Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 22: Xếp chỗ ngồi




Chuyến đi chơi được nhiều người mong chờ đã đến. Vì phải xuất phát từ lúc bốn giờ sáng cho kịp đến điểm đích, nên từ khi trời còn tối mò lúc hai, ba giờ, sinh viên đã có mặt đông đúc ở sân trường đại học Bắc Thành.
Chuyến đi này đặc biệt dành cho sinh viên năm ba, khoa Kinh Tế của trường. Nói một cách cụ thể hơn, chính là sinh viên cùng khóa với Mạn Nghiên.
Những sinh viên ở nhà, đều có thể theo dõi chương trình và hoạt động của đoàn tham quan du lịch thông qua diễn đàn trường.
Có tổng cộng mười thầy cô dẫn đoàn, Mạn Nghiên ngàn vạn lần cầu nguyện đừng chung xe với Tôn Bách Thần. Nhưng mà cái gì càng né tránh càng dễ gặp, Mạn Nghiên đứng từ xa đã thấy Tôn Bách Thần phẩy tay gọi cô và Nhã Yến Kỳ đi về phía hắn.
“Đến điểm danh đi. Em là Đồng Mạn Nghiên có phải không? Còn em, Nhã Yến Kỳ, phải chứ?” Tôn Bách Thần nhìn vào danh sách đang cầm trên tay, hỏi.
Hai cô gái gật gật, nhanh chóng vào hàng đứng. Mạn Nghiên mặt mày ủ rũ, tựa đầu vào vai Nhã Yên Kỳ làm nũng.
“Cậu xem tại sao chúng ta lại xui xẻo thế chứ! Bao nhiêu người mà gặp ngay phải tên ác ma đó.”
Mạn Nghiên còn tưởng việc chia danh sách giáo viên là may rủi, nhưng cô đâu thể ngờ Tôn Bách Thần đã động tay động chân vào đống giấy kia. Nếu để theo lẽ tự nhiên, thì người dẫn đoàn của xe cô chính là thầy Bách.
Mọi người đã tập trung đầy đủ, điểm danh cũng đã xong, chỉ chờ xe đến liền có thể xuất phát.
Vũ Khắc Dương đứng ở đằng sau, cậu cố chen lên trước, đưa cho Mạn Nghiên một cái gối kê cổ, hình chú gấu Brown xinh xắn.
“Cậu lấy kê cổ cho đỡ mỏi.”
“Thật sự không cần đâu, cậu để dùng đi.”
Cô xua tay, không muốn nhận. Khắc Dương treo thẳng lên ba lô của cô. Trước khi quay người đi, cậu nói ngắn gọn một câu:
“Đi đường dài sẽ rất mệt. Cậu giữ mà dùng.”
Mạn Nghiên bất đắc dĩ phải ôm theo cái gối. Cô nhìn xung quanh, bất ngờ chạm phải cái nhìn không mấy thân thiện của Tôn Bách Thần, khẽ giật mình quay đi chỗ khác.1
“Ghen tị với cậu quá đi. Mấy lần trước tớ còn có phần, bây giờ bị người ta cho ra rìa luôn rồi.” Nhã Yến Kỳ giả vờ làm mặt sầu khổ để trêu chọc Mạn Nghiên.
“Tớ thật sự không cần mà. Yến Kỳ, cho cậu này.”
Mạn Nghiên đưa cái gối cho Nhã Yến Kỳ, nhưng cô ấy không nhận. Nhã Yến Kỳ đẩy lại cho cô, miệng không nhịn được cười.
“Tớ đùa thôi, cậu tưởng thật đấy à.”
Vài ba câu chuyện trôi qua, xe đã đến. Mọi người xếp hàng khẩn trương lên xe. Mạn Nghiên nghe lời Yến Kỳ, nhanh chân chạy xuống phía dưới giành chỗ.
Nhưng đâu có dễ dàng như thế? Tôn Bách Thần không nhân cơ hội làm trưởng đoàn để giày vò cô, hắn sẽ không còn xứng danh ác ma trường đại học Bắc Thành nữa!
Mọi người còn chưa kịp ngồi ấm mông đã bị Tôn Bách Thần gọi đứng dậy. Hắn cầm micro, ho nhẹ vài tiếng tạo sự chú ý.
"Mọi người chú ý! Việc sắp xếp chỗ ngồi sẽ dựa vào hình thức bốc số ngẫu nhiên. Trên tay tôi là các lá thăm, được đánh số từ 1-38, tương ứng với số thứ tự được đánh trên ghế. Để công bằng, tôi cũng sẽ bốc thăm để chọn chỗ ngồi cho mình."
