Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 101: Tôi muốn bảo vệ em



Nhã Yến Kỳ hôn mê ba ngày mới tỉnh, cú sốc mất đi một phần chân phải khiến tinh thần của cô ấy suy sụp hoàn toàn. Từ lúc tỉnh dậy, Nhã Yến Kỳ chưa nói lấy một câu nào, cứ nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa cửa sổ, hệt như một cái xác vô hồn.

Cha mẹ Nhã Yến Kỳ từ thành phố khác, nghe tin cô ấy gặp nạn lập tức chạy đến bệnh viện. Họ nhìn thấy cô, đau lòng khôn xiết. Mẹ của Nhã Yến Kỳ biết cô ấy là người trọng vẻ bề ngoài, nên bà rất sợ con gái mình sẽ không thể vực dậy được sau cú sốc này.

Nhà họ Nhã chỉ có một đứa con gái là Nhã Yến Kỳ, bởi thế mà bà Nhã rất sợ cô ấy túng quẫn làm liều, vứt bỏ đi sinh mệnh của mình. Đến lúc đó, bà chắc không sống nổi mất.

Mạn Nghiên ngày nào cũng đến bệnh viện, nhưng Nhã Yến Kỳ không muốn gặp ai. Ông bà Nhã sợ cô ấy kích động, nên cũng không dám đưa Mạn Nghiên vào. Cô đứng ở bên ngoài, nhìn qua khung cửa kính lặng lẽ quan sát Nhã Yến Kỳ, nhưng đến khuôn mặt cô ấy, cô cũng không nhìn thấy rõ vì bị quấn một lớp băng dày.

Lòng Mạn Nghiên dâng lên một cảm giác tự trách. Nếu không phải vì cứu cô, Nhã Yến Kỳ có lẽ đã chẳng rơi vào bước đường bi thảm như vậy.

Về phía Tôn Bách Thần, hắn cho người điều tra kẻ lái xe mô tô gây ra tai nạn rồi bỏ trốn, nhưng mấy ngày rồi vẫn không có tung tích gì. Hắn ta ăn mặc che chắn kỹ càng, hình ảnh từ camera bên đường cũng rất mơ hồ, dẫn đến nhiều khó khăn trong quá trình điều tra, truy tìm danh tính.1

Một lần nữa linh cảm Tôn Bách Thần mách bảo rằng đây không đơn thuần là một vụ tai nạn thông thường. Rất có thể kẻ đó đã nhắm sẵn đến Mạn Nghiên, nên mới phóng xe một cách điên cuồng, bạt mạng như vậy.

Những người có dã tâm hãm hại cô gái nhỏ này, có những ai chứ?

Tôn Bách Thần vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ.



“Bác sĩ nói gia đình Yến Kỳ đã xin chuyển viện sao? Họ đã sớm rời khỏi từ sáng ư?” Mạn Nghiên ngạc nhiên.

Buổi sáng cô bận học trên trường, nên mới không vào bệnh viện. Nào ngờ trưa nay đến phòng bệnh của Nhã Yến Kỳ, đã không thấy cô ấy đâu. Thật tâm Mạn Nghiên luôn hi vọng cô ấy bình phục lại, có thể trở về dáng vẻ năng động, hoạt bát như xưa. Cô sẽ tình nguyện gạt bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ, tiếp tục xem cô ấy là bạn tốt.

Nhưng mà, mọi chuyện đã không thể nữa rồi…

“Người nhà bệnh nhân muốn cho cô ấy nhận được sự điều trị tốt nhất, nên đã làm thủ tục chuyển đến một bệnh viện có tiếng ở Mỹ. Trước khi đi, bà Nhã đưa tờ giấy này cho tôi, bảo nếu được thì hãy đưa tận tay cháu.” Vị bác sĩ vừa nói, vừa rút ra một tờ giấy gấp làm tư, đặt trong túi áo blouse trắng.

Mạn Nghiên cầm tờ giấy, lịch sự cúi chào bác sĩ rồi rời đi. Cô cẩn thận mở ra xem, bên trong chỉ vỏn vẹn hai chữ “xin lỗi”. Qua nét chữ, cô có thể nhận ra người viết chính là Nhã Yến Kỳ.1

“Tớ không cần cậu xin lỗi… tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu khỏe lại thôi.” Hai mắt cô rưng rưng ngập nước, cảm giác xót xa dâng trào lên tận cuống họng, nghẹn ngào đến không thở được.1

Mạn Nghiên ở trước cổng bệnh viện, đợi Tôn Bách Thần đến đón mình. Cô ngồi trên xe, ủ rũ không nói tiếng nào. Hắn tháo dây an toàn, nhấc bổng cô gái nhỏ ngồi lên đùi của mình. Hắn biết cô tự trách bản thân, nhưng xét về mọi góc độ, đâu phải lỗi của cô chứ?

“Mạn Nghiên, cứu em là lựa chọn của Nhã Yến Kỳ. Có lẽ làm như thế sẽ giúp cô ấy thanh thản hơn, bớt đi một phần áy náy trong lòng. Tôi chỉ muốn nói với em rằng, mọi chuyện trên đời đều có luật nhân quả, người làm việc ác, tất sẽ gặp báo ứng.”1

Cô hiểu ý hắn, có điều cái giá mà Nhã Yến Kỳ phải bỏ ra, quả thật quá đắt rồi!

