Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 53: Đồng Mạn Nghiên, mắt nhìn người của em thật kém!




Môn Giáo Dục Thể Chất tuần này liên quan đến kỹ thuật chuyền bóng thấp tay. Vì để mọi người được tiếp xúc nhiều hơn với bóng, Vương Phong đã chia sinh viên thành từng nhóm nhỏ, tự do luyện tập.
Mạn Nghiên cùng Nhã Yến Kỳ ở cùng một nhóm, cùng với bốn bạn học khác, đứng thành một vòng tròn đủ rộng để chuyền bóng qua lại. Vương Phong đi vòng quanh giữa các nhóm, quan sát sinh viên luyện tập và chỉnh sửa động tác cho họ.
Kỹ thuật của Mạn Nghiên khá tốt, còn có thể góp ý cho mọi người. Nhóm của cô vừa chuyền bóng, vừa cười nói rất vui vẻ.
Bóng bị văng ra khỏi vòng tròn, Nhã Yến Kỳ là người đi nhặt. Cô ấy nghiễm nhiên trở thành người tiếp theo phát bóng. Một tay Nhã Yến Kỳ cầm bóng, tay còn lại nép ở sau đùi, từng ngón tay xoay tròn để căng giãn gân cốt. Ánh mắt Nhã Yến Kỳ thấp thoáng tia thù hằn, cô ấy hơi lùi về phía sau, như để xác định đường đi của trái bóng. Một giây cũng không để phí, Nhã Yến Kỳ dồn hết lực cánh tay, vung một đường chuẩn xác.1
“Mạn Nghiên, cẩn thận!”
Một nam sinh trong nhóm nhận thấy sự bất thường, vội hô lớn lên. Mạn Nghiên rõ ràng nhìn thấy trái bóng bay về phía mình, nhưng vì bị phân tâm bởi câu nói của cậu bạn kia, nhất thời không đỡ kịp.1
“Bốp.”
Một âm thanh lớn đến nỗi kinh động đến tất cả sinh viên ở đó. Có người há hốc mồm vì kinh ngạc, có người phải rợn sống lưng vì cảm thấy đau dùm Mạn Nghiên.
Chính xác thì trái bóng chuyền mà Nhã Yến Kỳ tung lên đã bay thẳng vào mặt cô! Đập ngay vào sống mũi cao!
Mạn Nghiên ngã ra đất, tay khẽ vuốt nhẹ sống mũi. Cô đau đến mức mặt mày nhăn nhúm lại, khóe mắt đỏ lòe vì dính bụi.
“A… ưm…”
“Mạn Nghiên, em không sao chứ?”
Vương Phong hốt hoảng chạy sang, mọi người cũng vây thành vòng lớn. Mạn Nghiên gượng mình đứng dậy, nói bản thân không bị làm sao cả.
“Nhã Yến Kỳ, cậu cố ý đúng không? Sao lại đánh bóng mạnh vậy về phía Mạn Nghiên chứ.”
“Tớ không có! Mạn Nghiên, tớ không mọi chuyện lại trở nên như vậy. Hức, là do kỹ thuật đánh bóng của tớ không tốt, nên mới…” Nhã Yến Kỳ liên tục ấp úng thanh minh.
Mạn Nghiên không biết phải làm thế nào. Ban nãy cô có cảm giác nét mặt của Nhã Yến Kỳ rất khác, khi cô ấy tung trái bóng về phía cô. Đường bóng đẹp như vậy, nói kỹ thuật tệ thì quá khiêm tốn rồi! Huống hồ…
“Không phải đang học phát bóng thấp tay sao? Sao cậu lại phát bóng cao tay, còn dùng một lực mạnh như vậy?” Một cô nữ sinh khác lên tiếng.
Nhã Yến Kỳ đứng lặng người ra, bộ dạng tội nghiệp như bị người ta vu oan. Mạn Nghiên rên thầm một tiếng trong miệng, đau đến mức không muốn hé răng. Nhưng cuối cùng cô vẫn giải vây cho Nhã Yến Kỳ:
“Mọi người đừng trách Yến Kỳ nữa. Là do tớ đang mải nói chuyện, không tập trung vào bóng thôi! Lỗi của tớ!” Cô gượng cười.1
Khuôn mặt Mạn Nghiên đỏ bừng bừng, nói không đau thì ai tin chứ! Vương Phong không yên tâm, muốn cô xuống phòng y tế xin một ít đá lạnh chườm để giảm sưng tấy.
