Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 109: Cả đời này tôi sẽ bảo vệ cho em!




Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, Linh Châu giống như già thêm mấy tuổi, gương mặt bà buồn rầu, đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, hoài niệm những chuyện trong quá khứ. Cả đêm hôm qua bà không chợp mắt, tay cứ nắm chặt di ảnh của cha ruột mình, thầm lặng khóc.
Bà thở dài, hạ quyết tâm đưa ra lựa chọn sau cùng. Một cuộc gọi điện thoại vào lúc sáng sớm, Linh Châu tuyên bố với truyền thông sẽ tổ chức một họp báo vào lúc chín giờ sáng. Tin tức bà chủ tập đoàn tài chính Tôn thị chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần, trao quyền điều hành tập đoàn đã trở thành chủ đề sốt dẻo, được đông đảo người trong giới kinh doanh quan tâm.
Bọn họ bắt đầu đoán già đoán non về người sẽ kế nhiệm bà. Người thì hiển nhiên cho rằng là Tôn Ninh Ninh, một số khác lại mơ hồ, phỏng đoán trong thời điểm nhạy cảm như hiện tại, Linh Châu sẽ không dại để cô ta ngồi lên vị trí đó.
Các vị cổ đông trong Tôn thị mới là những người hoang mang nhất. Họ thay nhau gọi điện thoại cho bà nhưng không nhận được phản hồi, có người tìm đến tận Tôn gia, bà cũng không tiếp.
Ở phía Tôn Bách Thần, hắn đã nghe qua tin tức cuộc họp báo. Hắn gọi điện thoại cho Linh Châu mà bà không bắt máy. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, nhớ lại thái độ gay gắt và những lời nói kỳ lạ của mẹ mình vào tối qua, lần đầu tiên hắn thật sự không hiểu được trong lòng bà đang cất giấu điều gì!1
Điện thoại của Tôn Bách Thần vang lên, đầu dây bên kia chính là thuộc hạ của hắn. Mất rất lâu, cuối cùng bọn họ cũng tra ra được vị trí Tôn Ninh Ninh giấu Mạn Nghiên.
“Ba người lập tức xuất phát đến đó, chờ tôi ra lệnh. Không được phép manh động!”

Ánh nắng mặt trời tràn qua khung cửa sổ, chiếu rọi vào nền nhà màu trắng lạnh toát, trải dài trên hai cơ thể đang nằm co quắp, sức cùng lực kiệt.
Khóe mi Mạn Nghiên giật giật, con mắt dần dà mở ra. Thứ ánh sáng mặt trời chiếu vào hốc mắt, cô theo bản năng giơ tay che lại. Mạn Nghiên gượng mình ngồi dậy, đập vào mắt cô chính là vũng máu khô dưới sàn.
“Bác, bác ơi…”
Mạn Nghiên vội lật người đàn ông đang nằm sấp trên nền đất, cô không khỏi bịt chặt miệng kinh ngạc. Người đàn ông làm vườn bình thường che kín hết mặt mũi này, thì ra để giấu đi khuôn mặt xấu xí, chằng chịt vết sẹo bỏng. Mạn Nghiên lấy lại bình tĩnh, ngón tay run rẩy đưa đến lỗ mũi của ông ấy, không ngừng cầu nguyện.
Chỉ khi xác định ông ấy vẫn còn hơi thở, cô mới thả lỏng hơn một chút.
Xem xét vết thương trên đầu của ông, miểng chai đâm vào rất sâu, miệng vết thương rộng lòi cả phần thịt bên trong, nhưng may mắn máu đã ngừng chảy. Mạn Nghiên không bị trói nữa, cô chạy đến cánh cửa phòng, định mở ra nhưng không được. Cửa đã bị khóa từ bên ngoài, chẳng trách bọn họ không thèm trói cô lại.
Mạn Nghiên vào trong nhà vệ sinh tìm nước. Cô khát đến khô cả cuống họng, trực tiếp ghé miệng gần vòi nước lạnh, uống ừng ực đến sặc.
Cô vuốt dọc cổ cho qua cơn tức ngực, rồi lấy cái khăn mặt vắt trên thanh treo đồ, vội vàng giặt sạch, mang ra lau cho mặt cho ông chú kia. Cô lau cả vết máu trên trán ông, rồi xé toạc hai ống tay áo trên người mình, nối chúng lại với nhau để băng bó vết thương trên đầu ông.
