Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 29: Thăm bệnh



Hôm nay Mạn Nghiên có thể xuất viện. Cô vừa mới ăn trưa, uống thuốc xong, hiện tại đang ngồi trên giường xem điện thoại.

Nhã Yến Kỳ nhắn tin cho Mạn Nghiên, nói mình đang cùng Khắc Dương đang trên đường đến bệnh viện thăm cô, còn khoảng mười lăm phút nữa sẽ có mặt.

“Đúng là bạn tốt nhỉ? Bỏ cả cuộc chơi để đến tận đây thăm em.” Tôn Bách Thần giở giọng châm biếm.

Mạn Nghiên không nói gì, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại chơi game. Cô biết thừa tính khí của Tôn Bách Thần, thích đi “cà khịa” người khác, cho nên có cãi cũng không cãi lại hắn. Mạn Nghiên chọn cách ngó lơ đi những lời hắn nói, vừa đỡ tốn sức, vừa tránh được gây gổ.

Chờ một lúc, Nhã Yến Kỳ và Khắc Dương cũng đến. Vừa bước vào phòng, họ đã thấy Tôn Bách Thần ngồi thù lù trên ghế dựa dài, ăn trưa.

“Chào thầy.” Cả hai người cúi đầu xuống, đồng thanh.

Tôn Bách Thần vẫn dửng dưng, thong thả thưởng thức bữa trưa ngon lành của mình. Nhã Yến Kỳ chỉ biết cười trừ, kéo Khắc Dương đến gần chỗ của Mạn Nghiên.1

“Mạn Nghiên, cậu khỏe hơn chưa? Vết thương có nghiêm trọng lắm không?”

Nhã Yến Kỳ hỏi thăm Mạn Nghiên, trong khi Khắc Dương vẫn đang đứng tần ngần ra đó. Mạn Nghiêm chồm người đến ôm Nhã Yến Kỳ, nũng nịu:

“Tớ đỡ hơn rồi, chiều nay còn có thể xuất viện nữa. Hic, biết thế ngày hôm đó tớ ở trên bờ với cậu đã không bị sứa đốt rồi.”

Nhã Yến Kỳ đột nhiên đẩy nhẹ người cô ra, rồi ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh giường bệnh, cười nhàn nhạt:

“Mạn Nghiên, cậu không sao là tốt rồi. Mọi người lo lắng cho cậu nhiều lắm đó.”

Cô ấy vừa dứt lời, y tá liền gõ cửa đi vào, thông báo người nhà của bệnh nhân đến làm thủ tục xuất viện. Ba người họ nhìn nhau, rồi nhìn về phía Tôn Bách Thần, muốn xem hắn có để ý đến những lời y tá vừa nói không.

Tôn Bách Thần đã ăn xong, trên tay cầm con dao gọt trái cây, thong thả cắt cam vắt nước ra ly. Hắn nâng nhẹ một bên lông mày, thản nhiên nói:

“Tôi đang dở tay, hai cô cậu, ai rảnh rỗi thì đi giúp em ấy làm thủ tục xuất viện đi.”

Nhã Yến Kỳ xung phong nhận nhiệm vụ, để Khắc Dương ở lại trò chuyện cùng Mạn Nghiên. Cô ấy rời khỏi, không khí trong căn phòng bỗng trở nên căng thẳng.

Khắc Dương không nói gì, Mạn Nghiên cũng im lặng. Thi thoảng cô liếc mắt về phía Tôn Bách Thần, nhưng không thấy hắn chú ý đến hai người bọn họ.

“Cậu không sao thật chứ? Còn cảm thấy ngứa ngáy hay đau rát gì không?” Vẫn là Khắc Dương mở lời trước.

“Ưm, không có.”

Khắc Dương gật gật, khẽ ngồi quan sát Mạn Nghiên. Trước lúc đến đây cậu đã rất lo lắng cho cô, nhưng bây giờ gặp rồi lại không biết nói gì.

Dường như vẫn không yên tâm lắm với những lời cô nói, Khắc Dương đề nghị:

“Cậu có thể cho tớ xem vết thương được không?”

“Hả?” Cô thốt lên đầy ngạc nhiên.