“Em không sao thật mà, chúng ta học tiếp thôi!”
“Không sao cái gì? Đi thôi.”
Anh cho mọi người nghỉ giải lao mười lăm phút, còn mình cùng Mạn Nghiên xuống phòng y tế.
Đến nơi, Mạn Nghiên không chịu nổi nữa, nước mắt sống cứ thế chảy ra. Vương Phong cầm túi chườm đá, nhẹ nhàng miết vào da mặt cô gái nhỏ, trên cả sống mũi và hai gò má.1
“Anh nhẹ chút đi, đau quá!”1
Cô nói khe khẽ, vì sợ nhân viên trực ở phòng y tế nghe được. Nhưng thật ra cô ấy có vẻ đang say sưa bấm điện thoại, khoảng cách giữa hai bên khá xa, cô cũng không chú ý đến hai người bọn họ.
“Vừa nãy ai đó còn nói không đau hả?”
“Hic, đâu thể nói trước mặt mọi người chứ. Lỡ như mọi người nghĩ xấu cho Nhã Yến Kỳ thì tội nghiệp cậu ấy lắm.”
Vương Phong cũng phải chào thua cô gái này. Người gì đâu mà đến bản thân bị bầm dập, còn có tâm tư lo nghĩ cho người khác!1
Anh véo nhẹ lên chiếc mũi thon nhỏ của Mạn Nghiên, nói đùa một câu:
“May mà chiếc mũi còn nguyên vẹn, không bị cong vẹo gì này!”
“Xùy, mũi của em là hàng thật giá thật đấy, làm sao bị hỏng được?” Cô lém lỉnh đáp lại.
Chườm đá xong mặt cô cũng bớt sưng. Hai người quay trở lại nhà đa năng, thì thấy thêm một nhân vật khác…
Tôn Bách Thần! Hắn mặc sẵn bộ võ phục Taekwondo, đứng chờ Vương Phong.
“Này, muốn gì?” Anh lên tiếng trước.
“Đấu với nhau một trận đi. Lâu rồi tôi chưa có dịp so tài với cậu.”
“Không rảnh. Có thấy tôi đang phải dạy không?”
“Dạy?” Tôn Bách Thần rướn mày về phía Mạn Nghiên đang đứng cạnh Vương Phong, rồi lại đưa mắt một lượt quét ngang đám sinh viên đang ngồi thảnh thơi ăn bánh, uống nước. Hắn siết nhẹ dây đai quanh hông, nói:
“Sắp hết tiết rồi. Hôm nay cho mọi người nghỉ sớm đi!”
Vương Phong không trả lời Tôn Bách Thần, mà trực tiếp đi vào bên trong phòng đạo cụ. Hắn biết anh đi thay võ phục, miệng liền nhoẻn cười.
Mạn Nghiên bất giác đưa tay lên mặt, sờ nhẹ. Cô lủi thủi đi về phía mọi người, ngồi xuống.
Một lúc sau Vương Phong trở ra, trên sàn đã trải sẵn thảm thi đấu. Để công bằng, họ gọi thêm một giảng viên khác có chuyên môn làm trọng tài.
Để thêm phần kịch tính, Vương Phong tạo thêm một trò chơi nhỏ dành cho sinh viên. Luật chơi khá đơn giản, mỗi người sẽ dự đoán người chiến thắng và số người đoán giống mình. Nếu chiến thức, sẽ trực tiếp nhận điểm A môn Giáo Dục Thể Chất trong học kỳ này, từ ngày hôm sau sẽ không cần lên lớp!1
Cơ hội ngon nghẻ như vậy, ai nấy đều vắt óc ra suy nghĩ kỹ lưỡng. Vương Phong thoạt nhìn sẽ chiếm ưu thế, nhưng Tôn Bách Thần không phải dạng vừa. Những sinh viên từng có cơ hội chiêm ngưỡng hắn thi đấu với anh ở những lần trước, đều đang đặt niềm tin vào hắn.