Hắn nói rồi làm mẫu, tự mình bốc một lá thăm. Những người tiếp theo, Tôn Bách Thần sẽ gọi theo danh sách. Mọi người vừa bốc thăm vừa cầu nguyện, hầu hết ai cũng muốn ngồi tránh tên mặt lạnh Tôn Bách Thần.
Mạn Nghiên là người cuối cùng trong danh sách, nhưng mà đến lượt cô rút, trên tay hắn đã chẳng còn lá thăm nào nữa.
"Cô lẽ ban nãy tôi lấy ra vô ý làm rơi. Để tôi tìm kỹ lại."
Tôn Bách Thần lục lọi trong ba lô cá nhân, quả nhiên một lúc sau đã tìm thấy lá thăm cuối cùng. Hắn đưa cho Mạn Nghiên, khóe môi mang ý cười, nhấc nhẹ lên một chút.
"Đồng Mạn Nghiên, chúc em may mắn."
Mọi người bắt đầu mở thăm, sau đó di chuyển về vị trí ngồi của mình. Mạn Nghiên ngồi ghế số 2 - vị trí ngay hàng ghế đầu. Cô nhìn xuống thấy Nhã Yến Kỳ ngồi ở gần cuối xe, càng thêm chán chường.
Mọi người đã ổn định chỗ ngồi, nhưng ghế bên cạnh của Mạn Nghiên vẫn còn trống. Cô kinh hãi nhìn về phía Tôn Bách Thần, cả người đơ ra.
Mẹ kiếp, hôm nay ra đường quên xem ngày sao? Ăn gì toàn gặp chuyện xúi quẩy!
Hắn bình thản ngồi xuống, quay sang liếc nhìn Mạn Nghiên một cái, cười khẩy:
"Chào em."
Ở bên dưới, Khắc Dương đang ngó nghiêng tìm vị trí của Mạn Nghiên, nhìn mãi mới thấy cô ngồi ở hàng ghế đầu, mặt thoáng thất vọng.
Có lẽ bản thân Mạn Nghiên cũng không ngờ được, với mấy mánh khóe của trò chơi rút thăm, cô đã bị lừa tận hai lần, bởi hai người đàn ông!
Xe bắt đầu chay, kim đồng hồ chỉ bốn giờ mười lăm phút. Xe của Tôn Bách Thần chính là chiếc dẫn đầu đoàn.
Tôn Bách Thần nhìn chiếc gối kê cổ treo lủng lẳng trên ba lô, bèn lấy xuống.
"Người ta có lòng tặng thì em dùng đi. Treo ở đó làm gì?"
Mạn Nghiên lắc đầu nguây nguẩy. Miệng Tôn Bách Thần nói thế, nhưng tâm hắn chắc chắn không nghĩ vậy. Tính khí hắn thế nào, cô còn không hiểu sao? Cái giọng điệu lúc nãy của hắn chính là bảy phần khích bác, ba phần đe dọa!
Tôn Bách Thần rất hài lòng. Hắn chiếm luôn cái gối, kê ra sau cổ mình.
"Em không dùng vậy cho tôi mượn tạm nhé?"
Đổi lại, hắn quăng cho cô một tấm chăn mỏng.
Mạn Nghiên trùm chăn lên ngang ngực, an tĩnh chợp mắt. Trời còn tối, mọi người đều tranh thủ nghỉ ngơi, tiếng huyên náo tắt dần, chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ xe chạy đều đều.
Nhưng chỉ được một lúc, Mạn Nghiên liền cảm thấy lành lạnh ở vùng eo. Cô miên man luồn tay vào trong chăn, chộp lấy vật đang ngọ nguậy khắp người cô.
"Đừng động."
Tiếng Tôn Bách Thần vang bên tai, làm Mạn Nghiên giật mình tỉnh giấc.
Hắn càng trở nên táo bạo. Dưới lớp chăn mỏng, Tôn Bách Thần vén hẳn áo của cô lên, đôi tay lần mò lên tận đôi gò bồng quen thuộc, bóp nhẹ vài cái.
"Ưm… thầy, đừng mà." Cô nói nhỏ hết mức có thể.
Tôn Bách Thần nắm luôn bàn tay Mạn Nghiên, đan vào tay hắn, đặt ngay lên vị trí quả đồi đang nhô cao. Hắn nghiêng người sang phải, cảnh báo:
"Nếu em dám nhúc nhích, tôi sẽ kéo tấm chăn xuống để mọi người cũng chiêm ngưỡng."
Mạn Nghiên nhắm chặt mắt, thôi không động đậy nữa. Tôn Bách Thần cũng không quá đáng, đơn giản đặt tay ở vị trí kia cho thoải mái, rồi khép mắt ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.