Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 111: Để tôi tiếp cận nhiều với em ấy, không sợ có ngày mất vợ hả?



Một tháng trôi qua, vết thương trên vai Tôn Bách Thần tương đối bình phục. Dẫu vậy, bác sĩ vẫn phải nhắc nhở hắn chú ý nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, còn phải tránh vận động mạnh, để không làm vết khâu nứt ra, chảy máu.

Trong thời gian hắn nằm bệnh viện, Vương Phong phải ra nước ngoài tham gia một khóa huấn luyện. Anh vừa về, đã tìm ngay đến hắn, hỏi han đủ chuyện.

Tôn Bách Thần quyết định quay về Tôn thị, nhưng còn chưa xin nghỉ dạy ở trường, cậu hắn đã lên tiếng đuổi. Vương Phong biết chuyện lập tức tán thưởng:

“Tuyệt! Cậu đi rồi khỏi ai trong cái trường này tranh giành độ đẹp trai với tôi.”1

“Hừ, muốn tôi nghỉ dạy đến thế cơ à? Sau này sẽ không thường xuyên gặp mặt, cậu không cảm thấy nhớ tôi, hửm?”

Tôn Bách Thần tự nhiên nói ra mấy câu sến súa, làm Vương Phong nổi hết da gà. Anh sớm đã quen với việc mình có một thằng bạn thân cục súc, nên không thể tiêu hóa nổi mấy câu nói đùa này.

“Không, tôi tránh cậu còn không kịp. Nhớ khỉ!” Vương Phong khinh khỉnh lườm hắn.

Tôn Bách Thần hừ nhẹ một tiếng, quay về bộ dạng lạnh lùng của thường ngày. Vương Phong nhìn thế mới quen, chứ như cách nói chuyện ban nãy của hắn, anh có ngày chạy mất dép.

Tôn Ninh Ninh rời khỏi Tôn thị, để lại một mớ rắc rối lớn. Cảnh sát càng điều tra, càng phát hiện cô ta dính dáng đến nhiều chuyện phi pháp. Dù sao cô ta cũng từng là tổng giám giám đốc Tôn thị, ít nhiều thì danh tiếng của tập đoàn cũng có ảnh hưởng.

Khoảng thời gian này Tôn Bách Thần rất bận rộn, nên hắn mới nhờ Vương Phong để mắt đến Mạn Nghiên. Anh đã chuyển về nhà sống, nên hắn để cô ở biệt thự một mình, có chút không yên tâm.

“Này, cậu biết tôi thích Mạn Nghiên đúng không? Để tôi tiếp cận nhiều với em ấy, không sợ có ngày mất vợ hả?”

“Có gì phải sợ? Mạn Nghiên đâu có thích cậu.” Hắn nhún vai, giọng điệu thách thức, trực tiếp dội cho Vương Phong một gáo nước lạnh.

Anh cười khẩy, lườm nguýt tên bạn thân của mình:

“Còn chưa biết được. Cậu có thì liệu mà giữ lấy!”

Tôn Bách Thần nói với anh vài câu, rồi chào tạm biệt. Trước khi hắn về Tôn thị thì ghé ngang qua giảng đường, đứng ở bên ngoài một lúc nhìn Mạn Nghiên.

Chỉ tội cho mấy sinh viên khác không hiểu chuyện gì, cứ nghĩ có ai đó đắc tội với Tôn Bách Thần, nên đến khi hắn nghỉ dạy còn ghim thù, qua đây đứng nhìn cảnh cáo.

Mạn Nghiên cũng nhìn thấy hắn, nhưng không dám biểu lộ gì. Đến giờ giải lao, Tôn Bách Thần đã đi khỏi trường.

Cô biết hắn bận, nên không dám gọi làm phiền. Tôn Bách Thần hứa với Mạn Nghiên, đợi khi Tôn thị ổn định, hắn sẽ dành thời gian đi chơi cùng cô.

Mạn Nghiên đang ngồi trong lớp, bỗng thầy trưởng khoa có việc tìm cô. Thầy ấy muốn bàn với cô về suất học bổng du học bên Úc. Đây là một cơ hội vô cùng quý giá đối với sinh viên trường đại học Bắc Thành, vì đây không những là cơ hội để mở rộng tầm hiểu biết ra thế giới, mà cả tiền phí sinh hoạt, học tập đều được trường tài trợ toàn phần.

Thầy ấy nhìn ra sự xuất sắc của Mạn Nghiên, nên muốn dành một suất học bổng cho cô.1

“Em thấy thế nào? Học xong hai năm, ở bên đó thực tập ba năm để lấy kinh nghiệm. Sau đó em về nước, tìm kiếm một công việc tốt, tương lai phía trước liền rộng mở.”

