Mạn Nghiên được cấp cứu kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng. Cô đã tỉnh dậy được một lúc, nhưng cả người vẫn ngứa ngáy không thôi.
“Đừng gãi.”
Tôn Bách Thần đi mua cháo thịt bằm cho cô. Hắn để túi cháo xuống bàn, rồi đỡ Mạn Nghiên ngồi dậy.
“Ăn cháo đi.”
Cháo vẫn còn nóng hổi, Tôn Bách Thần thổi phù phù rồi đút cho Mạn Nghiên.
“Há miệng.”
Cô lắc đầu, miệng vẫn ngậm chặt.
“Làm sao?”
Tôn Bách Thần đặt muỗng cháo xuống, nhìn chằm chằm vào Mạn Nghiên. Nếu không ăn thì sao có thể uống thuốc? Hắn muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, chứ không phải chờ hắn dùng đến biện pháp mạnh.
“Em không đói.” Mạn Nghiên nói lí nhí.
Không phải Mạn Nghiên không đói, mà vì miệng cô mỏi đến nổi không muốn nhai thứ gì nữa. Cả người cô ngứa ran lên, lại mệt mỏi không còn tí sức lực nào. Hiện tại Mạn Nghiên chỉ muốn nằm ra ngủ thêm một giấc.
“Không đói cũng phải ăn. Ăn xong còn uống thuốc.” Giọng hắn đè thêm chút lực.
Tôn Bách Thần không nhiều lời, trực tiếp cầm tô cháo lên, dí sát muỗng cháo đã thổi nguội lên miệng Mạn Nghiên.
Hai mắt cô ngập nước nhìn hắn, miệng mếu máo khóc lên thút thít.
“Làm sao? Đau ở chỗ nào ư?” Tôn Bách Thần dịu giọng hơn. Hắn đem ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô gái nhỏ.1
Mạn Nghiên nấc lên vài cái, đôi môi run rẩy, nói:
“Cổ họng em rất khó chịu, hơn nữa quai hàm cũng không còn sức.”
Hắn chợt hiểu ra, không nói gì thêm nữa. Tôn Bách Thần ngậm một muỗng cháo, từ từ nhai nhuyễn ra hơn nữa. Đến khi cảm thấy nó đã nhuyễn bấy ra thành nước, hắn mới cúi người xuống, ngậm lấy miệng của Mạn Nghiên.1
“Ưm… ưm…”
Cháo từ miệng hắn truyền sang miệng Mạn Nghiên, dần dần chảy xuống cổ họng cô. Tôn Bách Thần thuần thục dùng đầu lưỡi quét trọn khoang miệng nhỏ, vừa giúp cô ăn cháo, vừa nhấm nháp dư vị ngọt ngào trên đầu lưỡi của cô.1
Hết miếng này rồi đến miếng khác, Tôn Bách Thần đã giúp Mạn Nghiên ăn hết tô cháo nhỏ. Cô chỉ việc ngồi yên nuốt xuống, nhưng lại cảm thấy hơi chật vật. Cô cắn nhẹ đầu môi dưới, mặt quay sang nhìn qua khung cửa kính, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài phòng bệnh.
Tôn Bách Thần dọn dẹp sạch sẽ, rồi quay lại chỗ giường bệnh.
“Cởi quần ra đi.”1
“Hả?” Cô giật thót mình, đôi mắt khó hiểu nhìn về phía Tôn Bách Thần.
Chẳng lẽ cô rơi vào trường hợp này rồi hắn vẫn đòi hỏi chuyện đó? Mạn Nghiên nhăn mặt, líu lưỡi hỏi hắn:
“Để… để làm gì chứ?”
“Bôi thuốc. Nếu không… em nghĩ tôi định làm gì?” Hắn cười gian tà.
Khuôn mặt Mạn Nghiên đỏ ửng lên vì ngại. Cô bĩu môi, khẽ mắng hắn trong lòng.
Có trời mới biết Tôn Bách Thần định làm gì!
“Mau lên.” Tôn Bách Thần hối thúc.
Mạn Nghiên khẽ thở dài, nói gì thì nói, cô vẫn rất ngượng. Cô nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, chần chừ một lát.
“Anh chốt cửa phòng chưa?”
“Sao? Sợ người khác thấy à? Hừ, cùng lắm tôi sẽ nhận làm cha em, dịu dàng bôi thuốc cho con gái. Thấy thế được không, hửm?”
Mạn Nghiên nhếch môi lên, xì ra một tiếng rõ dài. Nói Tôn Bách Thần là cha cô ư? Hừ, hắn tưởng bác sĩ bị ngốc hết chắc! Mạn Nghiên mặc kệ hắn, nằm nghiêng người sang một bên định ngủ.
“Này, em thích chạm đến sự kiên nhẫn của tôi nhỉ?”
