Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 100: Ai làm sai cũng phải trả giá



Chừng độ mười ngày sau, Mễ Ý chủ động tìm gặp Mạn Nghiên, kể hết mọi tội lỗi mình đã gây ra cho cô. Cô ta quỳ xuống chân Mạn Nghiên, mong cô có thể tha thứ cho mình. Từng lời xin lỗi, xen lẫn với tiếng cảm ơn chân thành, khiến cô mủi lòng mà bỏ qua hết tất cả.

Suy cho cùng, Mễ Ý không phải là người có chủ đích muốn hại cô. Chỉ là biết thêm nhiều sự thật, Mạn Nghiên càng thêm đau lòng.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi. Nhã Yến Kỳ, cô ta đâu đáng để em buồn.” Tôn Bách Thần an ủi cô.

Mạn Nghiên khẽ gật đầu, cô hít vào một hơi, sốc lại tinh thần của mình. Ít nhất biết rõ bộ mặt thật của một số người, sau này cô sẽ bớt gặp nguy hiểm. Nhất là khi Tôn Bách Thần điều tra được Chu Ái Ái là em gái Chu Diễn, nhắc nhở cô phải cẩn thận với cô gái này.

Dù hiện tại hắn chưa phát hiện Chu Ái Ái làm gì Mạn Nghiên, nhưng lòng người khó đoán, tự mình có sự đề phòng vẫn là thượng sách.

Mạn Nghiên học xong bốn tiết buổi sáng, thì lên văn phòng của Tôn Bách Thần ăn trưa. Hắn đứng ngoài hành lang vắng, gọi một cuộc điện thoại ngắn:

“Mọi chuyện tiến hành đến đâu rồi?”

“Đã xong hết rồi. Chiều nay sẽ công khai, thưa ngài Tôn.”

Tôn Bách Thần gật nhẹ đầu, rồi tắt máy. Hắn vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh người con gái đang ngủ say trên ghế sofa, vuốt nhẹ mái tóc cô. Hắn nói rồi, ai làm sai cũng phải trả giá. Huống chi dám động vào người của hắn, chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.1

Đầu giờ chiều, sinh viên bắt đầu quay trở lại giảng đường sau một tiếng đồng hồ nghỉ trưa. Hai tiết học đầu tiên chầm chậm trôi qua trong sự mệt mỏi của tất cả mọi người. Đến giờ giải lao, Mạn Nghiên nằm dài xuống bàn, vừa định tranh thủ chợp mắt năm, mười phút thì…

Trường đại học Bắc Thành lại có biến!

Vẫn là khoa Kinh Tế của trường, mà nhân vật chính lần này là Nhã Yến Kỳ!

Năm học này đại học Bắc Thành giống như gặp phải hạn, toàn phốt là phốt. Thậm chí, có nhiều vụ gây ra chấn động lớn, điển hình là vụ việc của Vũ Khắc Dương vừa qua.

“Trời ơi, xem đi, không thể tin được…”

“Cô ấy độc ác đến vậy sao? Mạn Nghiên thật tội nghiệp! Tôi không ngờ thật đấy, bọn họ nhìn thân thiết đến vậy mà.”

Mọi người tràn vào trong diễn đàn sinh viên trường, xem bài đăng tố Nhã Yến Kỳ nhiều lần chơi xấu bạn cùng phòng, suýt chút còn hại người ta mất mạng.

Bên dưới kèm theo nhiều đoạn video và hình ảnh chứng minh, bao gồm hình ảnh Nhã Yến Kỳ lén lút đưa tiền cho Mễ Ý được cắt ra từ video trong hành lang khách sạn ở chuyến đi biển, đến việc cô ấy thuê người tung hình ảnh giữa Khắc Dương và Mạn Nghiên, và cả việc Nhã Yến Kỳ gài Khắc Dương vào khách sạn, đều được Tôn Bách Thần bóc ra trần trụi.

Mễ Ý cũng quay một đoạn video xác nhận toàn bộ sự việc liên quan đến Nhã Yến Kỳ, cuối cùng lên tiếng xin lỗi vì đã tiếp tay cho cô ấy làm chuyện xấu.

“Trời ạ, lần trước chúng ta nghi oan cho Khắc Dương rồi. Thật bất công cho cậu ấy mà, đáng lẽ Nhã Yến Kỳ mới là người phải rời khỏi trường.”

