Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 105: Em quan trọng hơn



Hơn tám giờ tối, Linh Châu mới chịu tha cho Tôn Bách Thần, cho phép hắn đứng dậy.

Cả người hắn vơi đi vài phần sức sống, khuôn mặt cứng đờ, cổ họng khô khốc vì gần nửa ngày trời chưa được uống nước. Hơn thế, do quỳ lâu mà vết thương dưới lòng bàn chân Tôn Bách Thần rách toạc ra, lại bắt đầu rỉ máu.

“Tắm nhanh lên rồi lên xuống phòng đọc sách gặp mẹ.”

Tôn Bách Thần phiền não nhìn theo bóng lưng Linh Châu. Hắn tự hỏi, liệu có phải bà định gọi hắn xuống để giáo huấn thêm một trận nữa? Tôn Bách Thần không muốn, hắn còn phải tranh thủ thời gian đi dỗ dành cô gái kia mà.1

Hắn biết rõ bản thân mình sai, bởi vì hôm qua thần trí hắn không được tỉnh táo, mới trở nên mất khống chế trước mặt Mạn Nghiên. Nhưng mà bảo Tôn Bách Thần thẳng thừng nói câu xin lỗi, hắn không thể.1

Cái tôi của hắn quá lớn, bản tính cao cao tại thượng không cho phép hắn cúi đầu!1

Ở trong phòng tắm, Tôn Bách Thần nhìn mình trong gương, hai mày chau lại, lộ vẻ không hài lòng. Năm phát roi trên cơ thể hắn, cái nào cái nấy đều in rõ lằn, tím đen trên làn da rám nắng, săn chắc.1

Mạn Nghiên đánh cũng nhiệt tình thật, cô không sợ hắn đau ư? Tôn Bách Thần tự hỏi.1

Hắn tắm xong, tự mình sấy khô tóc rồi đi xuống nhà. Tôn Bách Thần thấy giờ này đã không còn sớm, mà chưa thấy Tôn Ninh Ninh về nhà. Chị ta lại ở công ty, làm thêm giờ sao?

Tôn Ninh Ninh suốt ngày bám lấy công việc, dù chị ta đã qua tuổi ba mươi lăm mà chưa một lần có người yêu. Tôn Bách Thần nghĩ cũng phải, với một kẻ độc đoán như Tôn Ninh Ninh thì được ai ngó ngàng tới?1

Thậm chí là cả Tôn Bách Thần, sau khi Mộc Trà mất, họa may chỉ có Mạn Nghiên ngây ngốc nhìn trúng hắn. Còn không, làm gì có ai cam tâm tình nguyện ở bên cạnh, chịu đựng cái bản tính thất thường, bị hắn giày vò hết lần này đến lần khác chứ.

“Cộc… cộc…”

“Vào đi.”

Tôn Bách Thần đẩy cửa đi vào, thấy Linh Châu đang ngồi trên bàn đọc sách. Bà đeo kính, thái độ nghiêm túc, không phải đang đọc sách mà là xem thứ tài liệu gì đó, dày cộp. Hắn tiến lại gần, ngồi xuống đối diện bà.

“Mẹ mau nói đi, con còn có việc phải làm.”

Linh Châu xoay tệp tài liệu về phía Tôn Bách Thần. Hắn vừa nhìn thấy tiêu đề, đã không muốn xem qua, dứt khoát đẩy về phía bà.

“Mẹ có ý gì?”

Bà Tôn nhàn nhã hớp một ngụm trà, ánh mắt nhạy bén qua lớp kính dày, từng chút đánh giá thái độ của Tôn Bách Thần. Mười năm rồi, hắn vẫn mẫn cảm như vậy, chỉ cần thứ gì đó liên quan đến “kinh doanh”, hắn đều tránh đi như tránh tà.

Nhưng mà lần này, Linh Châu không thể ngồi yên được. Bà cần có Tôn Bách Thần để xoay chuyển tình thế, cứu lấy vận mệnh của Tôn thị.