Ông tỉnh dậy, hơi thở yếu ớt. Ông nắm chặt lấy bàn tay Mạn Nghiên, ánh mắt biểu thị sự gấp gáp, như muốn nói với cô điều gì quan trọng lắm. Cô đỡ ông dậy, ngồi tựa vào thành giường.
Ông dùng ánh mắt cầu khẩn như sợ rằng nếu mình không nói sẽ không còn cơ hội nữa. Bàn tay đưa ra trước mặt, bắt đầu ra dấu hiệu.
[Giúp ta một việc. Xin cháu!]
“Bác cứ nói đi, nếu được cháu sẽ giúp.”
Ông sờ xuống dưới chân mình, tháo chiếc ủng bên trái ra. Ở dưới lớp đế cao su bị rạch một đường, đủ để nhét vừa một vật nhỏ như USB. Ông lấy nó đưa cho Mạn Nghiên, lồng ngực đập lên từng tiếng bình bịch.
[Nhất định phải đưa nó cho cậu chủ. Hứa với ta. Làm ơn!]
Tuy Mạn Nghiên không biết nó là gì, nhưng vẫn cất vào trong túi quần. Ông gật đầu, bất giác đưa tay sờ lên khuôn mặt sần sùi của mình, khẽ thở dài.
Bên trong chiếc USB chính là chứng cứ tố cáo Tôn Ninh Ninh là chủ mưu trong vụ hỏa hoạn mười sáu năm về trước ở Tôn gia. Đó không phải là tai nạn rò rỉ khí gas như cảnh sát kết luận, mà là âm mưu có chủ đích của người con gái máu lạnh mang họ Tôn kia.1
Ông ấy là Niên Khắc – vệ sĩ riêng nhà họ Tôn. Năm đó ông mang vết bỏng đầy mình, liều mạng trốn khỏi bệnh viện để tránh sự truy sát của Tôn Ninh Ninh. Cô ta biết ông có thẻ nhớ của camera ghi lại thủ thuật gây án của mình nên mới muốn giết người diệt khẩu.1
Trong lúc trốn chạy, Niên Khắc kiệt lực ngất ở trên đường, may mắn được người tốt giúp đỡ, cưu mang về nhà. Sau khi tỉnh lại, ông vừa bị câm vừa mất trí nhớ, nên người cứu ông đã giấu nhẹm việc ông bị người ta truy sát, cốt để cho ông không gặp nguy hiểm.
Ba năm trước, Niên Khắc nhớ lại mọi chuyện, ông bắt đầu dành thời gian tìm hiểu về Tôn gia. Sau một loạt đấu tranh tư tưởng, Niên Khắc quyết định quay về vạch tội Tôn Ninh Ninh.
Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, Niên Khắc không biết mình có thể an toàn rời khỏi đây không, nên phó mặc mọi chuyện cho Mạn Nghiên. Ông tin tưởng cô gái lương thiện này, hi vọng cô có thể đem chiếc USB kia đến tay Tôn Bách Thần.
[Ta giúp cháu trốn khỏi đây.]
“Bác có cách gì sao?” Mạn Nghiên ngạc nhiên.
Ông gật đầu quả quyết, đôi mắt kiên định nhìn Mạn Nghiên. Niên Khắc tuy đã không còn thân thủ nhanh nhẹn như ngày trước, nhưng hôm nay dù có phải chết, ông cũng phải cứu cô gái này ra khỏi đây. Niên Khắc đưa tay ra dấu hiệu im lặng cho Mạn Nghiên, bắt đầu dùng thủ ngữ, diễn tả cho cô kế hoạch cụ thể.
Mạn Nghiên gật đầu, bày tỏ đã hiểu ý của ông.
Hai người chuẩn bị một vài thứ, sau đó nhập vai, diễn một vở kịch để lừa đám người bên ngoài.
“A-aaa đau bụng quá! Giúp tôi, giúp tôi với…” Mạn Nghiên nằm vật vã ra sàn, ôm bụng kêu thật lớn.
Rất nhanh đã có một tên mở cửa đi vào, nhưng không phải tên đại ca kia. Hắn ta gầm gừ quát lên:
“Mày bị làm sao? Đừng có giả vờ, bọn tao sẽ không thương tình đâu.”
“Tôi… tôi đau bụng quá… giúp tôi với.” Cô cắn răng, trán nhăn lại làm ra vẻ đau đớn tột cùng.
“Con ranh này, mày thật phiền phức.”
