Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 110: Mạn Nghiên, anh yêu em



Trước khi Tôn Bách Thần đến khu chung cư để cứu Mạn Nghiên, hắn đã sai người đi tìm Linh Châu, nhắn với bà có thể hủy bỏ buổi họp báo. Dẫu vậy, bà vẫn đứng ra tổ chức họp báo, tuyên bố trước truyền thông sẽ chuyển nhượng hết số cổ phần do bà đứng tên cho Tôn Bách Thần.1

Dĩ nhiên là hắn không biết điều đó!

“Chủ tịch, bà không sợ cậu ấy cự tuyệt sao?” Giám đốc Lâm hỏi.

Linh Châu lắc đầu, miệng cười nhàn nhạt chứ không trả lời câu hỏi của ông.



Tôn Bách Thần được đưa vào bệnh viện, trong tình trạng mê man. Hắn bị bắn vào vai phải, rất may không tổn thương đến xương. Sau một cuộc phẫu thuật lấy đầu đạn ra ngoài, hôn mê gần một ngày, Tôn Bách Thần đã tỉnh.

Ngày thứ ba hắn nằm trong bệnh viện, tinh thần và sức khỏe đã khá lên rất nhiều. Mạn Nghiên ngoài giờ học thì dành hết thời gian của mình trong bệnh viện, để được ở cạnh hắn.

Chiếc USB mà Niên Khắc đưa cho Mạn Nghiên, cô đã giao lại cho Tôn Bách Thần. Nội dung bên trong không khỏi làm mọi người chết lặng. Bây giờ hắn đổi với Tôn Ninh Ninh không chỉ có căm phẫn, mà còn mang cảm giác kinh tởm, ghê sợ.

Như một con quỷ khát máu, vì tiền tài và danh vọng, đến tính mạng của người thân chị ta cũng xem như cỏ rác!

Chứng cứ đã được giao cho cảnh sát, cộng thêm cáo buộc chủ mưu trong vụ bắt cóc Mạn Nghiên, Tôn Ninh Ninh đang được điều tra và tiến hành truy nã trên phạm vi toàn quốc. Chỉ là chị ta trốn rất kỹ, tuyệt nhiên không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Linh Châu đứng ra tổ chức tang lễ cho Niên Khắc, một cách trang trọng và thành kính nhất. Mạn Nghiên đã ở trước phần mộ của ông khóc rất lâu, bày tỏ lòng biết ơn trước sự hi sinh cao cả của người đàn ông này. Chính ông đã bất chấp nguy hiểm, đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ cho cô gái nhỏ này.

Giám đốc Lâm đến tìm Tôn Bách Thần. Ông có vài chuyện muốn nói cho hắn biết, trước khi Tôn Bách Thần đưa ra quyết định cuối cùng liên quan đến Tôn thị. Ông không muốn sau này hắn phải mang cảm giác nuối tiếc hay có lỗi với mẹ mình.

“Chú Lâm, chú tới rồi đó à?” Hắn khẽ cúi chào ông.

Giám đốc Lâm không chỉ là một cổ đông lớn của Tôn thị, mà còn là bạn thân của cha mẹ hắn. Từ lúc cha Tôn Bách Thần mất, ông là người chỉ bảo và động viên hắn rất nhiều, trong cả công việc và cuộc sống. Vì vậy đối với người đàn ông này, hắn luôn dành một sự kính trọng đặc biệt.

“Ừ. Bách Thần à, ta biết cháu vẫn còn chưa hồi phục, nhưng có vài chuyện cũ ta muốn kể cho cháu nghe.”

“Được, chú kể đi.”

Tôn Bách Thần nhìn khuôn mặt nghiêm túc, phảng phất nét đượm buồn của giám đốc Lâm, hắn khẽ nheo mắt, kiên nhẫn chờ đợi những chuyện ông sắp nói ra.

Giám đốc Lâm hít một hơi thật sâu, đôi mắt già nua nhìn xa xăm về một điểm, như để mường tượng về những chuyện trong quá khứ. Mất một lúc, ông mới lên tiếng hỏi Tôn Bách Thần:

“Cháu có biết vì sao mẹ cháu lại đổ dồn hết tâm huyết vào Tôn thị không?”

