Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 103: Dọn đồ KHỎI BIỆT THỰ



Tối qua sau khi xử lý đống vụn vỡ ở phòng khách, Vương Phong bưng cơm tối lên trên phòng cho Mạn Nghiên. Anh đứng ngoài cửa, luyên thuyên một hồi lâu cô mới chịu để anh vào.1

Hai mắt cô sưng húp lại, mệt đến chẳng muốn nói chuyện. Vương Phong dỗ mãi cô mới ngồi ngoan ngoãn ăn hết khay cơm, vừa ăn vừa sụt sùi khóc.

“Đừng khóc nữa mà. Em cứ khóc thế này sẽ ngất vì kiệt sức mất.” Vương Phong lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Tôn Bách Thần đúng là tên khốn mà! Cứ để cho Mạn Nghiên khóc hết lần này đến lần khác. Vương Phong thấy mà xót đứt ruột!

“Ngoan ngoan, Mạn Nghiên đừng khóc nữa.” Anh dỗ dành, bàn tay liên tục rút giấy từ trong hộp, lau nước mắt cho cô.

Mạn Nghiên khóc một trận cho đã, rồi mới chịu đi rửa mặt. Cô thay một bộ đồ khác, chuẩn bị đi ngủ thì Tôn Bách Thần đi vào phòng…

“Mạn Nghiên, chúng ta nói chuyện một lúc đi.”

Vừa thấy hắn, cả người Mạn Nghiên trở nên tê tái. Cô ném một cái nhìn đầy ý thù ghét về phía Tôn Bách Thần, rồi chui tọt vào trong chăn, trùm kín mặt như con tằm nằm trong kén.

“Mạn Nghiên, em ra đây cho tôi.”

Tôn Bách Thần tiến lại giường Mạn Nghiên, cố kéo chăn trên người cô xuống. Cô oằn mình chống trả, sống chết cũng không chịu chui đầu ra khỏi chăn.

“Chúng ta nói chuyện một chút thôi, em đừng giận dỗi được không?” Hắn kiên trì nài nỉ.

Rõ ràng tên này làm Mạn Nghiên tổn thương, bây giờ lại nói cô giận rỗi. Buồn cười!1

Cô cắn chặt răng, nằm im không động đậy, quyết không nói lấy nửa lời.1

“Bách Thần, để em ấy ngủ đi. Có chuyện gì ngày mai bình tĩnh lại hẵng nói.”

“Mau về phòng thôi, cậu cứ như vậy, càng làm Mạn Nghiên thêm khó chịu.” Anh đẩy vai hắn.

Tôn Bách Thần thở dài, sau cùng cũng chịu nghe theo lời của Vương Phong.

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, cả ba người không ai ngủ ngon giấc. Sáng hôm sau, Mạn Nghiên quyết định nghỉ một buổi học. Cô dậy từ sớm, thu dọn hết quần áo của mình, nhét vào trong vali.

Thẻ ngân hàng, vòng tay và cả mấy món đồ linh tinh mà Tôn Bách Thần mua cho Mạn Nghiên, cô để gọn gàng lên trên bàn trang điểm.

“Trả hết cho anh đó. Đồ tra nam!” Cô mắng ra thành tiếng.

Đợi Tôn Bách Thần và Vương Phong đi dạy, Mạn Nghiên mới len lén rời khỏi phòng, chui sang phòng ngủ của hắn.

Cô lục lọi từng ngăn tủ trong phòng ngủ, ráo riết tìm kiếm bản giao kèo giữa hai người. Nhưng hì hục tìm gần nửa tiếng đồng hồ, Mạn Nghiên vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.

“Mạn Nghiên, em làm gì thế?”

Mạn Nghiên giật bắn mình, còn tưởng Tôn Bách Thần quay về. Mãi đến lúc quay lại nhìn thấy Vương Phong, cô mới thở phào một hơi.

“Vương Phong… em tưởng anh lên trường rồi.”

Anh lắc đầu: “Sáng nay anh không có đứng lớp, vừa nãy chỉ là ra siêu thị mua chút đồ thôi.”

Mạn Nghiên gật gật, mặc kệ Vương Phong, tiếp tục tìm kiếm trong mấy cái ngăn kéo nhỏ dưới tủ quần áo. Anh thấy lạ nên hỏi, Mạn Nghiên cũng không ngại nói thật cho Vương Phong biết giữa cô và Tôn Bách Thần có một bản giao kèo làm người yêu trong vòng ba tháng. Hiện tại cô đang muốn tìm lại nó để xé đi, chấm dứt mối quan hệ với tên ác ma này.

“Mau giúp em tìm đi, nhanh lên!”

“Hả? Anh cũng phải tìm sao?” Vương Phong lưỡng lự.

Mạn Nghiên liếc xéo anh một cái, cũng không biết anh theo phe ai đây? Bởi vì Vương Phong quá tốt, suýt chút nữa thì cô quên mất anh là bạn thân của Tôn Bách Thần.

“Anh không giúp thì thôi, nhưng đừng nói gì với hắn là được.”

Mạn Nghiên lại cặm cụi vào tìm kiếm. Vương Phong cười trừ, anh nhìn đồ đạc trong căn phòng đã bị cô bới tung lên, nói:

“Anh nghĩ Tôn Bách Thần không để trong phòng ngủ đâu, chúng ta xuống phòng đọc sách tìm đi!”

Mạn Nghiên thấy Vương Phong nói có lý, bèn theo anh xuống dưới lầu tìm. Hai người chia nhau tìm trong từng ngóc ngách, đến một trang sách cũng không bỏ sót, mà vẫn không thu được kết quả gì.

“Rốt cuộc là giấu ở đâu chứ?” Mạn Nghiên rầu rĩ.