Hắn ta nói thế nhưng vẫn cúi xuống xem xét tình hình của Mạn Nghiên. Chỉ chờ thời cơ đó, Niên Khắc đang nằm bất động trên sàn bỗng ngồi dậy, rút nhanh nắp sứ của bình chứa nước trong bồn cầu, đang được giấu sẵn dưới gầm giường, một phát phang mạnh vào đầu tên kia.
Hắn ta không kịp kêu tiếng nào, đã ngã lăn ra đất, bất tỉnh.
Niên Khắc lấy được khẩu súng ngắn trên người tên bắt cóc, rồi nắm tay Mạn Nghiên, chạy ra bên ngoài. Ba tên còn lại phát hiện hai người, liền sừng sỏ xông đến, nhưng chưa kịp làm gì đã bị ông giơ súng từ đằng sau, bắn ba phát chí mạng.
Ông biết súng không còn đạn, nên vứt luôn xuống đất. Hai người chạy ra ngoài hành lang, thục mạng dìu nhau đi xuống cầu thang bộ. Chỉ là ông trời thích trêu đùa người khác, vừa mới xuống được mấy bậc, đã đối mặt với tên đại ca đang đi từ dưới lên.
“Mẹ kiếp! Một lũ vô dụng!” Hắn mắng chửi mấy tên khác.
Mạn Nghiên kéo tay Niên Khắc định chạy ngược lên trên, nhưng ông giằng mạnh tay cô, lắc đầu muốn cô chạy đi trước. Ông lao vào tên kia, đẩy ngã hắn ra xuống cầu thang. Hai người lăn lộn mấy vòng, đến lúc đụng phải bức tường mới dừng lại.
Gã ta rút con dao găm giắt ngang lưng quần, điên cuồng đâm về phía Niên Khắc. Ông tránh được vài nhát, cật lực chống trả. Nhưng một người không còn linh hoạt như ông so với tên đại ca cường tráng, chỉ một cú chụp hụt, ông đã bị hắn một dao xiên thẳng vào bụng.
Tên đại ca ngồi dậy, đẩy người đàn ông kia ra. Hai tay gã dính đầy máu tươi, cầm theo con dao chạy lên cầu thang, tìm kiếm Mạn Nghiên. Cô đã kiệt sức, leo thêm hai lầu đã không cất nổi bước, ngồi xuống một góc ở lan can cầu thang, thở hồng hộc.
“Mệt rồi chứ gì? Chạy nữa đi, tao chấp mày chạy tiếp đó.”
Tên đại ca khoái chí đi về phía Mạn Nghiên, như tên thợ săn tìm thấy con mồi béo bở. Thấy dáng vẻ cô khổ sở lết từng bước về sau, gã ta càng thêm đắc ý.
Nhưng tiếc thay, tên đại ca còn chưa kịp chạm vào cô thì tiếng súng đằng sau vang lên…
Đùng!
Một phát bắn chuẩn xác vào chân trái của gã.
Đùng!
Phát tiếp theo bắn vào chân còn lại, gã ta ngã sập ra nền đất.
“Bách Thần, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Mạn Nghiên nghẹn ngào, nước mắt chảy giàn giụa khắp khuôn mặt.
Tôn Bách Thần chạy lại đỡ Mạn Nghiên đứng dậy. Hắn ôm lấy cô, siết chặt lấy cơ thể cô gái này trong vòng tay như sợ nếu buông ra, hắn sẽ mất cô mãi mãi. Hai người đang vui mừng hội ngộ, đâu biết có một người bịt mặt, mặc đồ đen, âm thầm bước ra từ một căn phòng.
Giơ súng lên, chỉa vào bóng lưng Đồng Mạn Nghiên…
Đùng!
Âm thanh vang lên, xé toạc cả một mảng trời. Hai người ngã khuỵu ra đất, máu lại chảy xuống, nhuộm đỏ hai bàn tay Mạn Nghiên.
“Bách Thần! Không-ggg!”
Là hắn! Chính hắn đã kịp thời xoay người lại, đỡ phát súng đó cho Mạn Nghiên.
Nghe tiếng còi xe cảnh sát tru tréo ở bên dưới, cộng thêm tiếng bước chân dồn dập dưới chân cầu thang, người mặc đồ đen kia đánh hơi được mùi nguy hiểm, nhanh chóng tìm đường tẩu thoát.
Tôn Bách Thần gục trên vai Mạn Nghiên, hắn ôm lấy tấm lưng nhỏ bé, miệng ghé sát vào tai cô, mùi mẫn:
“Ngoan, tôi không sao. Còn nhớ tôi nói muốn bảo vệ em chứ?... Hừ, cả đời này tôi sẽ bảo vệ cho em!”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.