Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 54: Đi chơi với Vương Phong



Ngày cuối tuần Mạn Nghiên còn định ở nhà ngủ một giấc, ai ngờ mới sáng sớm đã bị Vương Phong gọi điện thoại hẹn gặp. Cô không muốn đi, anh liền nài nỉ không thôi.

“Được được, đợi em hai mươi phút nhé.”

“Hay tôi đến ký túc xá đón em?”

“Không không, anh ngồi yên ở điểm hẹn cho em nhờ.”

Mạn Nghiên nhanh chóng thay đồ, mặc một chiếc quần jean phối cùng áo phông đen, tổng thể nhìn rất năng động và cá tính. Ngay cả tóc cũng búi cao gọn gàng.

Cô không có xe riêng, nên đành đi xe buýt. Lúc trước Mạn Nghiên vẫn hay mượn xe của Nhã Yến Kỳ, hoặc cô ấy sẽ đèo cô đi, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy ngại.

Sự thay đổi của Nhã Yến Kỳ khiến Mạn Nghiên bận lòng!

Cô đang nghĩ đến việc tích cóp một số tiền, để cuối năm mua một chiếc xe riêng. Suốt ngày phải đi xe buýt, thật có chút không tiện!

Vương Phong hẹn Mạn Nghiên ở một quán cà phê thú cưng. Lúc cô vào trong quán, anh đang cho bé Husky ăn bánh quy.

“Vương Phong.” Cô khẽ gọi.

Anh nhìn thấy cô, nở một nụ cười hòa nhã. Hai người ngồi vào chỗ, gọi phục vụ cà phê nóng.

“Đã ăn gì chưa?”

“Chưa ạ.” Cô thành thật trả lời. Lúc Vương Phong gọi điện thoại, cô còn nằm trên giường ôm gấu bông. Vì cuộc hẹn của anh, cô phải lật đật vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đến thẳng đây.

Mà Vương Phong nghe chất giọng ngái ngủ của Mạn nghiên quan điện thoại cũng đã đoán ra được. Anh liền gọi thêm một phần bánh tiramisu.

“Ăn cái này nhé?”

“Vâng ạ.”

Ngồi từ nãy đến giờ vẫn chưa biết mục đích Vương Phong hẹn gặp mình, cô hỏi:

“Anh gọi em ra đây làm gì thế?”

“Không có gì. Chỉ là chủ nhật rảnh rỗi muốn cùng em đi chơi thôi!”

Mạn Nghiên khẽ xì ra một tiếng. Anh thật biết cách hành tội người khác mà! Bao nhiêu người không rủ, lại chọn ngay cô gái cả tuần mệt mỏi luôn trông ngóng một giấc ngủ nướng vào cuối tuần.

“Làm sao nào? Tiếc giấc ngủ nướng chứ gì?” Vương Phong nói trúng tim đen của cô.

Mạn Nghiên làm bộ không quan tâm, cô tập trung ăn bánh, vừa ăn vừa vuốt ve bé mèo lông xám ngồi trong lòng. Anh nhàn nhã uống cà phê, cẩn thận quan sát từng cử chỉ nhỏ của cô.

“Ăn uống xong thì xem có thể về rồi chứ?”

“Chưa được. Ăn xong chúng ta đi xem phim đi.”

“…”1

Người đàn ông này ngang nhiên muốn chiếm dụng thời gian cả buổi sáng của Mạn Nghiên. Nhưng mà cô lại không thể mở miệng từ chối. Mẹ kiếp! Không biết cô nghĩ cái gì nữa!

Dẫu sao thì không gian ở đây không tệ! Mạn Nghiên được chơi đùa thỏa thích với mấy bé thú cưng. Cô còn được Vương Phong chụp ảnh cho cùng với những động vật đáng yêu ở đây. Mạn Nghiên đem mấy bức ảnh chia sẽ lên mạng xã hội X, hiển thị ở phạm vi vòng tròn bạn bè.1

Tôn Bách Thần có kết bạn với cô. Hắn dĩ nhiên nhìn thấy ảnh cô đi chơi, nhưng thứ làm hắn chú ý hơn cả là cái áo da màu nâu hơi cũ được vắt ở tay vịn ghế sofa. Nếu Tôn Bách Thần đoán không nhầm thì chiếc áo đó là của Vương Phong!1

Bởi lẽ mẫu áo đó bây giờ không còn được bán trên thị trường nữa. Đó là món quà Vương Phong nhận được từ một người đặc biệt, cách đây mười năm trước. Anh không hề thiếu tiền, nhưng mười năm rồi vẫn chưa có ý định vứt cái áo đó đi!1

“Mẹ kiếp Đồng Mạn Nghiên!” Tôn Bách Thần ngồi ở nhà mắng.1

“Hắt xì!” Mạn Nghiên dụi dụi mũi.