Tôn Bách Thần vỗ mạnh vào mông Mạn Nghiên, khiến cô giật mình mà la toáng lên. May mà không trúng vết thương, nếu không cô sẽ đau chết mất.
“Cởi ra nào.”
Hắn vừa ra lệnh, vừa lấy ra tuýp thuốc trong ngăn kéo tủ. Đồng Mạn Nghiên không dám chậm trễ, nhẹ nhàng ưỡn người lên, kéo quần xuống qua tận đầu gối.
Cô khép chặt chân lại, cố kéo tà áo xuống che đi phần nhạy cảm trong lớp quần lót mỏng. Tôn Bách Thần ngồi hẳn lên giường, nhấc bổng cô ngồi lên đùi hắn.
Tôn Bách Thần nhẫn nại, ân cần bôi thuốc lên mảng chấm đỏ li ti trên đùi cô, bàn tay miên man khắp làn da mềm mại. Hắn cởi mấy nút áo trên người Mạn Nghiên, kéo cổ áo xuống thấp, để lộ một bên vai trần.
Hắn vẫn nghiêm túc bôi thuốc trên cho Mạn Nghiên. Những vết thương ở trên tay cô nhẹ hơn, đang dần lặn hết đi. Xong xuôi, Tôn Bách Thần đặt lại tuýp thuốc lên bàn.
Cặp mông tròn trịa của Mạn Nghiên nãy giờ cứ ngọ nguậy trên đùi Tôn Bách Thần, làm hắn cực kỳ bức bối. Hắn đem đôi tay của mình, đẩy nhẹ xuống dưới, túm lấy cặp mông gợi cảm kia, bóp nhẹ vài cái.
“Hừ, đang bị bệnh còn dám quyến rũ tôi?”1
Mạn Nghiên đẩy nhẹ người về phía trước, khuôn mặt quay ra đằng sau, nham nhở nhìn lên khuôn mặt sặc màu mờ ám của Tôn Bách Thần. Cô nắm lấy bàn tay hư hỏng của hắn, kéo ra.
“Tự anh thấy thế thôi? Đồ háo sắc.”
“Háo sắc? Em dám nói với tôi như thế à? Đồng Mạn Nghiên, em trả ơn cho ân nhân cứu mạng mình thế sao?”
Hắn mất cả hứng, ôm cô ngồi phịch xuống giường. Tôn Bách Thần dùng lực mạnh, làm cho mông Mạn Nghiên giáng mạnh xuống, lún hẳn vào tấm nệm mỏng.
“Đau.” Cô kêu lên một tiếng, hậm hực vung tay đánh vào vai hắn.
Tôn Bách Thần giữ chặt lấy tay cô, khóa lại vào eo mình. Hắn điên cuồng cắn mạnh vào xương quai xanh của Mạn Nghiên, để trả đũa.
“Còn đau không? La lớn lên cho y tá bên ngoài nghe thấy đi, hửm?”
Hắn gật gù, nhìn Mạn Nghiên đấy thách thức. Cô vùng vằng đẩy hắn ra, ngồi co lại một góc.
Rõ ràng Mạn Nghiên đang không được khỏe, Tôn Bách Thần vẫn chẳng có tí dịu dàng nào với cô cả!
Cô tỏ ra giận dỗi, hắn cũng không thèm dỗ. Tôn Bách Thần đem thuốc bác sĩ dặn dò, ép Mạn Nghiên uống.
“Đắng lắm, không uống đâu.”
“Ngoan. Bỏ vào miệng, uống một ngụm nước nuốt xuống, sẽ không đắng.” Cuối cùng hắn cũng chịu dỗ dành cô.
Mạn Nghiên hít vào một hơi thật sâu, rồi xòe bàn tay nhỏ ra nhận đống thuốc từ tay hắn. Cô nhắm chặt mắt, khó khăn nuốt từng viên thuốc một. Mạn Nghiên ngáp một hơi vì buồn ngủ, mệt mỏi nằm dài xuống giường chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôn Bách Thần đắp chăn lên cho cô, còn mình đi ra ghế dựa dài ngồi bấm điện thoại.
Hắn buồn chán mở album hình trong điện thoại, bắt gặp hình ảnh của một cô gái ngồi bên khung cửa sổ, miệng cười tươi rói trong ánh nắng rực rỡ. Tôn Bách Thần không chút do dự, thẳng tay chuyển tấm hình vào khu thùng rác.1
Tấm hình tiếp theo hiện ra, thời gian hiển thị ở bên dưới cho thấy nó đã được chụp rất lâu rồi. Đó là hình của một người con gái khác, khuôn mặt khả ái nghiêng người dựa vào vai người đàn ông đứng bên cạnh. Mà người đàn ông kia không ai khác chính là hắn – Tôn Bách Thần.1
Hắn vuốt nhẹ vào khuôn mặt của cô gái, miệng nở nụ cười buồn rười rượi.