Mọi người truyền nhau tờ danh sách ghi kết quả dự đoán. Cuối cùng, trận đấu cũng bắt đầu!
Hiệu lệnh của trọng tài vang lên, sau một màn chào hỏi trọng tài và đối thủ, họ vào sẵn tư thế chiến đấu.
Vương Phong dùng chiến thuật dẫn dụ, Tôn Bách Thần dồn lực tấn công. Hai người, một bên như sói già ranh mãnh, một bên như sư tử lẫm liệt, từng bước di chuyển của họ khiến mọi người ở đó đều phấn khích.
“Thầy Vương cố lên!”
“Thầy Tôn chiến thắng!”
Tiếng hô hào không ngớt vang lên. Tôn Bách Thần cảm thấy đã đến thời cơ, thực hiện cú đá vòng cầu, ghi trọn ba điểm đầu tiên.
“Ôi trời…” Âm thanh hụt hẫng từ phía những sinh viên chọn Vương Phong.
Anh chỉnh lại găng tay thi đấu. Hai bên cúi chào nhau, bắt đầu hiệp thi đấu thứ hai.
Vương Phong chuyển đổi cách đánh, liên tiếp tấn công vào Tôn Bách Thần. Mọi người ngồi ở dưới không dám chớp mắt, chăm chú xem đến phát nghiện.
Quả nhiên một cú đá chân trước từ vị trí của Vương Phong, giúp anh san bằng tỉ số. Hơn thế, lợi dụng ưu thế sẵn có, anh “tặng” thêm Tôn Bách Thần một đòn đấm vào giáp, nâng tỉ số lên 4-3.
Hiệp ba là thế cầm chân, vì ai nấy đều đã mệt. Vương Phong biết Tôn Bách Thần sẽ tấn công liên tục để giành điểm, nên anh phòng thủ rất kỹ, muốn cùng hắn rượt đuổi đến lúc hết giờ.
Tôn Bách Thần nhìn ra chiến thuật của Vương Phong. Thời gian còn lại cũng không nhiều, hắn lùi lại phía sau, chuẩn bị thực hiện cú đá xoay vòng sở trường của mình.
“Cốp” Hắn đá chuẩn xác vào đầu của Vương Phong!
Dù có đeo giáp bảo hộ, anh vẫn không thoát khỏi cảm giác choáng váng. Hiệu lệnh của trọng tài được đưa ra, báo hiệu Tôn Bách Thần ghi thành công thêm năm điểm. Lúc này trận đấu cũng khép lại.
“Hừ hừ, chiến thắng tuyển thủ quốc gia, không tồi! Sau này cậu thay tôi đi thi đấu còn được.” Vương Phong cười cười, tay gỡ giáp bảo hộ ra, để xuống sàn.
“Ăn may thôi!” Hắn giở giọng châm biếm.
Lúc này những sinh viên chọn trúng Tôn Bách Thần bắt đầu kiểm tra danh sách. Có hai sinh viên dành chiến thắng, đang cười như bắt được vàng. Những người còn lại thì rầu rĩ.
Tôn Bách Thần nhìn qua tờ danh sách, tìm kiếm cái tên Đồng Mạn Nghiên.
Cô ấy dự đoán về phía Vương Phong sẽ giành chiến thắng, hơn nữa số người có cùng câu trả lời giống bạn là bốn mươi người – tương đương với sỉ số của lớp.
Tôn Bách Thần nhìn về phía cô, cười khinh khỉnh. Hắn buông một câu chế giễu:
“Đồng Mạn Nghiên, mắt nhìn người của em thật kém!”1
Mọi người nhìn vào tờ danh sách dự đoán mới cười phá lên, hiểu được vì sao Tôn Bách Thần lại nói như vậy.
Mạn Nghiên bĩu môi, nhìn theo bóng dáng người đàn ông đang rời khỏi nhà đa năng, khẽ mắng trong bụng.
“Đồ tự cao tự đại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.