Hắn thoáng trầm tư, rồi định nói gì đó nhưng lại thôi. Tôn Bách Thần lắc đầu, hắn chăm chú nhìn giám đốc Lâm, muốn biết suy nghĩ của ông.

Ông bắt đầu kể cho hắn nghe chuyện tình cảm của Linh Châu và Tôn Bách Phong từ mấy chục năm về trước. Thời ấy ba người là bạn thân thuở niên thiếu, bà và cha Tôn Bách Thần lại là thanh mãi trúc mã, còn có hôn ước về sau. Vậy mà trong lần cha hắn đi công tác ở nước ngoài, lại dẫn theo một người phụ nữ ngoại quốc về, bà ta chính là mẹ của Tôn Ninh Ninh. Vì lúc đó người phụ nữ kia đã có thai, nên Tôn Bách Phong đã hủy hôn ước với Linh Châu, cưới bà ta làm vợ.1

Được một năm, mẹ của Tôn Ninh Ninh ngoại tình, cấu kết với đối thủ của Tôn thị, đẩy tập đoàn nhà họ Tôn đến bờ vực phá sản. Bà nội Tôn Bách Thần khi ấy đã nhất quyết đuổi bà ta ra khỏi nhà, còn Tôn Bách Phong cũng đã hối hận, nhận ra tình cảm của mình với Linh Châu.

Lưu Linh Châu quyết định tha thứ cho ông, mặc cho cha mình có phản đối kịch liệt. Sau khi gả cho cha của Tôn Bách Thần, bà đã bán tháo hết cổ phần của mình ở Lưu thị, dùng vốn liếng của mình, giúp sức cho Tôn thị vượt qua khó khăn.

Vì quyết định của Linh Châu, Lưu thị rơi vào khủng hoảng, cha của bà nổi cơn tức giận, bệnh tim tái phát không thể cứu chữa. Dẫu vậy, trước khi mất, ông vẫn tha thứ cho bà. Ông từng nói chỉ cần nhìn thấy con gái mình hạnh phúc là đủ, còn những chuyện khác, đối với ông từ lâu đã không còn quan trọng nữa rồi.1

Sau này Lưu thị tránh bị suy vong, đã xác nhập với Tôn thị, trở thành tập đoàn tài chính lớn mạnh như ngày nay.

Cho nên mới nói, Tôn thị là một tay Lưu Linh Châu gây dựng lại, không có bà, sẽ không có Tôn thị như bây giờ. Lựa chọn nào cũng có đánh đổi, bà theo đuổi tình yêu, nên quyết định làm tổn thương cha mình. Đó là tội lỗi mà cả đời này Linh Châu luôn đau đáu trong lòng.

Đó cũng là lí do trong di chúc của Tôn lão gia, ông ấy để lại hết cổ phần trong Tôn thị cho mẹ con Tôn Bách Thần. Bởi vì ngay từ ban đầu, nó vốn dĩ thuộc về nhà họ Lưu - thuộc về Lưu Linh Châu.

Giám đốc Lâm kết thúc câu chuyện, ông vỗ nhẹ vào cánh tay Tôn Bách Thần, rồi nói:

“Năng lực kinh doanh là cháu phần lớn được kế thừa từ mẹ mình. Bách Thần, ta hi vọng cháu sẽ không làm bà ấy thất vọng.”

Ông đứng dậy, rồi rời đi, để Tôn Bách Thần có không gian riêng tư suy nghĩ mọi chuyện. Hắn nhớ lại những ngày tháng gắn bó ở Tôn thị, bất giác cười.

Hình như đó mới là cuộc sống mà hắn nên theo đuổi!

Buổi chiều Mạn Nghiên vào thăm Tôn Bách Thần. Giường bệnh phòng VIP rất rộng, hắn có thể để cô thoải mái nằm cạnh mình. Tôn Bách Thần kể cho cô nghe về cuộc trò chuyện với giám đốc Lâm, rồi nói muốn nghe ý kiến của cô.

