Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 102: Trong mắt Tôn Bách Thần, cô không quan trọng bằng một bức tranh cũ!



Một tháng lại trôi qua, cuộc sống của Mạn Nghiên dần quay về quỹ đạo cũ. Cô với mấy chuyện buồn trước kia cũng không đặt nặng trong lòng nữa, vì thế tinh thần trở nên thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể vui vẻ cười đùa.

Vương Phong ngày ngày ở biệt thự, đều được hai người kia phát cẩu lương miễn phí. Anh vừa khổ vừa tức, nhưng chỉ biết tự mình gặm nhấm nỗi buồn này.1

Kẻ mù cũng nhận ra hai người kia đang yêu đương mặn nồng đến mức nào. Vậy mà có tên nào đó cố chấp, mãi không chịu thừa nhận yêu ai kia.

Vương Phong thiết nghĩ, có lẽ đến lúc Tôn Bách Thần vụt mất Mạn Nghiên khỏi tầm tay, hắn mới biết hối hận chăng?1

Từng ngày trôi qua, những tưởng ngày tháng bình yên đã đến, nhưng cuộc sống này đâu đơn giản như thế? Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng ánh mặt trời ấm áp duy trì được bao lâu, không một ai đoán được!1

Cơn mưa này kết thúc, rồi lại sẽ có một cơn mưa khác ập đến, thậm chí còn lớn hơn, ác liệt hơn nữa… . Truyện Light Novel

Buổi chiều khi Tôn Bách Thần đang ngồi trong phòng đọc sách, hắn bỗng nhận được một cuộc gọi quốc tế. Người gọi đến, hắn chưa cần mở máy lên nghe đã biết là ai.

Tôn Bách Thần do dự một hồi lâu, mới quyết định nghe máy.

Đầu dây bên kia chính là Diệp Mộc Hoa – em gái Diệp Mộc Trà, hiện tại đang định cư bên Anh.1

Cha mẹ Mộc Trà mất sớm nên từ sau cái chết của cô, Diệp Mộc Hoa liền được Lưu Linh Châu nhận làm con gái nuôi, cuộc sống như một bước lên mây, hoàn toàn lột xác.

Ngoài căn hộ siêu sang ở khu vực sầm uất nhất London, thì cứ nửa năm một lần, Linh Châu lại đều đặn gửi tiền chu cấp sinh hoạt cho Mộc Hoa. Bà còn xin cho cô ta học ở một trường đại học danh giá bên Anh, đến lúc ra trường lại sắp xếp ổn thỏa cho một công việc trong tập đoàn lớn.1

Tất cả những gì bà làm là để giữ lời hứa với Mộc Trà trước khi cô ấy mất, chăm sóc cho đứa em gái duy nhất của cô đến khi nó có thể tự lập.

Diệp Mộc Hoa không giống như chị gái đoan trang, hiền thục của mình. Cô ta vốn phải dạng vừa, trong lòng mang nhiều toan tính riêng. Thậm chí cô ta còn có ý định thay thế cho chị gái, mang mộng gả vào Tôn gia, làm vợ của Tôn Bách Thần. Mà hắn cũng hiểu rõ tâm tư của Diệp Mộc Hoa, nên luôn cân nhắc thái độ chừng mực nhất, để tránh cô ta sinh ra vọng tưởng.1

Mười năm nay, Diệp Mộc Hoa luôn dựa vào nỗi đau mất chị gái, bám chặt lấy nhà họ Tôn. Thậm chí bây giờ có thể đi làm kiếm ra tiền, cô ta vẫn không chịu buông bỏ “cái mỏ vàng” này.1

Lần này Diệp Mộc Hoa gọi điện thoại cho Tôn Bách Thần là để báo với hắn cuối tháng sau cô ta sẽ về nước, trước ngày giỗ của Mộc Trà khoảng một tuần.1

“Được, anh biết rồi. Em giữ gìn sức khỏe.”

“Bách Thần, lâu lắm rồi không thấy anh gọi điện thoại cho em. Có phải anh hết thương tiểu Hoa rồi không? Người ta nhớ anh lắm đó.”1

“Anh bận lắm, hơn nữa chênh lệch giờ giấc nên không muốn làm phiền đến cuộc sống của em.”

Tôn Bách Thần chào hỏi qua loa, đang định tắt máy thì Diệp Mộc Hoa nói thêm vài câu:

“Chị em đã hi sinh cả tuổi thanh xuân quý báu của mình cho anh như thế nào, em mong anh nhớ cho rõ. Tiểu Hoa chỉ hi vọng sau này anh đưa ra quyết định gì, thì luôn nghĩ đến chị ấy đầu tiên.” Cô ta nói xong liền tắt máy.1

Tôn Bách Thần cầm điện thoại trong tay, siết chặt, lòng đầy phiền nhiễu. Hắn thở dài thườn thượt, lưng tựa vào bức tường bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ bất lực, thê lương.

Cứ mỗi lần Tôn Bách Thần định lãng quên chuyện gì đó, thì luôn có người nhắc nhở hắn, có những chuyện đã mặc định sẵn phải ghim chặt trong đầu, không được phép quên! Cả đời này cũng không-được-phép-quên!

Ở dưới nhà, Vương Phong đang làm bữa ăn tối. Anh bảo Mạn Nghiên cứ ở trên phòng khách xem truyền hình, bữa ăn tối khá đơn giản, cũng không cần cô phải phụ giúp mình.1

Mạn Nghiên làm một ly nước ép bưởi, ngồi trên phòng khách từ từ thưởng thức. Trong phút thảnh thơi, ánh mắt của cô đã va phải bức tranh phong cảnh trên tường. Cô tiến lại gần, đăm chiêu quan sát nó.

