Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 62: Thích từ cái nhìn đầu tiên




Đến gần giờ đi làm thêm, Mạn Nghiên nhận được một cuộc điện dì Hạ. Bà hỏi cô về khoản tiền kẹp trong album ảnh, khiến cô ngớ cả người ra.
“Mạn Nghiên, số tiền đó có phải của con không?” Bà hỏi đi hỏi lại mấy lần vẫn không thấy cô lên tiếng.
Mạn Nghiên đoán đó là số tiền viện phí cô cho trả lại cho Tôn Bách Thần, hơn nữa hắn còn bù thêm một khoản, tổng số lên đến mười lăm vạn tệ. Số tiền lớn như vậy, chẳng trách dì Hạ lại hốt hoảng gọi ngay đến cho cô.
“Dì à, đó là khoản tiền giành được từ học bổng của trường đó. Lần trước thấy bà bị bệnh, nên con mới lén để ở nhà, phòng trường hợp cấp bách dì còn có tiền mà xoay sở.” Mạn Nghiên chỉ đành bịa ra vài lời nói dối. Cô thật sự có tiền học bổng, chỉ là còn gửi trong ngân hàng để kiếm thêm chút tiền lời ít ỏi hàng tháng.
Dì Hạ tính tình đơn thuần, cô nói sao thì nghe vậy. Bà nói sẽ không dùng đến nếu không quá nguy cấp, còn bảo sẽ giữ giúp Mạn Nghiên, sau này cô muốn lấy cứ nói một tiếng.
Bình thường ở quê vất vả, nhưng nếu bà nội Đồng không đau ốm gì thì nuôi con gà con vịt, trồng mấy luống rau xanh cũng đủ sống no ấm qua ngày. Dì Hạ biết Mạn Nghiên lo lắng cho họ, nên từ khi lên thành phố sống, mới tự mình lo hết chuyện tiền bạc. Mà mỗi lần cô gửi tiền về, bà cũng không động đến, âm thầm dành dụm giúp cho Mạn Nghiên, đợi sau này cô lấy chồng cũng không thua thiệt với người ta.
Dì Hạ tắt máy, Mạn Nghiên liền lập tức gọi cho Tôn Bách Thần hỏi chuyện. Hắn không chối, thẳng thắn thừa nhận. Cô dứt khoát nói sẽ trả lại số tiền đó cho hắn.
“Em trả bằng cách nào? Đồng Mạn Nghiên, tôi hỏi em tiền học phí, tiền phòng tháng này em đã đóng chưa? Một là không cần trả, hai là nếu muốn thì suy xét đến giao kèo hôm qua đi. Một công đôi việc, quá tiện!”
“Tiện cái con khỉ nhà anh!” Mạn Nghiên khẽ chửi thề.
Nói vòng vo một hồi, cuối cùng Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên hẹn gặp nhau vào buổi tối, sau khi cô tan làm.
“Tôi đến quán cà phê đón em.”
“Ừ, nếu anh không muốn Vũ Khắc Dương bắt gặp thì đến trễ một chút.”
“Nếu như tôi muốn gặp thằng nhóc đó thì sao?”
“Thì tùy anh thôi.” Mạn Nghiên xì một tiếng trong miệng, rồi tắt ngang máy.
Tôn Bách Thần chau mày lại, thiếu điều muốn ném cái điện thoại. Nhóc con này ngày càng đanh đá, hôm nay còn dám cắt ngang lời của hắn. Chỉ là hắn còn có việc phải làm, hơi đâu ngồi đây tức tối.1
Tôn Bách Thần vào trong phòng đọc sách, miệt mài gõ một văn bản ngắn gọn, tạo thành một bản giao kèo hoàn chỉnh. Hắn in ra thành giấy, còn ký sẵn phần của mình, chỉ cần thêm chữ ký Mạn Nghiên nữa là hoàn chỉnh.
Ở ký túc xá, Mạn Nghiên đi tắm để chuẩn bị đến quán cà phê. Hôm nay cô đến sớm hơn mọi ngày, vì buổi trưa Khắc Dương nhắn tin cho cô, cậu nói sẽ mang bé mèo đến quán cà phê chơi với Mạn Nghiên.