Đó cũng là mục đích sáng nay bà đến biệt thự tìm Tôn Bách Thần. Nào ngờ giữa đường bắt gặp Mạn Nghiên, biết được chuyện hắn ức hiếp cô, nên kéo luôn hai người trở về Tôn gia. Tập đoàn nhà họ Tôn đang gặp rắc rối lớn với dự án mới của Tôn Ninh Ninh, nên bà muốn Tôn Bách Thần ra mặt, giúp đỡ Tôn thị vượt qua khó khăn lần này.

Dự án của Tôn Ninh Ninh mới triển khai được một nửa, nhưng đang đi theo chiều hướng vô cùng xấu. Trong quá khứ, Tôn Bách từng tái khởi một dự án đang bên bờ vực thẳm, biến nguy thành an, cứu lấy hơn ba phần tư số vốn của Tôn thị bỏ ra. Gặp chuyện lần này, Linh Châu từng thảo luận qua với mấy vị lãnh đạo kỳ cựu ở Tôn thị, ai nấy đều mong bà có thể thuyết phục được hắn quay trở về.

Bà nhẫn nại nói cho hắn hiểu, nhưng căn bản Tôn Bách Thần không quan tâm. Hắn nói rút là rút, cho nên hi vọng Linh Châu có thể hiểu cho mình.

“Mẹ nghĩ Tôn Ninh Ninh sẽ cho con nhúng tay vào dự án đó sao? Mà cho dù thế nào, con cũng không quay về Tôn thị đâu. Mẹ hiểu cho con, có được không?” Hắn ích kỷ đứng dậy, rời khỏi phòng.

“Bách Thần, con thật là nhẫn tâm…” Linh Châu thở dài bất mãn, tay đấm mạnh vào đùi.

Tôn Bách Thần đứng ngoài sân hóng mát một lúc, cho khuây khỏa đầu óc. Đến khi thấy cảm xúc đã được điều tiết, hắn mới đến tìm Mạn Nghiên.

Linh Châu vì tạo cơ hội cho Tôn Bách Thần, nên để cô ngủ một mình ở phòng dành cho khách. Mạn Nghiên đang nằm trên giường bấm điện thoại, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô vừa kịp ngồi dậy, người ngoài cửa đã đi vào. Mạn Nghiên mất năm giây cầm cái gối ôm trên giường, phi thẳng vào mặt ai kia.

“Ra ngoài.”

Tôn Bách Thần điềm nhiên cầm cái gối trên tay, đi về phía Mạn Nghiên. Thoáng một cái, hắn đã trèo lên giường, ngồi bên cạnh cô.

“Anh muốn ngủ ở đây chứ gì? Vậy tôi ra ngoài.”

“Ngoan, đừng dỗi.” Hắn kịp kéo tay, ôm cô vào lòng.

Mạn Nghiên phát tiết, vừa đấm vừa đá để Tôn Bách Thần buông mình ra. Hắn không những không thỏa hiệp, mà càng siết chặt cô hơn nữa.

“Làm sao? Sáng nay định vác vali bỏ trốn, hửm? Còn bản giao kèo, gấp gáp tìm kiếm như vậy là muốn tiêu hủy vật chứng, cắt đứt mọi mối liên quan với tôi à.”

“Sao… anh biết? Vương Phong, không lẽ anh ấy…”

“Không phải.” Tôn Bách Thần ngắt ngang lời cô. Hắn nói: “Trong phòng đọc sách có gắn camera, đồ ngốc!”

Nếu như Mạn Nghiên biết bản giao kèo mình tốn công tìm kiếm đã bị hắn đốt thành tro bụi từ lâu, chắc chắn sẽ tức chết mất.1

Cô hậm hực giơ tay lên, đấm mạnh vào chỗ đau của Tôn Bách Thần. Hắn xuýt xoa vì đau, bàn tay giữ chặt tay Mạn Nghiên, ngăn không cho cô lộng hành.

