Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 104: Đánh bao nhiêu tùy thích, đánh chết mẹ chịu



Tôn Bách Thần quỳ xuống trước mặt Linh Châu, hai tay hắn buông dọc theo bắp đùi, bàn tay nắm chặt lại. Gương mặt người đàn ông kia vẫn vô cùng điềm tĩnh, hắn thấp giọng:

“Con quỳ rồi, mẹ có chuyện gì thì nói đi?”

Hắn vừa dứt lời, Linh Châu lại vung roi lên, quất mạnh vào một cánh tay của Tôn Bách Thần. Lại thêm một roi nữa, giáng mạnh vào thắt lưng hắn.

Vụt, vụt-ttt!

Áo sơ mi của hắn ngay chỗ roi vụt vào, đã bắt đầu rách toạc ra. Tôn Bách Thần rướn thẳng người, dồn hết cảm xúc vào hai nắm đấm, siết mạnh lại.

“Mẹ, đánh như vậy thật sự rất đau đó!” Hắn hơi mất kiên nhẫn, liền gắt lên. Dẫu vậy, chân hắn vẫn không xê dịch, quỳ nguyên tại chỗ, nghênh ngông, ngạo mạn.

Lực cánh tay bà vốn không hề nhẹ, một phát quất thẳng vào bắp tay Tôn Bách Thần. Nếu không phải hắn thường xuyên luyện tập thể thao để nâng cao thể lực, thì đã không trụ nổi qua phát roi thứ hai rồi.

“Biết đau sao? Vậy lúc con nạt nộ Mạn Nghiên, lúc con vung tay đánh con bé, con có biết đau không? Giỏi nhỉ? Dám bắt nạt cục cưng của mẹ.” Linh Châu cầm roi mây trên tay, vung vung mấy cái trước mặt Tôn Bách Thần như chuẩn bị đánh hắn tiếp.1

Tôn Bách Thần đưa mắt nhìn Mạn Nghiên, nhìn cái vẻ mặt lầm lì kia, hắn đoán cô gái này đã kể hết tần tật với Linh Châu rồi. Chẳng trách mẹ hắn lại nổi cơn thịnh nộ như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Tôn Bách Thần thấy có gì không đúng lắm!

“Mẹ, con không có đánh cô ấy.” Hắn thanh minh.

“Còn chối? Mạn Nghiên đã nói hết với mẹ rồi. Già đầu rồi mà dám làm không dám nhận, hả?”

Linh Châu lại vung tay lên cao, nhưng lần này Mạn Nghiên gấp gáp chạy tới, đỡ lấy cánh tay bà:

“Mẹ, anh ấy không có đánh con.” Cô nói lí nhí.

“Không đánh sao? Mạn Nghiên, con không cần bênh vực nó đâu. Mẹ rõ ràng nghe rất kỹ, con nói nó đánh con mà!”

Mạn Nghiên cười trừ, lúc đó cô vì uất ức quá nên mới nói Tôn Bách Thần đánh mình thôi. Nếu đúng sự thật thì hắn vẫn chưa đánh cô!

“Suýt nữa thì đánh ạ! Anh ấy vung tay lên, nhưng chưa đánh.” Cô sửa lại lời nói, đầu cúi xuống, ngượng nghịu.

Chưa đánh sao? Linh Châu đột nhiên hơi xót con trai mình, nhưng bà đã ra tay thì phải làm cho đến cùng. Nếu cứ dễ dàng tha cho Tôn Bách Thần, bà sợ hắn sẽ mất đi Mạn Nghiên mãi mãi.

“Dám vung tay lên, tức là nó có đã ý định đánh con rồi. Hừ, bây giờ con đánh nó cho mẹ. Đánh bao nhiêu tùy thích, đánh chết mẹ chịu.” Khẩu khí bà lớn dần.1

Đùa chắc? Tôn Bách Thần nghếch mặt lên nhìn mẹ mình, nghĩ ngợi xem bà đang toan tính gì trong đầu. Đánh chết hắn, bà nỡ sao?

“Đây, con cầm lấy đi.” Linh Châu bình tĩnh đưa roi cho Mạn Nghiên.

Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn cầm lấy. Mạn Nghiên nhìn tên đàn ông trước mặt, nghĩ lại chuyện tối qua mà lấy dũng khí, vung cao roi trên tay…

Vụt! Một phát roi bỏng rát quyện vào tấm lưng hắn.

Đã là phát roi thứ tư Tôn Bách Thần phải chịu rồi. Tuy rằng không mạnh tay được như Linh Châu, nhưng nếu nói không đau, thì chắc chắn là nói dối.

Cô đánh thật sao? Linh Châu hơi giật mình.1

Đến Tôn Bách Thần còn không nghĩ cô sẽ vung roi lên đánh hắn.

Vụt!

Thêm một phát nữa vào bắp tay! Linh Châu quay mặt đi chỗ khác, ái ngại không dám nhìn tiếp. Phen này hình như bà đẩy con trai mình vào chỗ chết rồi. 1

Bà định lên tiếng can ngăn, nhưng lại thôi, mặc xác cho Tôn Bách Thần bị đánh. Mạn Nghiên thở gắt, mắt trừng trừng nhìn Tôn Bách Thần. Cô run run đưa roi lên một lần nữa, nhưng cuối cùng lại buông tay xuống.1

Sau cùng, cô vẫn không nỡ đánh Tôn Bách Thần tiếp…

“Con đánh xong rồi ạ.” Cô vứt luôn chiếc roi mây xuống sàn.

Linh Châu khẽ thở phào, bà quay ngoắt qua lườm Tôn Bách Thần, bắt hắn tiếp tục quỳ ở đó, còn mình cùng Mạn Nghiên đi ăn trưa. Cô không có ý kiến gì, nhanh chân theo bà xuống phòng ăn.

Thức ăn được dọn sẵn trên bàn, gồm rất nhiều món ăn được bài trí đẹp mắt. Linh Châu không biết Mạn Nghiên thích ăn gì, nên mới kêu đầu bếp chuẩn bị nhiều món đến như vậy.

Hai người ăn uống vui vẻ, không thèm nhắc đến Tôn Bách Thần. Linh Châu cố tình làm vậy để Mạn Nghiên ăn ngon miệng, với lại cũng để làm cô nguôi ngoai hơn.

Ăn xong, bà Tôn kéo Mạn Nghiên lên phòng của mình. Bà nắm lấy tay hai bàn cô, hỏi:

“Con đã nguôi giận chưa? Nếu còn chưa nguôi, ta dẫn con xuống đánh nó tiếp.”1

Linh Châu mạnh miệng thế thôi chứ trong lòng đang thấp thỏm. Bà biết Tôn Bách Thần dù có khỏe mạnh đến mức nào, nhưng chịu thêm vài roi nữa, thì hắn lăn ra đất mất.

Mạn Nghiên lắc đầu, bà mới yên tâm hơn. Linh Châu cũng nghĩ cô không đành lòng đánh hắn. Không ngờ cô lại nói:

“Đánh anh ấy thì được lợi gì chứ? Anh ấy cũng sẽ đâu vì bị đánh đau mà đối xử tốt hơn với con.” Cô tủi thân, mặt cúi thấp xuống.1

Bà vội ôm lấy cô, để đầu Mạn Nghiên tựa lên vai mình. Bà dỗ dành:

“Mạn Nghiên, ngoan ngoan. Mẹ tin sau lần này nó sẽ không dám hung dữ với con nữa đâu. Bé con, không phải con định bỏ rơi con trai mẹ chứ? Đừng mà! Bà già này xin con đấy…” Linh Châu chỉ sợ có vậy, sợ cô gái này sẽ đoạn tuyệt với con trai bà. Đến lúc đó, bà e rằng cả đời này Tôn Bách Thần không lấy được vợ mất.

Mạn Nghiên khép chặt mắt, ép ra một dòng nước tinh khiết chảy tràn ra hai khóe mi. Cô tức nghẹn, lên tiếng phân trần:

“Mẹ xem anh ấy đi, có biểu hiện gì giống hối lỗi không?”

Rõ ràng Tôn Bách Thần bị đánh mấy roi liền, mà hắn vẫn không chịu xin lỗi Mạn Nghiên. Có lẽ hắn nghĩ bản thân không có lỗi, nên mới lặng thinh như vậy.

Quá đáng như thế, Mạn Nghiên sao chịu nổi.