Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 30: Mắc kẹt trong nhà vệ sinh




Lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, Tôn Bách Thần ghé vào một trạm dừng bên đường để mọi người được nghỉ ngơi.
Nhã Yến Kỳ nói mệt, nên ngồi luôn ở trong xe ngủ. Trong lúc chờ Mạn Nghiên đi vệ sinh, Tôn Bách Thần gọi hai cốc cà phê uống cho tỉnh táo, một cốc cho hắn, còn một cốc cho Khắc Dương.
Ở trong nhà vệ sinh, Mạn Nghiên rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo và chỉnh lại mái tóc rối bời.
Cô thở dài thườn thượt, vươn nhẹ vai cho đỡ mỏi. Có lẽ ba ngày nay cô cứ nằm lì ở trên giường bệnh, hết ăn rồi ngủ, nên bây giờ cơ thể mới trở nên ì ạch như vậy.
Vừa định quay người rời đi, cánh cửa lớn của nhà vệ sinh đột nhiên đóng sầm lại. Mạn Nghiên có thể nghe rõ tiếng khóa cửa, rồi tiếng bước chân vội vàng rời đi.1
“Này, ai ở ngoài đó vậy? Mau mở cửa đi, đừng có đùa giỡn kiểu đó chứ.”
Mặc cho Mạn Nghiên đập cửa la hét, vẫn không có ai đáp lại lời của cô.
“Mở cửa, mở cửa đi. Có ai ở ngoài đó không? Giúp tôi mở cửa với.”
Hơn mười phút trôi qua vẫn không có gì thay đổi. Mạn Nghiên mò tay vào túi áo tìm kiếm chiếc điện thoại, nhưng lại không thấy đâu.
“Quái lạ, rõ ràng mình bỏ điện thoại ở trong túi áo mà?”1
Không tìm thấy điện thoại càng làm Mạn Nghiên rầu rĩ hơn nữa. Cô đi đi lại lại trong nhà vệ sinh, hết than ngắn thở dài, rồi lại bẻ khớp tay.
“Toang rồi, toang thật rồi.”1
Mạn Nghiên không không ngừng cầu nguyện mọi người sẽ đi tìm cô. Nhưng điều cô còn lo lắng hơn nữa là họ sẽ không tìm thấy, bởi vì lúc nãy khu vực nhà vệ sinh chính quá đông người, nên cô mới vòng ra nhà vệ sinh nhỏ ở đằng sau. Nơi này hơi xa trạm chờ, nên mới ít người sử dụng.
Đợi chờ cũng không phải cách, Mạn Nghiên nhìn xung quanh, xem có thứ gì phá được cửa không.
May mắn cô nhìn thấy một chiếc rìu cũ đặt trong góc của một buồng toilet. Không do dự, Mạn Nghiên cầm lên, cố hết sức bổ mạnh vào bản lề của cánh cửa bằng gỗ ván ép.
Bổ đến đau cả tay, nhưng chỉ có mỗi một cái bản lề phía dưới bị bung ra. Còn một cái ở phía trên, Mạn Nghiên không đủ sức để với tới.
Với thể lực của một cô gái, quả thật không thể phá được cánh cửa này!1
Tay Mạn Nghiên sưng tấy lên, khuôn mặt nóng bừng, nhễ nhại mồ hôi. Cô mệt nhọc ngồi xổm xuống đất, dựa lưng hẳn vào cánh cửa.
“Cộc… cộc.”
“Có ai ở trong đó không?”
Tiếng Tôn Bách Thần vang lên, hệt như một chiếc phao cứu sinh trôi đến, cứu vớt Mạn Nghiên khỏi dòng nước lũ.
“Bách Thần, là anh có phải không? Cứu, cứu em…”
“Đừng sợ!”
Tôn Bách Thần ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào ô cửa khóa. Hắn dùng tay kiểm tra cánh cửa, quyết định phá cửa vào bên trong.
“Đồng Mạn Nghiên, em lùi lại phía sau, đứng càng cách xa cửa càng tốt.”
Cô nghe theo lời hắn, lùi lại phía sau. Ở bên ngoài, Tôn Bách Thần chỉnh lại tư thế, vung chân đạp mạnh vào cánh cửa kia.
Đạp một lần, cửa có chút xê dịch.
Đạp hai lần, bản lề cửa đều bung hết ra, vài miếng gỗ vụn rơi xuống, mạt gỗ bay ra tứ tung.
“Rầm.”
Cánh cửa đổ xuống, ổ khóa văng sang một bên. Chẳng mấy chốc Tôn Bách Thần đã thấy Mạn Nghiên. Cô đang đứng ở một góc, hai tay đặt lên ngực trấn an bản thân, vì tiếng động lớn vừa rồi.
“Không sao chứ?”
Cô khẽ lắc đầu, chân bước xiêu vẹo về phía Tôn Bách Thần, ôm chầm lấy hắn.
“Mạn Nghiên, Mạn Nghiên…”
Hai người họ nghe thấy tiếng gọi của Khắc Dương, liền đi ra ngoài. Cậu cùng Tôn Bách Thần thấy Mạn Nghiên đi một hồi lâu mãi không quay lại, mới chia nhau ra tìm cô. Vừa thấy hai người, Khắc Dương đã bước nhanh đến.
Sắc mặt cậu toát lên sự lo lắng trông rõ.
“Mạn Nghiên, cậu đi đâu mà lâu thế? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Cô chỉ lắc đầu, không muốn giải thích gì thêm.
“Tớ không sao.”
“Chúng ta ra ngoài xe thôi.” Tôn Bách Thần nói.
Mạn Nghiên và Vũ Khắc Dương đồng tình. Cậu đi đằng trước, hắn cùng cô đi ở đằng sau.
Tôn Bách Thần nắm bàn tay đang sưng tấy của Mạn Nghiên, nhẹ nhàng xoa bóp từng chút một. Cô giật mình rụt lại, nhưng bị hắn nắm chặt.
Tôn Bách Thần trừng mắt hung dữ để cảnh cáo cô. Mạn Nghiên đành mặc cho hắn tùy tiện, muốn xoa thế nào thì xoa.
Mạn Nghiên cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Khắc Dương để canh chừng, sợ cậu quay lại sẽ nhìn thấy Tôn Bách Thần đang nắm tay cô.
Thật may cả đoạn đường, cậu ấy không quay lại lần nào!
Cuối cùng ba người cũng trở về xe, tiếp tục hành trình về thành phố.
“Yến Kỳ, Yến Kỳ…”
Nhã Yến Kỳ nghe Mạn Nghiên gọi, khẽ nhíu hai hàng mi mắt, tỉnh dậy. Cô lờ đờ nhìn mọi người, rồi vịn tay vào lưng ghế xe ô tô, ngồi thẳng lên.
“Cậu không sao chứ?” Mạn Nghiên hỏi.
Cô thấy cả ngày nay Nhã Yến Kỳ cứ là lạ, dường như rất mệt mỏi, nói chuyện ít hơn hẳn ngày thường. Đối diện với câu hỏi của Mạn Nghiên, cô ấy chỉ lắc đầu cho qua.
“Tớ không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
Mọi người ngồi vào trong xe, Khắc Dương ngồi ghế lái chính, thay chỗ cho Tôn Bách Thần. Cậu sợ hắn mệt, nên mới bảo hắn chợp mắt một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.