‘Em… chuyện này thật đường đột, em muốn suy nghĩ thêm ạ.”1

Thầy trưởng khoa gật đầu, cổ vũ tinh thần cô. Thầy ấy nói đây là một cơ hội tốt, bảo Mạn Nghiên nên suy nghĩ kỹ càng, bàn bạc với gia đình rồi hãy đưa ra quyết định.

“Vẫn còn hai tháng nữa, em cứ cân nhắc. Quan trọng trước mắt là phải thi tốt kỳ thi cuối kỳ. Chúc em thành công!”1

Mạn Nghiên chào thầy, quay về lớp học. Cô nghĩ ngợi rất nhiều, không biết phải làm sao. Kỳ thực đây là cơ hội tốt, nhưng Mạn Nghiên lại không muốn đi chút nào.

“Reng reng.”

Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, Mạn Nghiên còn ngồi ngẩn người ra đó. Mãi khi có bạn học nhắc nhở, cô mới thu dọn đồ, xuống canteen ăn cơm.

Chu Ái Ái đã biến mất khỏi trường hơn một tháng nay, khiến cô có chút tò mò. Không biết chuyện này có liên quan đến cô hay không, nhưng không phải chạm mặt cô ta nữa, Mạn Nghiên cũng đỡ nơm nớp lo sợ.

“Mạn Nghiên, cậu có nghe được tin tức gì về Khắc Dương không?”

“Không có.” Cô cười cười, chiếc đũa trên tay liền buông xuống bàn.

Từ khi cậu đi nước ngoài, hình như không liên lạc với bất kỳ ai nữa. Bản thân Mạn Nghiên có chút áy náy, nên mỗi lần ai nhắc đến Khắc Dương, cô đều không được thoải mái.

Ăn xong, Mạn Nghiên vẫn lên văn phòng của Tôn Bách Thần nghỉ ngơi. Từ khi hắn đi khỏi, căn phòng này chính thức thuộc về cô. Thậm chí, đến thầy hiệu trưởng cũng biết mối quan hệ giữa hai người. Còn có một lần ông bắt gặp Mạn Nghiên đi một mình trong sân trường, lỡ miệng gọi cô một tiếng “cháu dâu”, làm cô bủn rủn hết cả người.

Để người khác nghe thấy, chắc cô khóc thét!

Mạn Nghiên đi học về, liền nằm phịch xuống ghế sofa trên phòng khách, mệt mỏi vô cùng. Gần một ngày trôi qua, Mạn Nghiên rất nhớ Tôn Bách Thần, lúc nào cũng trông chờ điện thoại, hi vọng hắn gọi cho mình.

Nào ngờ Tôn Bách Thần gọi cho cô thật! Là một cuộc gọi video!

“Em đang làm gì thế?”

“Ưm, em vừa đi học về, chuẩn bị nấu cơm đây.”

Cô ngồi thẳng người, tập trung để nghe giọng nói của hắn.

“Nhớ phải ăn nhiều vào đấy, em mà ốm đi, sau này ôm không đã chút nào. Còn nữa, tối nay anh phải xử lý công việc, không thể về biệt thự. Em ở một mình phải cẩn thận, đóng cửa chắc chắn, ai tìm đến cũng không được gặp. Có biết chưa?”

“Vâng ạ.” Cô nhẹ giọng.

Tôn Bách Thần dặn dò Mạn Nghiên đủ thứ, như không yên tâm về cô lắm. Cuối cùng, hắn làm động tác hôn cô qua màn hình điện thoại, còn cố ý tạo ra âm thanh thật to để Mạn Nghiên có thể nghe rõ.

“Tạm biệt, bé con!”

Hắn vẩy tay chào tạm biệt, rồi tắt máy. Mạn Nghiên nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, tiếc hùi hụi. Ban nãy vội vàng quá, cô chưa kịp nói nhớ hắn nữa mà.

“Hic, Bách Thần, em nhớ anh quá.” Cô rầu rĩ.

Mạn Nghiên nghe lời hắn, nhanh chóng đi nấu cơm tối. Ăn xong, cô ngồi xem phim một lúc rồi đi tắm, nhàn rỗi chăm sóc da mặt trước khi lên giường ngủ.

Đêm đến, Mạn Nghiên bỗng nghe thấy tiếng động lạ. Ban đầu cô còn tưởng mình mê ngủ, nhưng sau đó âm thanh càng ngày càng rõ dần. Mạn Nghiên mở mắt, vừa sờ tay lên công tắc đèn ngủ thì quệt ngang qua thứ gì đó. Cô đưa hai tay lên mò mẫm, sờ soạng xung quanh thì chạm vào một chỗ mát rượi, nhấn nhấn mấy cái, cô phát hiện là da thịt người.

“Á-aaa! Có biến thái… cứu với!” Mạn Nghiên hét lên đầy kinh hãi.1