Ngó thấy đồng hồ đã hơn mười giờ sáng, cô quyết định không tìm nữa. Mạn Nghiên muốn rời khỏi đây trước khi Tôn Bách Thần trở về, còn những chuyện khác tính sau!

Cô kéo vali xuống phòng khách, liền bị Vương Phong giữ lại. Tuy rằng anh biết cô chịu đả kích mạnh, nhưng cô muốn rời khỏi đây, anh không thể dương mắt nhìn.

“Hôm qua Bách Thần tức giận quá nên mới vậy thôi. Em đợi cậu ấy về, nói chuyện rõ ràng với nhau được không?”

Cuối cùng Vương phong vẫn chọn nói đỡ cho thằng bạn thân mình!

“Nói gì nữa chứ? Hôm qua anh không thấy rõ sao? Nếu không phải anh ngăn hắn lại, xem chừng Tôn Bách Thần đã giáng một cái tát vào mặt em rồi.” Cô cười mỉa.1

Mạn Nghiên không muốn đôi co với Vương Phong, nhanh chân kéo vali rời đi. Anh đi theo cô ra đường lớn, đến khi cô ngồi lên taxi mới bất lực trở về biệt thự.

Quyết định của cô, anh nên tôn trọng!

Mạn Nghiên buồn bực chẳng biết đi đâu, ký túc xá thì không thể về, mà thuê khách sạn cũng không ổn lắm. Bụng cô sôi lên, có lẽ vì sáng nay chưa ăn gì.

“Phải kiếm cái gì ăn đã!”

Mạn Nghiên đến một quán ăn bên đường, đánh chén một tô cháo gà nóng hổi. Cái bụng của cô no hơn một chút, xem như cũng được an ủi phần nào. Cô thanh toán tiền, rồi kéo vali đi lang thang trên đường.

Đang phân vân tìm một chỗ nghỉ chân, Mạn Nghiên nhận được một cuộc điện thoại từ Lưu Linh Châu. Cô hơi nhíu mày, có nên nghe hay không đây?

Quyết định cuối cùng vẫn là nghe máy!

“Mạn Nghiên, con đang ở trường hả? Tan học Tôn Bách Thần có lái xe đưa con về không? Hay mẹ đến đó đón con nhé.”

“A, hôm nay con không lên lớp.” Mạn Nghiên hơi ngạc nhiên. Bà ấy nói sẽ đến đón cô, tức là đang ở gần đây sao?

Phía đầu dây bên kia, bà Tôn dừng lại một lúc, rồi nói:

“À, mẹ đang trên đường đến biệt thự. Con có muốn ăn gì không? Ta sẽ mua cho con.” Giọng bà ân cần.

“Không ạ! Con cũng không ở biệt thự.” Giọng cô hơi trùng xuống.

Lưu Linh Châu bỗng dưng im bặt, thay vào đó, Mạn Nghiên nghe được tiếng “két” của thắng xe ô tô. Cô mở to mắt, nhìn bà Tôn bước ra từ trong chiếc xe đậu bên lề.1

“Bác gái…”

“Bác cái gì chứ? Phải gọi bằng mẹ!”

Lưu Linh Châu tình cờ lái xe đi ngang qua đây, vô tình liếc mắt thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng trên vỉa hè, bà đã nhận ra đó là Mạn Nghiên, liền lập tức dừng xe lại.1

Cô kéo theo một chiếc vali lớn, làm bà Tôn hốt hoảng vô cùng. Nhìn thêm một chút, thấy bọng mắt của Mạn Nghiên sưng húp lên, thần thái vô hồn, bà biết chắc giữa cô và Tôn Bách Thần đã xảy ra chuyện.

Ban đầu hỏi, Mạn Nghiên im lặng không nói gì. Ép mãi, cô mới uất ức kể hết chuyện tối qua cho Linh Châu được biết.

Bà nghe xong tức đến nổ đom đóm mắt, chỉ hận thằng con trai của mình không có ở ngay đây, để thẳng tay cho hắn mấy cái bạt tai.1

“Cái thằng đó nó điên rồi, chuyện như thế mà cũng làm ra được. Trời ơi, muốn chọc ta tức chết đây mà!” Bà thở hồng hộc từng hơi, liên tục vuốt ngực.

Linh Châu muốn đưa Mạn Nghiên quay trở lại biệt thự, nhưng cô nhất quyết không chịu. Bà đành lựa lời, dỗ ngọt cô về Tôn gia một chuyến.

Về đến Tôn gia, điều đầu tiên Linh Châu làm là gọi ngay cho Tôn Bách Thần. Bà nói với hắn nếu không lập tức quay về, thì từ nay về sau đừng nhận mẹ con nữa.

Hắn không hiểu kiểu gì, vừa dạy xong đã phải phóng xe như điên, quay trở về nhà.

Đến khi vào trong phòng khách, nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi cạnh mẹ của mình, Tôn Bách Thần đã lờ mờ hiểu ra vấn đề.1

Hắn liếc nhìn Mạn Nghiên một cái, nhưng cô lại không quan tâm. Tầm mắt cúi xuống nhìn mấy đầu ngón tay đang vân vê vào nhau.

“Mẹ, có chuyện gì thế?”

“Tôn Bách Thần, mau quỳ xuống cho mẹ.”

Hắn chau mày, nhìn bà đầy khó hiểu.

Lưu Linh Châu tức giận cầm chiếc roi mây, từng bước nghênh ngang đi về phía hắn. Roi trong tay bà vung lên cao, quất mạnh vào bắp đùi Tôn Bách Thần.1

Vụt-ttt!

“Tôi bảo anh quỳ xuống, có nghe thấy không hả?”