Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 63: Xem tối nay bác trai đây xử em thế nào!



Khắc Dương lái xe mô tô về, Mạn Nghiên còn ngồi ở ghế đá đợi Tôn Bách Thần. Hắn không phải cố ý đến trễ, mà là ghé vào trong tiệm mua hoa đến tặng cô. Có trách thì trách bà chủ gói hoa, lâu chết được!

Mạn Nghiên nghe thấy tiếng xe mô tô liền ngước lên nhìn. Vì người kia đội mũ bảo hiểm trùm đầu nên cô không nhìn rõ mặt, còn tưởng Tôn Bách Thần đổi xe. Đến lúc người kia tháo mũ ra, cô mới ngỡ ngàng:

“Vương Phong, sao anh lại đến đây?” Khóe môi cô hơi cong lên.1

“Đến đưa em đi ăn tối. Mạn Nghiên, em vẫn chưa ăn gì đúng không?”1

Cô lắc đầu. Nhưng mà ý của cô là sao anh lại biết chỗ này mà đến!

“Phải, em chưa ăn. Mà sao anh biết em làm thêm ở đây?”

Vương Phong nở một nụ cười bí hiểm, anh đưa bó hoa hồng đang cầm trên tay cho Mạn Nghiên, rồi cười:

“Muốn biết người ta sẽ tìm cách!”

Mạn Nghiên cầm bó hoa, nhẹ nhàng cảm ơn anh. Nhưng cô còn có hẹn với Tôn Bách Thần, nên không thể nhận lời đi ăn cùng Vương Phong được.1

“Em đã có hẹn với Bách Thần rồi. Chắc anh ấy cũng sắp đến.” Cô nhỏ giọng.

Vương Phong khựng lại mấy giây, không có phản ứng gì. Sau đó anh điều chỉnh lại suy nghĩ, đề xuất ý kiến:

“Được, đợi hắn đến rồi rủ đi ăn chung với chúng ta.”1

Cô cười nham nhở, khó thế mà anh cũng nghĩ ra được. Vương Phong vừa định ngồi xuống ghế đá cùng đợi Tôn Bách Thần, thì hai người nghe thấy tiếng xe mô tô chạy lại. Mạn Nghiên như cảm nhận được điều bất thường, cô quay người lại, phát hiện Khắc Dương đậu xe gần đó, đang tiến dần về phía hai người.1

Mạn Nghiên không kịp giải thích gì, giật ngay cái mũ bảo hiểm trong tay Vương Phong, trùm lên đầu anh. Ánh sáng đèn đường hiu hắt, chỉ hi vọng Khắc Dương không nhận ra anh.

“Khắc Dương, sao cậu còn chưa về?”

“À, tớ để quên đồ ở trong quán nên quay lại lấy.” Khắc Dương là người giữ chìa khóa dự phòng.

Cậu nhìn người đàn ông đứng cạnh Mạn Nghiên, hỏi:

“Anh họ cậu đây sao?”

“Ừ, anh họ tớ.”

Cơ hội hiếm có gặp được người nhà của Mạn Nghiên, Khắc Dương sao có thể bỏ qua. Cậu tiến đến chào hỏi, chủ động đưa tay ra bắt tay với Vương Phong.1

“Chào anh, em là bạn cùng trường với Mạn Nghiên, hiện tại cũng làm thêm chung chỗ với cô ấy.”

Vương Phong lịch sự bắt tay lại với cậu. Hóa ra là sinh viên trường đại học Bắc Thành, bởi vậy Mạn Nghiên mới gấp gáp đội mũ vào cho anh.

“Hoa đẹp thật đấy, là anh họ tặng cậu sao?”

Mạn Nghiên cúi xuống nhìn bó hoa hồng nhung kiêu sa, miệng méo xếch không biết giải thích thế nào. Anh họ đến đón mà mang hoa hồng tặng thì khá kì cục, nên cô mới lấp liếm:

“Không phải. Hoa tớ nhờ anh ấy mua giúp. Hôm nay là sinh nhật bác gái tớ, tớ muốn tặng bác ấy.”1

“Mà cậu không phải để quên đồ ư? Mau vào lấy đi.”

Khắc Dương cứ cảm thấy không khí có chút quái dị, nhất là Mạn Nghiên, cứ như muốn đuổi khéo cậu vậy. Dẫu sao Khắc Dương cũng phải lấy đồ bỏ quên, nên đến lúi húi mở cửa quán đi vào bên trong.

Vương Phong tháo mũ bảo hiểm ra, mặt nóng bừng. Đứng một chỗ mà đội cái mũ nặng trịch, không tránh khỏi cảm giác bí bách.

“Xin lỗi anh. Em sợ mang đến cho anh phiền toái thôi.”

“Không sao, anh hiểu mà.” Vương Phong khẽ chép miệng.