Chưa có khách đến, hai người ngồi chơi ngoài ghế đá gần quán, cười nói vui vẻ. Buổi chiều trời nổi gió, thi thoảng se se lạnh, Khắc Dương vô cùng chu đáo, mang theo cả áo khoác cho Mạn Nghiên. Cô với cậu ngồi nói chuyện về bé mèo nhỏ, Khắc Dương kể cho cô nghe về sinh hoạt hằng ngày của nó, còn cho cô xem mấy tấm ảnh đáng yêu mà cậu chụp được, làm cho cô cười tít mắt.
“Tôi đặt tên cho nó rồi, sau này cậu cứ gọi nó là Nghiên Nghiên nhé!”
“Hả, Nghiên Nghiên sao? Đừng nói cậu lấy tên của tớ đấy nhé?” Cô hiếu kỳ hỏi. Đôi mắt Mạn Nghiên long lanh như hai hạt trân châu đen, khiến Khắc Dương ngây ngẩn cả người.
Gương mặt cậu thoáng nở nụ cười, đáp:
“Ừ, lấy từ tên cậu đó! Nhìn cậu không khác mèo con là mấy! Vừa đáng yêu, vừa khiến người ta mê mẫn.” Khắc Dương bắt đầu thổ lộ.
Mạn Nghiên xem đó như một lời nói đùa, cô cười cười:
“Khắc Dương, cậu đừng có chọc tớ.”
Rồi cô bế mèo con vào bên trong, để lại Khắc Dương ngồi ở đó, ôm mớ tương tư trong lòng. Cậu nhìn lên bầu trời xanh, thở dài thườn thượt:
“Đồng Mạn Nghiên, sao cậu không chịu nhận ra tình cảm của tôi chứ?”
Vũ Khắc Dương vừa đẹp trai vừa giàu có, không ít những cô gái đến bám theo cậu, mong muốn được Khắc Dương để mắt đến. Tiếc là từ trước đến giờ cậu chưa từng thích cô gái nào, nhưng lại say nắng Mạn Nghiên từ lần gặp đầu tiên trên giảng đường. Bằng một ánh mắt thuần khiết không gợn chút pha tạp nào, cô đã khiến trái tim cậu rộn ràng lên từng nhịp…
Có lẽ là duyên trời định!1
Khắc Dương ngồi ở đó một lúc lâu, đến khi nhìn thấy khách vào trong quán, cậu mới lật đật vào trong làm việc. Từ ngày có cậu, Mạn Nghiên đỡ chạy đôn chạy đáo hơn nhiều. Những công việc hơi khó nhằn như xay đá hay đối phó với mấy vị khách xấu tính, Khắc Dương đều đứng ra đảm nhiệm.
Làm xắn tay áo đã qua ba tiếng đồng hồ, hôm nay khách đông đúc nên ai nấy đều mệt. Chị quản lý nói cuối tháng sẽ thêm tiền phụ cấp, vì sự chăm chỉ của hai người.
“Khắc Dương, sao cậu lại xin làm ở quán cà phê này thế? Tớ thấy có vẻ cậu không giống đi làm thêm để giành dụm tiền lắm.” Mạn Nghiên tự nhiên nổi cơn tò mò.
Nghe Mạn Nghiên hỏi, cậu lơ đễnh quay đi chỗ khác. Khắc Dương khẽ nhíu mày, suy nghĩ câu trả lời. Vốn dĩ cậu xin làm thêm ở đây để tiếp cận cô, dành thời gian ở cạnh cô, chỉ là không thể nói toẹt ra được. Cậu ngập ngừng:
“Ừm thì… thật ra tớ muốn đi làm thêm kiếm kinh nghiệm thôi. Cậu xem, kỹ năng bán hàng, kỹ năng giao tiếp và xử lý tình huống, thật sự rất cần cho tương lai sau này đó.”
Mạn Nghiên “à” lên một tiếng như đã hiểu. Cô phủi phủi tạp dề, rồi cởi ra chuẩn bị về. Khắc Dương nói chở cô ra trạm xe buýt, song Mạn Nghiên từ chối cậu.
“Một lát nữa sẽ có người đến đón tớ. Cậu cứ về trước đi, tớ đứng đây đợi là được!”
“Hửm, ai thế?” Khắc Dương làm ra vẻ thuận miệng hỏi, nhưng trong thâm tâm lại rất quan trọng câu trả lời từ cô.
“À thì… là anh họ tớ. Bác gái mời tớ sang nhà ăn cơm, anh ấy thuận đường nên đến đón!”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.