Vết thương toàn ở chỗ nhạy cảm, làm sao cho cậu ấy xem được chứ? Mạn Nghiên nhăn mặt, tay đặt lên trán tỏ vẻ bất lực. Khắc Dương nhận ra điều bất thường, mặt bỗng nhiên đỏ au lên.1

“Khụ khụ, tớ xin lỗi.”

Cậu gãi đầu, nói tiếp:

“Ban nãy tớ lo lắng quá nên mới…”

Mạn Nghiên phải phì cười trước thái độ ngượng ngùng của Khắc Dương. Bình thường cậu thường tỏ ra rất lạnh lùng, cool ngầu, lại có phần ít nói, thật không ngờ cũng có lúc lúng ta lúng túng như vậy.

“Không sao, cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ.”

Không khí trong phòng giãn ra đôi chút, không còn căng thẳng như lúc ban đầu. Mạn Nghiên vui vẻ trò chuyện với Khắc Dương, phớt lờ luôn sự hiện diện của Tôn Bách Thần.

Hắn bỗng đứng dậy, đá mạnh vào chân bàn làm bằng inox, tạo ra tiếng động lớn, gây sự chú ý với Mạn Nghiên và Khắc Dương. Quả nhiên hai người họ cùng một lúc quay sang phía Tôn Bách Thần, bốn mắt dè chừng nhìn hắn.

“Không có gì, chỉ không cẩn thận đá vào chân bàn thôi.” Tôn Bách Thần vừa nói vừa mang ly nước cam đến, đưa cho Mạn Nghiên.1

“Mau uống đi.”

Cô gượng gạo nói một tiếng cảm ơn, rồi cầm ly nước cam trên tay hắn, uống liền một mạch. Cô ho lên vài tiếng, suýt chút còn nôn ra ngoài.

“Cậu uống từ từ thôi.” Khắc Dương vỗ nhẹ vai cô, tránh để Mạn Nghiên bị sặc.

“Mình không sao.”

Mạn Nghiên cười cười, nhanh tay đẩy Khắc Dương dịch ra một chút. Cô cứ cảm thấy thái độ của Tôn Bách Thần rất kỳ lạ, nhưng lại chưa có cơ hội để hỏi. Có vẻ hắn không thích Vũ Khắc Dương, hay nói một cách chính xác, Tôn Bách Thần không thích hành động thân thiết giữa cô và cậu.1

Nhã Yến Kỳ đi rất lâu vẫn chưa thấy quay lại, Khắc Dương định đi tìm, thì cô ấy đã quay lại phòng.

“Yến Kỳ, sao cậu đi lâu thế?”

“À, quầy thu ngân hơi đông người, tớ chờ mãi mới đến lượt.”

Nhã Yến Kỳ đưa thuốc bôi ngoài da do bác sĩ kê đơn cho Mạn Nghiên. Thủ tục xuất viện cũng đã làm xong, bọn họ trả phòng bệnh, chuẩn bị trở về thành phố.

Về tiền viện phí, hoàn toàn do phía Đại học Bắc Thành chi trả.

Vũ Khắc Dương lái xe ô tô riêng đưa Nhã Yến Kỳ đến đây. Trên đường về, cậu ngồi ở bên ghế lái phụ, để Tôn Bách Thần lái xe. Hai cô gái ngồi ở phía sau, chợp mắt tranh thủ ngủ một giấc.



Vote

1164

10541



Ngânnnn🥺🤫

cho hỏi là chuyện ngược lắm ko ạ đọc phần cuối chap 28 cứ thấy tội nữ9 sao ấy ạ nếu ngược,ngược nam9 luôn cho vui ah chứ mỗi nữ9 tội lắm ạ ví dụ như nam9 sao sao á cái nữ9 ra nước ngoài lúc đó nam9 mới biết mình nữ 9 rồi ạ mới thấy hối hận vì ko đón nhận tình cảm ( en góp ý kiến thôi ạ chứ ngược mỗi nữ9 tộ lắm ạ) 😁





71

19/10/2021

4

Long Cao

hóng quá, ngày 2 chap đi tác giả

15

19/10/2021