Ông trời lại biết cách trêu ngươi, ngay lúc này cho Tôn Bách Thần xuất hiện trước mặt hai người. Hắn ôm theo một bó hoa hồng nhung, còn to hơn bó của Vương Phong. Tôn Bách Thần chau mày nhìn anh, giọng điệu truy xét:1

“Sao cậu ở đây? Bó hoa cô ấy đang cầm là cậu tặng sao? Xấu kinh khủng!”1

Vương Phong lừ lừ nhìn thằng bạn thân, hàm răng kênh lên. Con mẹ nó! Hoa của hắn với anh là cùng một loại nha. Có chăng bó hoa kia của Tôn Bách Thần to hơn một chút, nhưng gói bằng giấy báo màu xanh, thêm chiếc nơ cùng màu chìm nghỉm, trông thật kém tinh tế!1

Tôn Bách Thần biết điều đó, chỉ tại cái tiệm hoa kia, bà chủ đã lề mề còn gặp hết giấy gói màu hồng. Hắn nhìn sơ mấy tờ giấy bạc màu, quyết định chọn tấm giấy màu xanh cho mát mắt.

Hai tên đàn ông cùng mua hoa cho cô, đụng hàng mất rồi!

“Mạn Nghiên, cậu vẫn chưa về à?”

Khắc Dương đi ra ngoài, còn đang loay hoay đóng cửa. Mạn Nghiên đơ người ra không kịp phản ứng, rất may Vương Phong nhanh tay lẹ mắt, đội nhanh mũ bảo hiểm vào đầu, rồi cầm cái mũ còn lại vốn định chuẩn bị cho Mạn Nghiên, đội lên luôn cho Tôn Bách Thần. Hắn chống cự muốn tháo ra, anh lên tiếng cảnh cáo:1

“Đội yên đó cho tôi.”

“Mạn Nghiên, ai đến nữa đây?” Khắc Dương hỏi.

Khắc Dương không kém phần bất ngờ, cậu mới vào trong một lúc, bên ngoài lại xuất hiện một nhân vật mới. Mà hai người kia, sao ai cũng trùm mũ bảo hiểm kín mít thế? Không thấy nóng lắm à?1

“Người này là… bác trai của tớ! Bác ấy đi mua hoa cùng bánh kem cho bác gái ở gần đây, tiện thể cùng về chung.”1

“Anh trai này là con bác ấy à? Gu thời trang của hai người họ giống nhau ghê.” Khắc Dương cảm thán.1

“À, chào bác trai, cháu là Vũ Khắc Dương, bạn học với Mạn Nghiên. Rất vui vì được gặp bác.” Cậu tưởng được dịp gặp thêm người nhà của cô, nhiệt tình chào hỏi.1

Tôn Bách Thần qua lớp kính mũ bảo hiểm, nhìn Khắc Dương khinh khỉnh. Hắn không thèm giơ tay ra bắt tay với cậu, chỉ gật nhẹ đầu cho qua.

Thái độ chẳng thân thiện chút nào!

“Anh họ, bác trai, cháu về trước nhé. Chúc mọi người có buổi tối vui vẻ, sẵn đây cháu xin gửi lời chúc mừng sinh nhật bác gái.”

Khắc Dương nhìn đồng hồ, có vẻ hơi trễ rồi. Mẹ cậu dặn phải về sớm, bà có chuyện muốn bàn bạc. Cậu chào hỏi xong thì đi về phía chiếc xe mô tô của mình, phóng thẳng đi.

Tôn Bách Thần đưa bó hoa cho Mạn Nghiên. Cô khó khăn lắm mới ôm hết hai bó hoa lớn. Hắn dậm dật cởi mũ bảo hiểm, còn không quên vuốt ngược mái tóc bị mũ làm cho rủ xuống.

“Bác trai ư? Đồng Mạn Nghiên, em nói cái quái gì vậy?”

Cô vội giải thích những điều vừa nãy để tránh làm Khắc Dương sinh nghi thôi. Nhưng Tôn Bách Thần biết chứ, quan trọng là hắn không vừa lòng, tại sao hắn cùng Vương Phong bằng tuổi, anh thì được cô gọi bằng “anh họ”, còn hắn một phát thăng chức lên “bác trai” luôn rồi!1

Mạn Nghiên quắn quéo cả miệng, càng giải thích cho hắn nghe lại càng rối rắm. Rõ ràng cô chỉ thuận miệng bịa đại, Tôn Bách Thần có cần để ý thái quá như vậy không?

“Hừ, Đồng Mạn Nghiên, xem tối nay bác trai đây xử em thế nào!”1

Cô nghe xong thì nhăn nhúm mặt mày, còn Vương Phong, anh nhếch mép khinh bỉ, mắng thẳng vào mặt hắn:

“Đồ thần kinh! Đã già thì bớt xấu tính đi.”1