Cô đột nhiên có cảm giác rùng mình, chẳng lẽ là do hơi lạnh từ máy điều hòa sao?

“Em sao thế? Có phải bị cảm không?”

“À, không sao đâu ạ.”

Đến tầm chín giờ sáng, Vương Phong đưa Mạn Nghiên đi xem phim. Cô gái này vậy mà rất gan dạ, chọn một bộ phim kinh dị tâm linh để xem. Ở vài cảnh giật gân, Vương Phong còn phải sởn gai ốc, còn cô gái này lại đầy bình thản, hai mắt mở to nhìn vào màn hình lớn.

Còn thốt lên vài tiếng kinh ngạc, khen kỹ xảo điện ảnh quá chân thực!

Xem phim kinh dị khá tốn sức, một mình Mạn Nghiên ăn hết hai túi bỏng ngô to xụ. Vương Phong nhường hết cho cô, bản thân chỉ uống một cốc coca lạnh.

Buổi trưa Vương Phong mời Mạn Nghiên đi ăn. Dù sao cũng tốn một buổi sáng rồi, cô không từ chối.

“Chầu ăn trưa em trả tiền nhé!”

“Được được, tùy em.” Anh cười.

Từ sáng đến giờ Vương Phong là người trả tiền, Mạn Nghiên khá nhạy cảm với chuyện tiền bạc. Có qua có lại sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Cô dẫn anh đến một tiệm cơm gà xối mỡ, kêu lên hai phần cơm đầy ắp. Vương Phong tròn mắt, không nghĩ thân hình nhỏ nhắn kia có thể ăn khỏe đến vậy.

“Mau ăn đi, món này nguội không ngon đâu.”

Mạn Nghiên ăn một cách ngon lành, trong khi Vương Phong mới ăn được vài thìa.

“Sao thế? Món này không hợp với khẩu vị của anh à?”

“Không phải.” Vương Phong ho nhẹ vài tiếng, anh nói:

“Mạn Nghiên, anh có chuyện này muốn nhờ em.”

Vương Phong hẹn gặp Mạn Nghiên, một phần muốn đi chơi với cô, một phần còn chuyện muốn nhờ vả. Tình hình trước mắt thì anh bị mẹ mình làm phiền, ngày ngày than vãn vì việc đi xem mắt. Tối hôm qua vì không muốn nghe bà tra tấn lỗ tai, Vương Phong đành nói dối mình đã có bạn gái!

Với điều kiện và ngoại hình của anh, kiếm đại một cô gái xinh đẹp đồng ý giả làm người yêu không hề khó. Nhưng có nhiều người không biết lý lẽ, sẽ lợi dụng việc này mà dây dưa về sau, đó là điều mà Vương Phong không thích.

Ngược lại thì Mạn Nghiên là sự lựa chọn vô cùng tốt. Vương Phong không cần sợ cô lợi dụng mình, mà có là “tình giả thành thật” thì càng đúng ý anh!

“Hả? Anh muốn em làm gì, mau nói đi chứ?”

Mạn Nghiên thấy Vương Phong đang ngẩn người ra, liền nhắc nhở.

Anh ghé lại gần cô, thì thào vào tai Mạn Nghiên. Cô khẽ nhăn mặt, đầu óc đang cố “tiêu hóa” những gì anh nói.

“Giả làm bạn gái sao? Như thế có hơi… kỳ cục!”

“Năn nỉ em đó, chỉ một lần thôi mà. Mạn Nghiên, em chắc không muốn nhìn thấy anh bị mẹ đuổi ra khỏi nhà đâu ha.”

Mạn Nghiên chần chừ một lúc, rồi cắn răng gật đầu đồng ý. Một bữa cơm thôi mà! Xem như Mạn Nghiên trả công anh đã mang lại cho cô một buổi sáng chủ nhật vui vẻ đi.

“Vậy năm giờ chiều, anh đợi em ở công viên gần ký túc xá nhé.” Vương Phong vô cùng háo hức.

“Được, em biết rồi.”