“Bé con, đừng giận nữa có được không? Hôm qua là tôi sai, tôi không nên nổi nóng với em, làm em phải khóc. Em đánh tôi rồi, mắng tôi rồi, giờ có thể bỏ qua cho tôi chưa?” Tôn Bách Thần ghé sát vào tai Mạn Nghiên, thủ thỉ. Hắn còn được đà lấn tới, mùi mẫn gặm vào vành tai của cô gái này, mút nhẹ.1

“Không, em vẫn còn giận lắm. Tôn Bách Thần, nếu anh xem em không bằng một bức tranh thì trả lại tự do cho em đi. Để em biến khỏi tầm mắt, sau này cũng không có ai tự tiện phá hoại mấy món đồ quý giá của anh nữa.”

“Ai nói bức tranh đó quan trọng hơn em? Đồng Mạn Nghiên, tranh kia đâu có ôm ngủ được? Nhưng ôm em thì rất mềm, rất ấm. Em nghĩ Tôn Bách Thần thật sự bị dốt sao?” Hắn nói nhảm nhí mấy lời gì đó, mà đến cả bản thân mình cũng không thể hiểu được.1

Tôn Bách Thần điều chỉnh lại ngữ điệu, giọng còn nhẹ hơn lúc nãy:

“Lần này bỏ qua nhé, không được giận nữa! Chỉ cần em muốn, tôi lập tức đổi hết mật khẩu điện thoại, thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm sang ngày sinh của em. Với cả tài khoản mạng xã hội của tôi, thay luôn ảnh đại diện là hình em. Thế nào? Đã thấy mình đủ quan trọng hơn bức tranh kia chưa?” Hắn vừa nói, vừa móc luôn điện thoại ra, hàng loạt thao tác tiến hành ngay lập tức, tiếng thông báo ting ting vang lên không ngớt.1

Làm đến mức này, chỉ hi vọng Mạn Nghiên không giận nữa.

Cô gật gật, xem như miễn cưỡng bỏ qua cho hắn lần cuối. Mạn Nghiên xót xa nhìn vết thương trên tay Tôn Bách Thần, không kìm nén được sự quan tâm mà đi tìm hộp cứu thương, lấy thuốc thoa cho hắn.1

“Biết sẽ có lúc xót như vậy, thì lúc cầm roi đừng quất mạnh chứ?” Hắn trêu cô.

Mạn Nghiên bặm chặt môi, dí mạnh que bông vào vết thương của hắn.

“Đau! Tôi nói đùa thôi.” Hắn cắn chặt răng.

Mạn Nghiên giơ tay lên, cảnh cáo hắn im miệng. Cô chăm chú nhìn lên vết thương, bôi kỹ càng từng chỗ một. Tôn Bách Thần kéo thấp lưng quần xuống, chỉ vào sau thắt lưng:

“Cả đây nữa, còn cả trên đùi nữa, em đều bôi giúp tôi đi.”

“Anh tự bôi đi. Mấy chỗ đó có chút…” Cô thẹn đỏ mặt.

Tôn Bách Thần không biết Mạn Nghiên ngại cái gì, từng chỗ trên người hắn, có chỗ nào cô chưa từng thấy qua. Nhân lúc Mạn Nghiên xoay người lấy cây bông mới, hắn đứng dậy, kéo tụt quần ngủ xuống.

“Tôn Bách Thần, đồ biến thái này!” Cô đưa tay che mặt lại, liền bị hắn gỡ ra.

“Mau mau, bôi thuốc cho tôi. Em nhìn xem, mấy chỗ bầm tím này đau lắm đó!”1

Mạn Nghiên đỏ mặt tía tai, còn Tôn Bách Thần lại thấy thú vị, hễ kiếm được cơ hội liền nói vài câu không biết xấu hổ, để chọc cô. Hai người bôi thuốc mất hơn nửa tiếng đồng hồ, lằng nhằng mãi mới xong.1

Đêm đó, Tôn Bách Thần ngủ chung với Mạn Nghiên. Hắn ôm cô vào lòng, giữ khư khư đến tận sáng.1