Về đến biệt thự, Mạn Nghiên vào trong phòng tắm, tận hưởng chút cảm giác thư thái trong bồn nước ấm.

Mùi hương tinh dầu hoa oải hương thoang thoảng qua cánh mũi, xoa dịu bớt muộn phiền trong đầu Mạn Nghiên. Cô khép nhẹ đôi mi dày, cả người thả lỏng theo làn nước.

Mạn Nghiên mặc một bộ đồ ngủ màu hồng đơn giản, mái tóc còn chưa khô hẳn xõa ngang bờ vai mảnh khảnh. Cô cầm theo chiếc khăn đi xuống phòng khách, nhưng bước chân khựng lại ở bậc thang cuối cùng, vì cô nghe thấy tiếng Vương Phòng và Tôn Bách Thần nói chuyện.

Có liên quan đến Nhã Yến Kỳ!

“Bài đăng tố cáo Yến Kỳ trên diễn đàn trường đều do một tay cậu sắp xếp sao? Còn Mạn Nghiên không biết cậu làm như vậy, đúng chứ?”

“Vương Phong, cậu cảm thấy chuyện Mạn Nghiên biết hay không quan trọng lắm, hửm?” Hắn chầm chậm rót một ly nước lọc.

“Tôi không biết thế nào là tốt với em ấy nữa. Nhưng chắc chắn một điều, nếu Mạn Nghiên biết trước, em ấy sẽ ngăn cản cậu.”

Phải, Tôn Bách Thần cũng có suy nghĩ hệt Vương Phong, nên mới tự mình định đoạt. Đối với hắn, kẻ mang dã tâm đi hãm hại người khác, không xứng đáng được thương xót!

Nhã Yến Kỳ muốn thay đổi cuộc đời, thì trước tiên, cô ấy cần phải trả giá!

Chiếc khăn trên tay Mạn Nghiên rơi xuống đất, cô vội nhặt lên, rồi xoay người đi vội lên trên phòng. Tôn Bách Thần và Vương Phong ý thức được cuộc trò chuyện giữa hai người đã bị cô nghe thấy, hắn nhanh chân đi theo cô.

Mạn Nghiên đứng dựa vào cánh cửa phòng, tâm trạng cực kỳ hỗn tạp. Cô hiểu rõ những gì Tôn Bách Thần làm cho mình, nhưng không tránh khỏi cảm giác lạ lẫm trong lòng.

Chính bản thân cô cũng không biết đó là gì, có chăng chính là sự tàn nhẫn của Tôn Bách Thần, đã khơi gợi nỗi sợ thầm kín trong người cô.

“Cộc… cộc…”

Tôn Bách Thần gõ cửa đến lần thứ ba, Mạn Nghiên vẫn đứng chôn chân một chỗ. Hắn kiên nhẫn, nói:

“Mạn Nghiên, mở cửa cho tôi đi.”

Cô mất mấy giây để kịp phản ứng. Mạn Nghiên cầm lấy tay nắm cửa, hít sâu vào một hơi rồi mời đẩy cửa vào. Tôn Bách Thần đứng đối diện, nhìn cô không chớp mắt.

Hắn dường như đang quan sát thật kỹ, để đoán xem cô gái này nghĩ gì trong đầu.

“Nghe thấy hết rồi sao?”

Mạn Nghiên gật đầu, bất giác lùi bước chân về sau, đi vào trong phòng.

“Bách Thần, sao anh phải làm vậy chứ?”

Tôn Bách Thần đi nhanh về phía cô, kéo tay Mạn Nghiên để cô xoay người lại, mặt đối mặt với hắn. Hắn áp bàn tay phải vào má cô, ngón tay cái miết nhẹ xuống làn da mặt mềm mịn, còn đang vương lại mấy giọt nước. Hắn chỉ đáp lại một câu cực kỳ đơn giản:

“Tôi muốn bảo vệ em.”

Mạn Nghiên ngước nhẹ lên nhìn vào mắt Tôn Bách Thần, chớp lấy cơ hội, cô hỏi hắn một câu:

“Vì sao lại muốn bảo vệ em? Tôn Bách Thần, anh có yêu em không?”

Đây là lần đầu tiên cô hỏi trực tiếp hỏi hắn có yêu mình không. Dù biết hơi đường đột, nhưng cô vẫn nhen nhóm tia hi vọng trong lòng. Trái tim Mạn Nghiên đập thình thịch, từng đầu ngón tay ghìm sâu vào lòng bàn tay, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ hắn.

“Tôi…” Tôn Bách Thần hơi khựng lại, hắn rời ánh nhìn đi chỗ khác, đầu lưỡi nuốt gọn đi hai từ ở đằng sau.1

“Chỉ cần biết những việc tôi làm đều là muốn bảo vệ em. Thế là đủ rồi!”

Tôn Bách Thần buông cô ra, ung dung rời đi, trước sự thờ thẫn của Mạn Nghiên.

Cô lắc đầu, tâm trạng vừa mới phấn chấn, giờ lại tệ thêm mấy phần.

“Nói một câu yêu em khó đến thế sao? Hừ, cho dù là nói đùa cũng được mà!”

Rõ ràng Mạn Nghiên cảm nhận được tình cảm của Tôn Bách Thần dành cho mình, nhưng cứ vì cớ gì, hắn mãi không chịu thừa nhận.

Cô phải chờ đợi bao lâu nữa, mới đổi lại được ba chữ “anh yêu em” từ miệng hắn đây?