Mạn Nghiên đặt tay lên má Tôn Bách Thần, đôi mắt nhìn sâu vào khuôn mặt đối diện. Cô nói:

“Bách Thần, chỉ cần là quyết định của anh, em đều ủng hộ hết mình.”

Tôn Bách Thần đột nhiên im bặt, căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của hai người ngày càng gần hơn nữa.

Nhịp tim của hắn và cô cùng lúc đập thình thịch, giai điệu trộn lẫn vào nhau. Tôn Bách Thần chủ động dịch sát khuôn mặt lại gần Mạn Nghiên, cô nhắm chặt mắt, hai tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, chờ đợi…

“Bách Thần, mẹ mang cơm tối vào cho con đây!”1

Tiếng đẩy cửa phá tan không khí mờ ám trong phòng, Mạn Nghiên như có một dòng điện chạy qua người, vội vàng bỏ tay ra khỏi người Tôn Bách Thần. Cô nghiêng người dậy, nhìn về phía cửa, nở một nụ cười gượng gạo.

Linh Châu không nói tiếng nào, vội đóng cửa lại.

Tôn Bách Thần đẩy nhẹ đầu Mạn Nghiên xuống, tiếp tục chuyện ban nãy. Nào ngờ, cánh cửa phòng mở ra lần nữa, làm cô giật bắn người.

“Khụ khụ… mẹ chỉ muốn nói là hai đứa cứ tự nhiên, nhiệt tình vào nhé! Một tiếng nữa mẹ mới quay lại.” Bà nói xong, dứt khoát kéo cánh cửa đóng lại.1

Cái tình huống dở khóc dở cười này, làm Mạn Nghiên xấu hổ chết được!

Mà tên nào đấy vẫn rất điềm tĩnh, hắn đặt tay sau đầu cô, nhẹ nhàng đặt lên môi Mạn Nghiên một nụ hôn nóng bỏng. Hai người hôn nhau đến khi thở hổn hển, Tôn Bách Thần mới chịu dời đôi môi mềm mại kia.

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt tròn xoe, thanh thuần của cô gái trước mặt, hắn mở lời, bộc bạch:

“Mạn Nghiên, anh yêu em.”1

Cả cơ thể cô trở nên cứng đờ ra, Mạn Nghiên ngây ngốc, tự hỏi có phải mình bị Tôn Bách Thần hôn đến mức lú lẫn rồi không? Thái độ của cô khác xa với tưởng tượng của hắn, làm cho Tôn Bách Thần có chút nôn nóng:

“Sao thế? Nói gì đi?”

“Hả? Bách Thần… câu trước nữa, anh… anh đã nói gì? Em nghe không rõ!”

Tôn Bách Thần khinh khỉnh nhìn Mạn Nghiên. Cô chắc chắn là mình chưa nghe rõ sao?

Hắn nheo mắt, khóe môi hơi cong lên, đáp:

“Đàn ông không nói hai lời!”

“Không… không phải. Bách Thần, em chỉ muốn anh nhắc lại lời ban nãy thôi mà.” Cô phụng phịu, đánh nhẹ vào ngực hắn.

Tôn Bách Thần giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của Mạn Nghiên, đặt lên lồng ngực bên trái, để cô có thể cảm nhận rõ ràng nhất tiếng đập loạn xạ của con tim mình. Hắn bình tĩnh nhắc lại:

“Ban nãy anh nói anh yêu em. Em không thích sao? Vậy để anh rút lại.”

“Hứ… ai cho rút lại chứ. Chính anh vừa nói đàn ông không nói hai lời mà.”

Cô cướp lời Tôn Bách Thần, không để cho hắn nói thêm câu nào. Sợ còn chưa đủ, Mạn Nghiên áp hai tay vào má hắn, đột ngột cưỡng hôn người đàn ông kia đầy mãnh liệt, như một cách để khẳng định cô cũng yêu hắn, thậm chí yêu rất nhiều!