng không để hai mẹ con các người được đắc ý đâu. Sản nghiệp nhà họ Tôn là của cha mẹ tôi để lại, dựa vào đâu nó được hưởng chứ?"1

Linh Châu cười đầy chế nhạo. Bà nhẫn nhịn Tôn Ninh Ninh bao nhiêu năm nay, chỉ vì lời hứa với bà nội quá cố của Tôn Bách Thần, vào ngày đầu tiên gả vào Tôn gia. Nhưng Tôn Ninh Ninh càng lúc càng động chạm đến giới hạn của người phụ nữ ngoan cường như bà, Linh Châu đã không chịu nổi nữa.

“Dựa vào việc nó là đứa con trai duy nhất của Tôn Bách Phong – chồng của tôi. Nếu Bách Thần không xứng đáng thừa hưởng Tôn thị thì không một ai đáng cả.”1

Linh Châu nói xong rồi mặc kệ Tôn Ninh Ninh, dứt khoát rời khỏi phòng.