Hiệu ứng đám đông vô cùng đáng sợ, sinh viên trường nhân lúc giải lao, ùa nhau sang lớp học của Nhã Yến Kỳ, có người còn buông lời miệt thị.

Từ khóa trên đến khóa dưới, từ quen biết đến không quen biết, ai nấy đều vây kín lấy cô, chỉ trỏ, bàn tán:

“Trời ơi, nhìn xinh đẹp vậy mà ác quá.”

“Không thể chấp nhận được. Nhớ lại bài vu khống Khắc Dương xem, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”

Nhã Yến Kỳ thẫn thờ cả người, hai tay bịt chặt lấy tai ngăn mấy lời mạt sát từ đám người kia. Nước mắt, nước mũi chảy ra tèm nhem, thấm đẫm khuôn mặt của Nhã Yến Kỳ, làm cho việc hít thở cũng khó khăn vô cùng.1

Cô nhắm mắt, tông sầm vào đám người để lao ra ngoài. Cuối cùng Nhã Yến Kỳ đã thoát ra được, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới lầu.

“Yến Kỳ, Yến Kỳ…”

Mạn Nghiên vội đuổi theo, cô không biết vì sao mình lại cảm thấy đau lòng. Rõ ràng là cô ấy tệ bạc như vậy, nhưng giây phút Mạn Nghiên nhìn Nhã Yến Kỳ bị người khác giày xéo, cô không kìm lòng được.

Nhã Yến Kỳ nghe thấy tiếng Mạn Nghiên gọi, nhưng cô ấy không đứng lại. Đôi chân dài còn cong lên chạy thục mạng ra ngoài, bắt một chiếc taxi trở về ký túc xá.

Mạn Nghiên ngồi một chiếc xe khác đuổi theo ở đằng sau, đến khi đến gần ký túc xá, Nhã Yến Kỳ mới chú ý đến cô, vội gọi bác tài dừng xe gấp, chạy sang làn đường khác, trốn ở bức tường trong con hẻm nhỏ.

Mạn Nghiên dừng xe lại, đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Nhã Yến Kỳ. Cô đưa mắt nhìn sang làn đường bên cạnh, mới thấy trong quán cà phê thấp thoáng ai giống Nhã Yến Kỳ, bèn canh đường, chạy qua đó…

Đột nhiên từ phía tay phải của cô, một chiếc mô tô cua ra từ làn đường khác, ga rú lên mạnh mẽ, xe lao với tốc độ tử thần như sẵn sàng cuốn phăng những thứ có thể ngáng đường nó.

Grừm-mm, grừm-mmm!

“Mạn Nghiên, cẩn thận! Mau tránh ra!”

Mạn Nghiên đang chú ý đến bóng lưng cô gái trong quán cà phê, hoàn toàn không để ý xe cộ trên đường. Đến lúc chiếc xe lại gần, chủ nhân của nó đã không còn bình tĩnh để phanh hay lèo lắc tay lái nữa.

Uỵch!

“A, đau quá…” Mạn Nghiên thốt lên.

Rầm-mmm! Một tiếng động kinh hoàng vang dội trên con đường nhựa lớn, xé toạc cái nắng trời gay gắt lúc ba giờ chiều.

Chiếc xe mô tô tông phải một người trên đường– là người chạy từ trong con hẻm ra, đẩy Mạn Nghiên tránh khỏi cú tông kinh hoàng đó. . Google‎ tra𝓃g‎ 𝓃à𝘆,‎ đọc‎ 𝓃ga𝘆‎ khô𝓃g‎ q𝓾ả𝓃g‎ cáo‎ ==‎ tr𝓾m‎ tr𝓾𝘆e𝓃.v𝓃‎ ==

“Yến Kỳ!” Mạn Nghiên hét lớn, lồm cồm bò lại phía cô ấy.

Nhã Yến Kỳ nằm thoi thóp trên mặt đường bỏng rát, khuôn mặt trầy trụa bê bết máu tươi. Nhưng nó chưa là gì với chân cô ấy, Mạn Nghiên nhìn xuống dưới, chân phải của Nhã Yến Kỳ bị cán nát bét ra, phía trên lộ ra phần xương bên trong cùng với thịt vụn và máu. Cảnh tượng vô cùng tàn khốc…

"Cứu, cứu người với!” Mạn Nghiên hoảng loạn gào thét. Cô vừa khóc vừa lục lọi chiếc điện thoại trong túi xách, ngón tay run run nhấn gọi vào số điện thoại khẩn của cứu thương.