Nếu Mạn Nghiên nhớ không nhầm, Vương Phong từng nói với cô, bức tranh này là do Mộc Trà tự tay vẽ, trong chuyến du lịch đến Thụy Sĩ cùng Tôn Bách Thần.

Ngọn núi Eiger hữu tình, chính là nơi hắn cầu hôn Mộc Trà. Có lẽ vì thế, bức tranh này đã được Tôn Bách Thần treo ở đây suốt mười năm qua, chưa từng tháo xuống!

Quan sát kỹ hơn, Mạn Nghiên phát hiện một bên móc treo tranh bị nứt ra, chiếc đinh phía sau cũng không bám sát vào tường nữa. Cô vừa chạm nhẹ, bức tranh đã bị lệch sang bên phải. Sợ tranh rơi, Mạn Nghiên bèn tháo xuống.

Ngờ đâu bức tranh quá khổ, che mất tầm nhìn của Mạn Nghiên. Lúc định đặt khung tranh xuống mặt bàn, cô bất cẩn va nó vào ly nước ép bưởi.

Ly nước ép rơi xuống sàn, Mạn Nghiên theo phản xạ giật thót mình, lùi về phía sau. Khung tranh cũng vì thế rơi thẳng xuống sàn, từng mảnh vỡ bắn ra tung tóe.

Choang-gggg!

Âm thanh ào ào của tiếng thủy tinh đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông kia. Một người từ phòng đọc sách, một người từ dưới bếp, đều đi nhanh ra phòng khách.

“Đồng Mạn Nghiên, em làm gì thế?”

Tôn Bách Thần không thể tin được những cảnh đang diễn ra trước mắt mình. Khung tranh hắn vẫn treo trên tường nay nằm bẹp dưới sàn, ngay trước chân của Mạn Nghiên. Mặt kính đã vỡ tan tành, bức tranh sơn dầu bên trong bị một lớp nước ép bưởi đổ lên, loang lỗ vài chỗ.

Hắn nhanh tiến đến bên bức tranh, không may dẫm chân vào miểng thủy tinh vỡ. Mạn Nghiên hoảng hốt thốt lên:

“Bách Thần, chân anh chảy máu rồi.”

Cô lo lắng cho hắn là thế, vậy mà Tôn Bách Thần như mất hết lý trí, một mực quan tâm đến bức tranh kia. Hắn cẩn thận rũ bỏ lớp thủy tinh vỡ trên bức tranh, từng chút một lấy gỡ phần tranh bên trong, đặt lên trên bàn.

“Vương Phong, không phải trước kia cậu có tìm hiểu về hội họa sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lại xem những vết loang này, làm sao cứu vãn được?”

Chân hắn vẫn đang chảy máu, đã tràn ra thành một dòng nhỏ ở trên sàn nhà. Mạn Nghiên nhón chân đi lại gần, giục:

“Bách Thần, chân anh bị thương rồi, mau băng bó lại đã.”

Tôn Bách Thần đột nhiên sấn đến, nắm chặt lấy cổ tay Mạn Nghiên. Hai mắt hắn đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng vì tức giận.

“Đồng Mạn Nghiên, tôi hỏi em làm cái gì thế? Tại sao bức tranh đang yên đang lành lại rơi xuống?”

“Em…em…” Mạn Nghiên bị hắn nạt đến sợ, đầu óc trống rỗng không kịp giải thích.

“Cậu làm gì vậy? Mau bỏ em ấy ra đi.” Vương Phong giữ chặt cánh tay Tôn Bách Thần.1

“Đồng Mạn Nghiên, tôi đang hỏi em đó. Bị điếc à?”1

Tôn Bách Thần vung tay lên, giống như định đánh Mạn Nghiên. May mắn Vương Phong kịp cản hắn lại, anh lấy hết sức, vật Tôn Bách Thần ngã phịch ra đằng sau.

"Tôn Bách Thần, cậu nổi điên gì vậy? Còn định đánh người?” Vương Phong gằn lên, chỉ hận không vung nắm đấm, thụi cho hắn vài phát.

Lúc này nước mắt Mạn Nghiên đã không cầm được nữa rồi, hai mắt cô híp chặt lại, nước mắt rơi lã chã trên gò má ửng hồng. Cô đưa tay nắm chặt phần áo trên ngực, chuếnh choáng quay người chạy nhanh lên lầu.

“Mạn Nghiên, Mạn Nghiên…”1

Tôn Bách Thần như khôi phục ý thức, hắn vội đứng dậy, đuổi theo cô thì Vương Phong ngăn lại.

“Để em ấy yên tĩnh đi. Cậu còn cần cái chân của mình thì đi mau sát trùng, băng bó vết thương lại. Hừ, tôi thật không hiểu nổi!” Đến Vương Phong còn không ngờ Tôn Bách Thần lại càn rỡ đến vậy.

Mạn Nghiên chạy về phòng, chốt chặt cửa bên trong, rồi ngồi phịch xuống một góc cạnh đầu giường. Cô ôm chặt chiếc gối trong lòng, nước mắt đầm đìa, không ngừng chảy xuống hõm cổ, ướt đẩm mảnh áo trước ngực.

Hắn vì một bức tranh, mà bản thân bị thương cũng không thèm quan tâm.

Hắn vì một bức tranh, mà lớn tiếng nạt nộ cô. Cũng vì bức tranh, mà suýt chút vung tay lên đánh cô.

Đến cuối cùng, Mạn Nghiên nhận ra bản thân mình trong mắt Tôn Bách Thần, còn không quan trọng bằng một bức tranh cũ!1

Cô vùi mặt vào gối, tiếp tục khóc như mưa. Mạn Nghiên khóc đến mệt lã người, tựa mình vào thành giường, ngủ gục lúc nào không hay...